Chương 192: Can đảm!

Can đảm!

Trong khi liên quân các thế lực xâm chiếm Âm Đạo hội, ở sâu trong Âm Đạo hội, Hoài Bão đang ẩn nấp…

Vụ nổ do cổng vào trên đỉnh Bạch Mã bị phá khiến Hoài Bão mở mắt.

Sư phụ Hoài Bão mừng rỡ: “Đúng như dự kiến! Có người tấn công rồi! Nhân lúc rối loạn đi hôi của mau!” Sự xuất hiện của Dạ Vũ khiến phe Âm Đạo hội vui mừng bao nhiêu thì phe Kinh Nguyệt giáo, Thảo Cầm viên và Hoàng thành e dè bấy nhiêu. Vì tin rằng nàng chỉ là một Chúa Tể bình thường nên không ai nghĩ Dạ Vũ sẽ toàn mạng sau cuộc lật đổ của Cường Dương cung ở Hoàng cung.

Thích Đại Tru nghi ngờ: “Ngươi là Dạ Vũ? Hình dáng thì giống, nhưng cấp độ này còn thua xa ta…”

Tất nhiên Thích Đại Tru có nghĩ đến khả năng Dạ Vũ có thực lực cao hơn gã nên nàng có thể áp chế thực lực đến mức gã tưởng nàng yếu nhược, nhưng vấn đề là Dạ Vũ vừa trải qua một cuộc đại chiến ở Hoàng cung cách đây nửa ngày và được xác định là bại trận, vậy thì còn bao nhiêu sức để có thể che giấu cấp bậc một cách hoàn hảo đến thế?

Không riêng Thích Đại Tru, cả Đặng Đô và Nguyễn Phí đều lùi bước đề phòng.

Trong khi đó, Dạ Vũ nhẹ nhàng lên tiếng: “Các ngươi về đi, chuyện xâm phạm lãnh địa hôm nay ta không tính…”

Tiếp theo, Dạ Vũ nhìn Đặng Đô và hỏi: “Ngươi là con trai của Đặng Điền?”

Nếu là người khác gọi thẳng tên cha mình như vậy thì Đặng Đô lập tức xông vào cắn kẻ đó đến chết, nhưng gã hiểu rõ Dạ Vũ tuy bề ngoài xinh đẹp và tươi trẻ nhưng về tuổi tác không hề thua kém cha gã nên hoàn toàn có tư cách xưng hô ngang hàng. Đặng Đô gật đầu: “Thì sao?”

Dạ Vũ nói: “Người của Âm Đạo hội ta có bắt trộm một số linh thú hiếm của Thảo Cầm viên ngươi, đây là lỗi của chúng ta nên ta sẽ tự mình đến tìm Đặng Điền để trả nợ.”

Dạ Vũ dứt lời thì Thích Đại Tru liền khịt mũi khinh bỉ: “Ha… Đây là hội trưởng Âm Đạo hội thật sao? Khi binh hùng lực hậu thì ra vẻ bạo tàn, khi binh yếu lực hèn thì liền xuống nước van xin. Lợi hại!”

Nhìn sang Thích Đại Tru, Dạ Vũ hỏi: “Hồng y giáo chủ của Kinh Nguyệt giáo? Âm Đạo hội ta với Kinh Nguyệt giáo vốn không thù không oán?”

Thích Đại Tru trừng mắt: “Có! Giao con bé Phong Linh Nhi ra thì chúng ta lập tức rời khỏi.”

Nghe tên, Dương thầm nghĩ: “Phong Linh Nhi cũng ở đây?”

Dạ Vũ đáp: “Phong Linh Nhi? Được… các ngươi cứ về đi, ta sẽ kiểm tra lại, nếu đúng là người của Kinh Nguyệt Giáo thì ta sẽ tự tay đưa cô ta đến cho Giáo Hoàng của ngươi.”

Thấy Dạ Vũ vốn nổi tiếng lạnh lùng tàn bạo giờ lại tỏ ra hiền lành, Thích Đại Tru tin chắc rằng nàng vẫn đang trọng thương và nắm chắc không thể đấu với liên thủ của bọn hắn nên mới xuống nước thỏa hiệp, sau đó sẽ chữa lành thương thế rồi lật kèo thì bọn hắn mất trắng nên liền hung hăng lên giọng: “Hừ! Ngươi không có tư cách ra điều kiện! Giao người ngay cho bổn giáo chủ!”

Đặng Đô cũng có suy nghĩ tương tự: “Đúng! Làm sao tin được ngươi!”

Nguyễn Phí cũng tiến lên: “Nợ của ngươi đối với Hoàng thành là nợ máu! Phải trả bằng máu!”

Trong tình hình căng thẳng, nếu là Dạ Vũ trước đây thì có lẽ đã lập tức xảy ra hỗn chiến, nhưng hiện tại là một Dạ Vũ không còn bị khống chế, nàng nhận thức được lỗi lầm của Âm Đạo hội nên không muốn gây thêm lầm lỗi…

Trong khi Dạ Vũ đang khó xử, một người bước lên đứng che chắn trước mặt nàng…

Là Dương, dù kẻ địch rất đáng sợ nhưng cảm giác khó chịu khi nhìn kẻ khác bắt nạt Dạ Vũ còn hơn cả sự đáng sợ, vậy nên hắn bước lên…

Ánh mắt hắn nhìn về phía ba vị Linh Đế phe địch, không chút sợ hãi, môi hắn động và phát ra một câu lạnh lùng: “Muốn sống thì cút ngay!”

Hành động của Dương khiến Đặng Đô, Thích Đại Tru và Nguyễn Phí cùng giật mình, không phải vì sợ mà vì kinh ngạc trước sự can đảm của kẻ trước mặt, một Linh Vương cấp 3 dám đe dọa ba vị Linh Đế!

Sự can đảm này ở đâu ra?

Từ tinh thần mê gái, nhưng ba gã Linh Đế lại không nghĩ vậy mà tưởng rằng kẻ kia có sức mạnh đủ để hạ bọn họ, và sự lầm tưởng càng được khẳng định khi trong đám đông có người nhận ra gương mặt kẻ này…

“Hắn là… Võ Phi Dương?”

“Đúng rồi! Là Hắc Vũ Tiên Long – Võ Phi Dương, kẻ đánh ngang Chúa Tể!”

Thân phận Dương lộ ra khiến ba gã Linh Đế lần nữa phải e ngại lùi về trong khi người của các phe nổi trận bàn tán.

“Xong rồi! Chúa Tể hắn còn chơi được, ba Linh Đế bõ bèn gì?”

“Chưa chắc! Đó chỉ là sức mạnh bộc phát thôi, không chừng hiện tại hắn không dùng được nữa đâu…”

“Nghe nói gần đây hắn còn đánh bại Chúa Tể Mạc Kính Vũ…”

“Đều là ăn may và có người trợ giúp, chứ ở đây làm gì có Nguyễn Hoài Bão và Sùng Hạo…”

ẦM!

Ngay lúc hai tiếng Sùng Hạo phát ra, trần nhà sụp đổ và hai người rơi xuống ngay trước mặt Dương…

Trong làn khói bụi, hai người một nam một nữ lộ diện, người nam có mái tóc bạc trắng…

“S… Sùng Hạo! Sùng Hạo thật sự xuất hiện…”

Đứng khoanh tay lạnh lùng trong bụi khói, thanh niên tóc trắng hắng giọng rồi lên tiếng: “Hừ! Đến lúc ta thể hiện!”

Vừa dứt câu thì thanh niên tóc trắng chợt kêu éc một tiếng rồi quỳ gục xuống, hai tay ôm chỗ hiểm sau khi lãnh một cú sút như trời giáng từ Đặng Đô.

Đám đông kinh ngạc: “Sùng Hạo bị Đặng Đô đá bể bi rồi?”

Không những đá, Đặng Đô còn tóm cổ “Sùng Hạo” và mắng té tát: “Thằng con hư đốn! Tao bảo mày chờ ở ngoài, xông vào đây làm gì?”

“Éc! Con sợ cha gặp nguy hiểm nên xông vào thể hiện…”

Lúc này mọi người mới ngớ ra, người tóc trắng không phải Sùng Hạo mà là Đặng Vô Tâm, cả mái tóc cũng không phải màu trắng mà do khói bụi từ vụ sập trần nhà phủ lên thành màu trắng…

Cô gái đi cùng Đặng Vô Tâm chính là Đặng Vô Tư, khi thấy Dương liền chỉ tay vào hắn và méc Đặng Đô: “Cha, tên đó đã giết chết Leng Keng!”

“Hả? Leng Keng bị hắn giết rồi?” Đặng Đô ngạc nhiên rồi trừng mắt nhìn sang Dương và nói: “Cảm ơn nhiều nha, ta chờ mãi ngày này a! Từ lúc bị ta thiến đến giờ nó cứ hay sủa càn nhức tai không chịu được!”

“Cha!” Đặng Vô Tư tức muốn khóc.

Nhưng Đặng Vô Tâm lên tiếng: “Không phải đâu! Theo dấu vết thì Leng Keng chết là do dơi của gã Thích Đại Tru này gây ra!”

“Thật chứ?” Đặng Đô hỏi.

“Vâng!”

Thấy Đặng Vô Tâm gật đầu chắc nịch, Đặng Đô liền quay sang định bắt tay cảm ơn Thích Đại Tru, nhưng thấy cái liếc mắt giận dỗi của con gái liền trợn mắt mắng Thích Đại Tru: “Tên chó chết! Dám giết thú cưng của con gái ta!”

“Thì sao?” Thích Đại Tru vênh mặt khêu khích.

“Tao đập bể mặt mày chứ sao! Thằng ba đê!”

Và thay vì hợp lực diệt địch, Đặng Đô và Thích Đại Tru xông vào đánh nhau túi bụi…

Trong khí đó, ở một góc khuất có một người áo đen che mặt đang ẩn nấp dõi theo tình hình. Hắn chính là kẻ mà những người trên đỉnh Bạch Mã đồn đoán là Sát Dạ.

Thấy tình hình đang hỗn loạn, Sát Dạ cười thầm rồi rút gươm, trong chớp mắt lao về phía đám đông, lướt đến đâu, đầu rơi đến đó…

Rồi Nguyễn Phí giật mình quay lại, và bóng dáng tên sát thủ lạnh lùng cũng chính là hình ảnh cuối cùng mà vị Linh Đế của Hoàng thành nhìn thấy…

Rồi Đặng Đô và Thích Đại Tru cùng nhận ra nguy hiểm, liên thủ phòng ngự và hai cái đầu nữa rơi xuống…

Gian nhà ngập trong tiếng thét gào hoảng loạn khi Sát Dạ lướt về phía Dạ Vũ…

Hắc Vũ Tiên Long bước ra trong trạng thái Thiên Long và tung đòn Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng nhưng bị Sát Dạ né được…

Và tất cả câm lặng…

Chúa Tể Dạ Vũ đã rơi đầu…

Và Sát Dạ mở mắt cười khoái chí, khung cảnh tàn sát lạnh lùng kia thật ra chỉ là những gì hắn đang âm thầm tự sướng… Có thể Sát Dạ làm được điều mà hắn đang tưởng tượng, nhưng đó là một Sát Dạ thật sự chứ không phải hắn, một kẻ giả danh.

Hắn tên là Đạo.

Đạo có chí lớn, muốn được nổi tiếng, muốn được hâm mộ, muốn giàu sang phú quý. Nhưng với tài năng có hạn và bản tính lười biếng, Đạo chỉ muốn hưởng chứ chẳng muốn làm…

Cho đến một ngày, Đạo tìm được một bảo vật trong di tích cổ, một bảo vật cổ có khả năng ẩn giấu thực lực, và Đạo nảy ra ý tưởng giả danh người nổi tiếng để chuộc lợi.

Đạo dễ dàng tìm được một nhân vật hoàn hảo để giả danh, kẻ mà gần như không ai biết mặt thật hay danh tính, chỉ biết hắn có mật danh là Sát Dạ, Sát Dạ của Thiên Địa hội.

Lạnh lùng và bí ẩn, Sát Dạ rất được thiếu nữ hâm mộ, và với hung danh đi đến đâu chết đến đó, Đạo có thể mượn oai để tống tiền các nạn nhân nhẹ dạ bằng một câu nói đơn giản: giao tiền hoặc mất đầu.

Âm Đạo hội là một tổ chức giàu sụ, Đạo đến đây tất nhiên không phải để ám sát mà để lợi dụng danh nghĩa Sát Dạ đi hôi của cho tiện…

Ở khu vực thí nghiệm, Dương và Dạ Vũ đang nhìn Đặng Đô và Thích Đại Tru đánh nhau ì xèo.

Dương kề tai Dạ Vũ nói thầm: “Không ngờ hai lão bựa này lại quay ra đánh nhau… Xem ra kế hoạch hạ cả ổ thất bại rồi… Một mình Nguyễn Phí thì nàng đánh nổi không?”

Dạ Vũ gật đầu đáp: “Thủy chỉ dùng loại phong ấn tạm thời, một mình Nguyễn Phí thì không thành vấn đề…”

“Được, vậy ta lừa hai lão kia đánh đến đây, ta kích hoạt bom thì nàng xông ra nhé!”

Bom, không phải bom thường mà là bom được Dạ Vũ đưa linh lực nàng vào, và quả bom được giấu dưới cái hố nhỏ do Dương dùng cuồng gây ra sau khi dùng Dạ Hành. Một quả bom mang linh lực của Dạ Vũ mà nổ bất ngờ thì hoàn toàn có khả năng khiến Linh Đế trọng thương, và đây là lý do thật sự tại sao trước đó Dương vội vã chạy đi nấp. Vốn định đề phòng tình huống xấu nhất là đàm phán không thành, ba Linh Đế xông lên thì Dương lập tức cho bom nổ, nhưng sự xuất hiện bất thình lình của anh em Đặng Vô Tâm làm cho Đặng Đô và Thích Đại Tru đánh nhau đã phá hỏng kế hoạch.

Dù đánh nhau nhưng Đặng Đô và Thích Đại Tru đều để ý thấy Dương và Dạ Vũ đang thì thầm gì đó, lúc này, Dương bất ngờ nắm tay Dạ Vũ và la to: “CHẠY!”

“Hừ! Chạy đâu!” Thích Đại Tru cười lạnh rồi ngưng đánh, cùng Đặng Đô đuổi theo, riêng Nguyễn Phí đứng quan sát thấy bất thường nên còn chưa vội đuổi.

Đúng như Dương mong đợi, Đặng Đô và Thích Đại Tru cùng lao đến, và khi cả hai đạp lên chỗ quả bom bị vùi lấp, Dương liền dùng cách không kích lôi, đưa Hắc Ma Đế Lôi vào quả bom để kích nổ…

ẦM!

Vụ nổ bất thình lình khiến mặt đất nổ tan tành, Dương và Dạ Vũ văng về phía người của Âm Đạo hội, còn Đặng Đô và Thích Đại Tru không kịp tránh và hứng trọn vụ nổ…

Nhưng còn chưa rõ tình hình của Đặng Đô và Thích Đại Tru thế nào, từ phía tầng dưới lại có tiếng nổ còn khủng bố hơn vụ nổ vừa rồi, khiến cho ngay cả Dương cũng thất kinh hồn vía vì không ngờ rằng quả bom do hắn tự chế vội vàng từ vài quả lựu đạn và đạn pháo lại gây ra vụ nổ khủng khiếp như vậy.

Nhưng rồi Dương nhận ra vụ nổ thứ hai không phải do hắn gây ra…

Rồi sau tiếng nổ, từ sâu bên dưới phát ra một chuỗi âm thanh kì lạ và hỗn loạn, nghe như một cơn bão khủng khiếp đang trồi lên từ lòng đất…

Trước đó, ở tầng dưới, Hoài Bão tìm được một mật thất…

“Sư phụ! Là kho thuốc! Toàn linh dược quý hiếm!”

“Ngon! Hốt hết cho sư phụ!”

Vẻ mặt hí hửng vì trúng mánh, Hoài Bão lao đến định vơ vét kho thuốc thì hết hồn nghe ầm một tiếng, chính là tiếng nổ từ quả bom của Dương, còn chưa kịp định thần thì một tiếng nổ khủng khiếp hơn lan đến, cả khu vực sụp đổ dữ dội trong tích tắc, và Hoài Bão bị cơn bão khủng khiếp nuốt trọn…

12 Nữ Thần

12 Nữ Thần

Score 7.7
Status: Ongoing Author:
Mười Hai Nữ Thần của tác giả SlaydarkLão Dương đeo tai nghe, trốn trong nhà xem JAV như thường lệ, bật âm thanh lớn đến nỗi dù có tiếng máy bay ầm ầm ập tới, ngoài đường người người nháo nhào la hét thất thanh mà lão chẳng hề nghe thấy, chỉ chăm chăm vừa xem sex vừa quay tay. RẦM! Chiếc máy bay đâm thẳng vào nhà lão Dương, lão chết tươi.
Linh hồn lão Dương bay xuyên thời gian rồi nhập vào một người trung niên. "DÂM TẶC! CHÉM CHẾT MẸ NÓ ĐI!" "THẺO DÁI NÓ! DÁM HIẾP DÂM TIỂU THƯ NHÀ LÀNH!" Trước mắt lão Dương là một khoảng sân rộng với hàng trăm người ăn mặc như cosplay cổ trang đang đứng hô hào phẫn nộ, hình như là nhằm về phía lão. Lúc này lão Dương mới phát hiện tay mình bị trói chặt, chân thì quỳ trên sàn gỗ không thể nhúc nhích.
Phập một cái, cảnh vật trước mắt lão Dương chợt nghiêng ngã rồi tối dần, đầu lão bay lìa khỏi cổ. Sau đó, lão Dương lại chết, rồi mở mắt ra đã thấy mình nằm dưới một vách đá, trong cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của một mỹ thiếu niên. Lão xuyên không rồi. Bên cạnh đó, còn có những truyện cùng thể loại cũng vô cùng hấp dẫn như Siêu Cấp Cưng Chiều hay Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset