“Anh đừng có ép tôi….” Kỷ Sênh nói cứng rắn.
“Một đứa trẻ!Chỉ hai năm đổi lại cho mẹ cô một cuộc sống cả đời vinh hoa phú quý ở Lý gia, lẽ nào như thế cô còn lỗ à? Đừng quên rằng, nếu không phải hai năm trước cô giết đi đứa con của tôi thì bây giờ nó có thể gọi tôi một tiếng Cha rồi đấy!”
Trong giây lát, nước mắt Kỷ Sênh lăn dài trên má.
*
Lương Nặc đã nằm mơ, trong giấc mơ, nơi đâu cũng là đất đá đang sạt lở, rất đáng sợ.
“Nặc Nặc….Nặc Nặc?”
Cô nghe thấy bên tai có người đang gọi tên cô, tiếng nói đó càng lúc càng rõ ràng hơn, hình ảnh mờ ảo trước mắt cũng dần dần sáng rõ hơn, cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Đổng Hàn Thanh và sự bài trí của căn phòng lạ.
“Anh Đổng…..”
Cô đột nhiên ngồi dậy, cô sợ sệt nói: “hóa ra thực sự là anh đã cứu tôi? Tôi vẫn còn tưởng tất cả chỉ là một giấc mơ.”
“Lúc nãy lên xe em đã hôn mê rồi, dọa tôi sợ hết hồn.” Đổng Hàn Thanh nhẹ nhàng lại tỏ ra xót xa, thương cô, rồi lấy tay vỗ nhẹ vào lưng cô động viên: “Bây giờ mọi chuyện ổn cả rồi, không sao nữa!”
“Cảm ơn anh, anh Đổng….”
Nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra đêm hôm trước, toàn thân cô lạnh cứng lại chìm trong đống bùn đất, cái cảm giác đó đến giờ khi nghĩ đến vẫn làm cô ứa nước mắt, cô nhìn Đổng Hàn Thanh nói: “Tôi thực sự không biết nên cảm ơn anh thế nào mới phải…có điều, anh Đổng, sao anh lại ở đó?”
Đổng Hàn Thanh khẽ cười: “Còn nhớ tin nhắn từ một số lạ trước kia không?”
“Là anh?” Lương Nặc mở tròn mắt.
“Ừm.” Khuôn mặt Đổng Hàn Thanh có chút ngại ngùng, áy náy: “ Là do tôi mới dẫn tới việc Thẩm Ưu bắt cóc em, nhưng Thẩm Ưu gặp tai nạn xe không còn nữa, dù gì cũng là vợ tôi, tôi phải đứng ra thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, cho nên không thể gặp mặt trực tiếp em để nói lời xin lỗi, chỉ có thể thông qua tin nhắn điện thoại để tìm hiểu tình hình của em.”
“Vậy anh…anh làm thế nào để biết được tôi gặp phải sạt lở khi đi dã ngoại?”
“Là bạn học của em Liễu tiểu thư, vốn dĩ tôi muốn đến trường thăm em, đúng lúc đó nghe được em cùng với Kỷ tiểu thư và Liễu tiểu thư nói rằng sẽ tới đó cắm trại.”
“Tôi…” Lương Nặc mấp máy đôi môi, có chút sợ hãi.
Đổng Hàn Thanh nhìn thấy vậy, liền nói lảng đi: “Đại nạn không chết, sau này nhất định sẽ có phúc lớn!”
Con tim Lương Nặc run lên không giải thích được.
“Cảm ơn anh…tôi thực sự cứ nghĩ lần này mình chết chắc….”
Trừ những người từng đứng trên bờ vực giữa sự sống và cái chết ra thì không ai có thể hiểu được sự tuyệt vọng của cô khi bị bùn đất lấp lên tới tận cổ.
“Không cần khách sáo, kể cả không phải tôi thì đội cứu hộ cũng sẽ kịp tới nơi.”
Hai người đột nhiên có một khoảng cách làm cả hai im lặng không biết nói gì, Lương Nặc suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Sự việc về Thẩm tiểu thư, tôi thành thực xin lỗi, tang lễ của cô ấy đáng lẽ tôi cũng nên đến tham dự.”
“Không sao, hậu sự đã thu xếp ổn thỏa cả rồi, người lớn của hai bên gia đình sau khi bàn bạc cũng tính sự việc kết thúc tại đây, người nhà Thẩm gia sẽ không tìm em gây phiền phức gì đâu, danh tiếng của Thẩm Ưu sau khi chết cũng vì vậy mà được bảo toàn.
“Vậy hôn ước của hai người?”
“Kết thúc tại đây.”
“Xin lỗi anh Đổng…nếu không phải vì tôi làm cho Thẩm tiểu thư hiểu nhầm thì sự việc cũng không đến nông nỗi không thể giải quyết được như bây giờ, những ngày này, tôi thực sự luôn muốn trốn tránh khi nói về chủ đề này.”
“Không cần nói xin lỗi tôi.” Khuôn mặt Đổng Hàn Thanh không tỏ vẻ gì, khẽ nói: “Bắt cóc người là đã vi phạm pháp luật, kể cả cô ấy không bị tai nạn xe mà chết thì cũng phải ngồi tù, theo tính cách của cô ấy thì chắc chắn cũng sẽ không chịu an phận ngồi tù chịu phạt, cũng có thể nói, cái chết đối với cô ấy cũng là một loại giải thoát.”
Tuy Đổng Hàn Thanh đang an ủi Lương Nặc nhưng cô lại nghe thấy trong lời nói của anh có chút gì đó không giống với bình thường.
Dường như, Đổng Hàn Thanh không hề quan tâm hay đau xót về cái chết của Thẩm Ưu.
Ý nghĩ này thoáng chạy qua trong đầu Lương Nặc, rồi cô lại tự nhắc bản thân mình, Đổng Hàn Thanh không phải loại người đó, anh ta nhìn có vẻ rất thanh lịch, trưởng thành, chín chắn lại rất có trách nhiệm.
“Nói tóm lại sự việc này cũng vì tôi mà…..”
Cô chưa nói hết câu thì liền nhìn thấy Đổng Hàn Thanh quay mặt về một bên, cô nhìn theo hướng nhìn của Đổng Hàn Thanh liền nhìn thấy Bắc Minh Dục với khuôn mặt tối sầm đứng ngoài cửa, trong tay còn cầm một chiếc túi màu nâu.
Lương Nặc đột nhiên đờ người ra.
Khuôn mặt anh tú của Bắc Minh Dục tối sầm khi nhìn thấy cảnh hai người đang nói chuyện với nhau, anh cười lạnh lùng rồi quay người bước đi, trước khi đi, anh đứng trước mặt Lương Nặc vứt chiếc túi ngay vào thùng rác ở cửa phòng mà không chút do dự.
Đồ trong túi như bị rơi ra, tỏa ra mùi hương của thức ăn.
Đổng Hàn Thanh tiến sang bên cạnh gần cô hơn một chút, nhìn cô cười nói: “Tôi đã bảo thư ký chuẩn bị cho em một chút thức ăn dễ tiêu hóa, bác sĩ nói em cần phải tĩnh dưỡng.”
“Cảm…cảm ơn!”
Buổi chiều Lương phu nhân cũng đã tới bệnh viện để chăm sóc cô, không còn sự buồn bã như những lần trước gặp cô, lần này, ánh mắt bà ta tỏ rõ sự vui mừng.
Lương Nặc hỏi bà đã xảy ra chuyện gì, Lương phu nhân chỉ cười mà không nói năng chi, nói ra ngộ nhỡ bị lộ thì sẽ không hay.
*
Vào ngày tổ chức đấu thầu, Lương Nặc đã xem tin tức, hiện trường vô cùng náo nhiệt, Lương phu nhân, Lương Bác Sinh và Hứa Thư Á đều đi, còn có rất nhiều đại diện của các cơ quan phương tiện truyền thông đại chúng.
Khi mà kết quả cuối cùng quyết định là tập đoàn Bác Thụy, Lương Bác Sinh vui mừng không tả xiết, phóng viên nhà báo bao vây quanh ông ta để phỏng vấn, hỏi xem Bác Thụy có những cách nghĩ thế nào về việc tiếp nhận hạng mục Hải Trung lần này.
Lương Bác Sinh vô cùng tự tin nói nhất định sẽ làm tốt hạng mục để tất cả mọi người ở Hải Thành thấy được thực lực của Bác Thụy.
Có điều cũng có người ngầm chế nhạo, nói rằng Bắc Minh Dục nhất định là do nể mặt vợ nên mới hợp tác cùng với Lương Bác Sinh.
Lương Bác Sinh lại cười càng rạng rỡ hơn, dựa vào cháu gái mình thì đã làm sao?
Có bản lĩnh thì các người cũng sinh và nuôi một đứa cháu như thế đi?
Bộ dạng tiểu nhân đắc chí làm cho nhiều người cảm thấy hận mà nghiến răng kèn kẹt.
Khi Lương Nặc nằm trên giường nhìn thấy tin tức, cô ngạc nhiên há hốc mồm.
Cô cứ nghĩ cô và Bắc Minh Dục giận nhau tới mức chiến tranh lạnh như vậy thì dự án Hải Trung, kể cả có đánh chết anh anh cũng không cho Bác Thụy cơ hội.
Cô như không tin vào mắt mình liền gọi điện tới hội đấu thầu để xác nhận.
Nắm lấy điện thoại, nghe thấy kết luận cuối cùng, tim cô đập nhanh trong lồng ngực, rồi nhanh chóng không do dự gọi tới số máy quen thuộc, tới khi đợi Bắc Minh Dục nhấc máy cô mới ý thức được rằng mình đang gọi điện cho Bắc Minh Dục.
“Có việc gì thế?” Giọng anh có chút lạnh lùng.
Lương Nặc lắp bắp: “Cái đó….. việc đấu thầu….sao anh lại chấp nhận Bác Thụy?”
“Đây không phải là điều em vẫn hi vọng à?”
“Tôi….”
“Cố ý thăm dò từ chỗ thư ký Tôn thông tin về hạng mục Hải Trung; khi theo tôi tới Hàn Quốc nhận được điện thoại của chú Hai còn cố ý không nhận nhằm thu hút sự chú ý của tôi. Về tới Hải Thành, em lại để tin tức lọt vào tay chú Hai em, thậm chí còn đổi tài liệu của thư ký Tôn trong phòng làm việc của tôi!”
Lương Nặc giật mình chột dạ: “Sao anh….”
“Sao tôi lại rõ mồn một như vậy đúng không?” Bắc Minh Dục nói tiếp: “Em tưởng tôi là đồ ngốc à, nếu muốn người khác không biết thì tốt nhất là đừng làm.”
“Tôi không phải cố ý….”
“Đổng Hàn Thanh không còn bên cạnh em nữa à?” Anh chuyển chủ đề câu chuyện rất nhanh, lời Lương Nặc bị anh cắt ngang như vậy, chỉ có thể nói: “Đổng Hàn Thanh anh ta đã cứu tôi, lại đưa tôi tới bệnh viện, chúng tôi không phải như anh tưởng tượng đâu, hơn nữa, việc của Thẩm tiểu thư, anh ấy cũng rất đau khổ….”
“Anh – ta- đã – cứu- em?”
Đột nhiên, trong điện thoại vang lên tiếng như vật gì đang văng rơi xuống đất, cùng với đó là tiếng nghiến răng của Bắc Minh Dục.
Lương Nặc đơ người ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô liền hỏi lại anh: “Không phải anh ta cứu tôi chẳng lẽ lại là anh à?”
Khuôn mặt Bắc Minh Dục tối sầm lại, tắt luôn điện thoại mà không trả lời.
Bên tai là tiếng tít tít, Lương Nặc cảm thấy anh thật khó hiểu, cô cáu kỉnh vứt điện thoại xuống một bên, bước ra khỏi giường bệnh đi ra ngoài hành lang đi bộ.
Cùng lúc đó.
Trong văn phòng của chủ tịch tập đoàn Bắc Minh ở trên tầng lầu cao nhất, thư ký Tôn nhìn thấy trên bàn làm việc có một tập tài liệu bị mực bôi nhòe cả đi, thư ký Tôn hỏi rụt dè: “Thiếu gia, bút máy hỏng rồi, có cần tôi đi đổi cái khác không?”
Bắc Minh Dục lườm thư ký Tôn rồi với khuôn mặt không nét biểu cảm gì đem chiếc bút máy gãy cùng với tập tài liệu vứt vào sọt rác rồi đi thẳng ra ngoài không thèm quay đầu lại, căn bản không quan tâm tới lời thư ký Tôn nói.
Thư ký Tôn thở dài một tiếng: “Thiếu gia đúng là càng ngày càng khó hiểu, lại cũng không đồng ý tăng lương rồi…..”