Tại căn biệt thự của Bắc Minh gia.
Bắc Minh phu nhân và đạo trưởng Lý ngồi đối diện với nhau.
“Từ sau khi tôi cầm về chiếc nhẫn, Minh Dục thường rất ít khi về nhà, tôi cũng không rõ lắm về tình trạnh bệnh tình của nó hiện tại, chỉ biết là rất ít khi tái phát, ông giúp tôi tính xem, đây rốt cuộc là tốt rồi hay chưa tốt?”
Cho dù đã rất nhiều lần Bắc Minh Dục vì Lương Nặc mà đối mặt với bà ta nhưng trong lòng Bắc Minh phu nhân vẫn luôn hết lòng yêu thương Bắc Minh Dục, hơn nữa là chưa bao giờ bà ta ngừng quan tâm tới bệnh tình của anh.
Lý đạo trưởng hít thở sâu, giơ tay tính toán một quẻ, khi có được kết luận thì có vẻ hơi khó nói ra.
“Sao rồi? Nói!” Lão phu nhân vội vàng chất vấn.
Lý đạo trưởng chỉ có thể giải thích một cách cô đọng kín đáo: “Quẻ nói rằng thiếu gia và Lương tiểu thư có bản mệnh xung khắc, kết cục thảm hại, nếu cứ cố ở bên cạnh nhau nhất định sẽ dẫn tới đại kiếp sinh tử, đến mức bệnh tình rốt cuộc có thể được khống chế hay không, bần đạo tạm thời cũng không biết được.”
“Trước đây chẳng phải ông nói bản mệnh của Lương Nặc sau khi bến đổi nhất định sẽ làm cho bệnh tình của Minh Dục tái phát là gì?”
“Cái này… bản mệnh vốn dĩ sẽ thay đổi theo sự thay đổi của các sự việc diễn ra, cũng có thể ngay từ đầu Lương tiểu thư đúng là người phụ nữ thiên mệnh của thiếu gia, bản mệnh của cô ta vừa hay có thể khống chế được bệnh của thiếu gia, cho nên thời gian này bệnh tình của thiếu gia ít tái phát, đến ngày hôm nay, bản mệnh đã thay đổi rồi, quẻ nói rằng tương khắc không phải ở chỗ bệnh tình mà ở chỗ hoạn nạn cơ?”
“Vậy ý của ông là, bệnh của thiếu gia tốt rồi, nạn kiếp sinh tử sẽ nằm ở phương diện khác?”
Lý đạo trưởng gật đầu: “Khả năng lớn là như vậy.”
Bắc Minh phu nhân tiễn Lý đạo trưởng ra về, lập tức gọi vú Hà đến, bà ta hỏi: “Hai người bọn họ gần đây thế nào?”
“Luôn rất ngọt ngào, thiếu gia thậm chí còn bao máy bay đi Pháp để chụp ảnh cưới.” vú Hà báo cáo tình hình, cuối cùng còn nghiến răng nói: “Lương Nặc đúng là có bản lĩnh.”
Bắc Minh phu nhân cười lạnh lùng một tiếng: “Tưởng ta đây chết rồi đấy à?”
“Phu nhân, người nói ý thế là?”
“Là đến lúc ra tay rồi.”
Thời gian hạnh phúc cứ nhẹ nhàng trôi qua, Lương Nặc cùng với Bắc Minh Dục đi qua những ngày tháng bình thường, êm đềm, khi anh đi làm thì cô ở nhà dọn dẹp phòng, mua đồ về nấu ăn, thỉnh thoảng nghe nhạc giải trí.
Buổi tối, sau khi Bắc Minh Dục về nhà, có khi hai người tâm trạng tốt anh lại đưa cô ra ngoài ăn, lượn phố phường.
Đêm tối sau khi về nhà, lần nào cũng thế, anh luôn giày vò cô trên giường, lấy danh nghĩa là cố gắng để có em bé, mỗi lần xong việc, Lương Nặc đều đưa tay sờ lên bụng mình, hai người bên nhau lâu như thế rồi, sao không hề có phản ứng gì dù là một chút?
Cách thời gian bắt đầu trở lại trường học càng lúc càng gần.
Sau đó ba ngày, Lương Nặc đang thu dọn hành lý để chuẩn bị cho việc trở lại trường học thì liền nhận được điện thoại của Bắc Minh Dục, nói rằng lát nữa sẽ có đồ chuyển phát tới, bảo cô đi nhận nhưng tuyệt đối không được một mình mở ra.
“Thứ gì mà thần bí thế?” lại còn không cho cô được tự mở ra.
“Tối đến đợi anh về thì cùng nhau mở.”
Bắc Minh Dục chỉ nói với Lương Nặc một câu như vậy rồi tắt máy, nửa tiếng đồng hồ sau, đúng là có đồ chuyển phát đến – đó là một chiếc hộp rất lớn cùng với chiếc khung với kích thước ngoại cỡ, do độ rộng và độ cao của chiếc hộp mà Lương Nặc có là kẻ ngốc cũng đoán ra được rằng ảnh cưới của họ tới rồi.
Nhân viên chuyển phát chuyển chiếc khung đặt dựa vào tường xong, đưa hóa đơn cho Lương Nặc ký tên vào: “Mời ký tên tại đây.”
Lương Nặc sau khi ký nhận, cả người cô cứ lâng lâng như đang bay.
Một lát thì nhìn chằm chằm vào tường, lát sau thì lại nhìn chiếc hộp giấy, cô đang nghĩ xem phải đem những bức ảnh này treo ở đâu mới đẹp?
Tâm trạng đó cứ theo cô mãi cho tới buổi tối khi Bắc Minh Dục trở về, anh vừa mới mở cửa ra cô đã tiến lên ôm chầm lấy anh, rồi giống như con mèo hoang vờn anh: “Chúng ta nhanh nhanh tới mở ảnh cưới đi.”
Cô vui mừng quá mà làm anh giật cả mình, Bắc Minh Dục vội vàng lùi về sau hai bước, sau khi đứng vững lại rồi anh mới xoa xoa vào gáy cô.
“Xem ra em đều biết hết rồi.”
“Đương nhiên, lớn như thế, chỉ có thể là ảnh cưới!”
Cao tầm một mét, dài gần hai mét, hơn nữa lại rất mỏng, lẽ nào lại là giường?Lương Nặc kéo tay Bắc Minh Dục vào trong mở hộp giấy ra trước, bên trong hộp giấy là ảnh album, Lương Nặc làm như báu vật, cô nhẹ nhàng để lên đùi, ngồi trên ghế sô pha mở từng trang một.
“Thiếu gia…Mạc Sâm anh ta…anh ta….”
“Anh ta làm sao?”
“Anh ta chụp trộm.” Lương Nặc đột nhiên đưa quyển album tới trước mặt Bắc Minh Dục, bĩu môi nũng nịu: “Anh xem những bức ảnh này xem, dựa vào cái gì mà anh lại đẹp trai như thế, còn em thì như con ngốc xấu xí ấy….”
Trong quyển album, chỉ có một số ảnh không nhiều là do hai người họ đứng tạo dáng để chụp mà đa số đều là những bức chụp trộm, ví dụ như lúc hai người ăn cơm, cô như kẻ ngốc nhìn Bắc Minh Dục, lúc hai người ôm nhau, nhìn cô như kiểu chỉ muốn dính chặt lấy người anh, hay lúc cô bị té ngã – vụng về như một đứa trẻ….
Cô của thực tại thì làm gì “ngốc” như thế.
Bắc Minh Dục cũng xem rồi lật qua lật lại vài trang, anh cười: “Anh ta là nhiếp ảnh gia có tiếng, mà nổi tiếng nhất là chụp những bức ảnh kiểu này, trước đây em chưa biết à?”
“Anh có nói với em bao giờ đâu….”
“Không sao, dù gì thì bình thường em cũng đã thế này rồi, anh quen rồi, có chê em đâu.”
“A…” Lương Nặc tức giận vò đầu bứt tai, những bức ảnh cưới cô mong chờ bao lâu như thế giờ lại thành ra thế này – những bức ảnh nhìn cô như đứa ngốc, đặc biệt là Bắc Minh Dục thì lại được chụp đẹp trai như thế: “Sau này không thèm tìm đến anh ta chụp ảnh nữa….tại sao lại không chụp trộm lấy vài bức lúc em xinh đẹp ấy….”
“Chắc là những lúc em xinh đẹp thanh lịch nhất thì mắt anh ta lại bị cát bay vào không nhìn thấy rồi.”
Lương Nặc nghiến răng dọa anh: “Anh coi thường em?”
“Làm gì có!” Bắc Minh Dục nhìn bộ dạng đáng yêu của cô mà phải bật cười, một tay anh kéo cô vòa lòng, anh giải thích: “Mạc Sâm nói lúc em chụp ảnh tạo dáng hơi cứng nhắc và không tự nhiên, nhưng ngược lại những lúc bình thường lại rất đáng yêu.”
“Thế nên anh ta chỉ canh để chụp trộm em….” Lương Nặc bĩu môi, hai mắt mở to chớp chớp.
Bắc Minh Dục xoa hai má cô, nói: “Anh đã chọn một bức để phóng to ra để treo trong phòng ngủ của chúng ta.”
“Chính là bức đó à?” Lương Nặc chỉ tay vào khung ảnh được bọc dán hờ hờ dựa cạnh tường.
“Đi mở ra nào, đảm bảo là có điều bất ngờ.”
Lương Nặc lại nũng nịu: “Nếu là bức nhìn em xấu hoặc ngốc thì em sẽ không đồng ý đâu, em sẽ chụp lại…mà sẽ không tìm Mạc Sâm để chụp.”
Bắc Minh Dục chỉ cười mà không nói gì, ánh mắt ngập tràn sự yêu thương chiều chuộng dành cho cô.
Lương Nặc lại vui vẻ đi đến gần chiếc khung ảnh, như lấy hết dũng khí để xóa đi sự hồi hộp, cô đưa ta ra để bóc từ phía góc phải dưới bóc lên, một mảng màu đỏ của hoa hồng lọt vào tầm mắt cô, lờ mờ đã có thể nhìn thấy màu trắng tinh khôi của chiếc váy cưới.
Cô dường như đã có thể đoán được đây là bức ảnh nào.
Cẩn thận như đang bóc một hộp quà quý giá mong manh, hình ảnh lộ ra càng lúc càng nhiều, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ rọi xuống giường, những đóa hồng nhẹ nhàng nằm ở góc giường, màu sắc ấm áp….
Một đôi chân dài trong bộ vest màu đen đang quỳ dưới sàn nhà.
Lương Nặc càng lúc càng tin tưởng chắc đó là bức ảnh mà cô nghĩ, nhịp tim đập nhanh hơn, con tim như thể sắp nhảy khỏi lồng ngực, cô hồi hộp nhìn chằm chằm vào bức ảnh, đúng lúc đang muốn bóc phần còn lại ra thì bàn tay nhỏ bé của cô bị Bắc Minh Dục nắm chặt lấy.
“Chúng ta cùng nhau mở.”
Tiếng nói nhỏ nhẹ của anh vang lên bên tai.
“Vâng.”
Bàn tay cô nằm gọn trong bàn tay anh, hai người hợp lực cầm lấy một góc tờ giấy cứng, dùng lực kéo nó ra không trung.
Giấy bọc được kéo hết ra ngoài, bức ảnh cưới đã hoàn toàn lộ ra.
Một giây sau, nụ cười trên môi Lương Nặc đột nhiên tắt hẳn.
“Chuyện gì đây? Sao lại thế này….”