Ánh mặt trời nhân tạo rọi xuyên qua cửa sổ khuê phòng, Thiên Kim thức dậy vươn vai khiến ánh nắng rọi xuyên qua làn áo ngủ mỏng, mơ hồ để lộ đôi gò bồng tròn lẳng trên làn eo cong vút.
Mang chiếc kính cận lên mặt, thay ra bộ trang phục thường ngày, khoác thêm chiếc áo choàng tháp chủ, Lương Thiên Kim rời phòng…
Cửa song sắt buồng giam mở ra, mọi khóa xích trên khắp người Dương cũng tự động mở, hắn uể oải đứng dậy…
Thời khắc đã đến… Thần Kim tháp là một tòa tháp ngược khổng lồ. Gọi là tháp ngược vì đỉnh tháp nằm sâu dưới chân tháp. Tháp chia 100 tầng, tầng thứ nhất nằm trên cùng với diện tích rộng lớn, càng xuống dưới diện tích càng nhỏ nhưng cũng càng quan trọng. Cuối cùng là tầng 100, nơi này được đồn đãi là nơi cất chứa Thần Kim, hợp kim cấp Thần, nghe nói nếu ai được Thần Kim chọn lựa thì chắc chắn một Thần Bảo mới sẽ ra đời.
Đó chỉ là lời đồn, cho nên chuyện Thần Bảo mới có ra đời hay không rất khó nói, nhưng tại nơi này, vào hôm nay, một Bán Thần Bảo chắc chắn sẽ ra đời, trong cuộc so tài giữa Thần Kim tháp chủ Lương Thiên Kim và phản đồ Vô Lực bang Bình Thường.
Quảng trường rộng lớn trong tầng 1 Thần Kim tháp đông đúc người vây quanh, Dương được đưa lên một bàn giả kim với đầy đủ dụng cụ cần thiết, đối diện là bàn giả kim của Lương Thiên Kim.
Khi Thiên Kim bước ra, xung quanh vang lên tiếng trầm trồ về nhan sắc và thần thái tháp chủ của nàng, còn khi Dương bước ra, chỉ có dè bỉu và khinh bỉ.
Chợt một lão già mặc trang phục Thần Kim tháp bước đến, không thèm nhìn Dương mà hỏi Thiên Kim: “Tháp chủ, chuyện này là sao? Ta chỉ ra ngoài vài ngày mà tháp chủ đã gây chuyện?”
Thiên Kim đáp: “Tháp phó, ta không gây chuyện, đây là một cuộc so tài theo đúng nghi thức của tháp từ xưa đến nay!”
“So tài?” Tháp phó nhìn sang Duong8 bằng ánh mắt khinh bỉ rối nói: “Sao tháp chủ lại hạ mình đi so tài với một tên tiểu tốt vô danh? Đây là hạ nhục Thần Kim tháp!”
“Lại thêm một thằng già khó ưa!” Dương lắc đầu lẩm bẩm.
Tháp phó tức giận quát: “Vô lễ! Ngươi có tư cách lên tiếng sao? Thứ sâu bọ như ngươi ngay cả tư cách rửa chân cho bổn thánh sư còn không có, lấy gì đói so tài với tháp chủ?”
Bị sỉ nhục nhiều thành quen, Dương không nóng nảy mà chỉ mỉm cười đáp lại: “Đến cả rửa chân còn không tự rửa được, chắc phải tốn khối tiền để mua được cái bằng Thánh Sư, tội nghiệp vãi…”
“Ngươi dám…”
“Đủ rồi!” Thiên Kim vốn im lặng chờ xem Dương phản ứng thế nào khi bị nhục mạ, sau đó liền ngắt ngang cơn giận của tháp phó, nàng hỏi: “Tháp phó La Phấn Liêm, ở đây ai là tháp chủ?”
Tháp phó La Phấn Liêm muốn cãi nhưng đành nghiến răng kềm chế, lão tức giận phất tay bỏ đi, vừa đi vừa liếc Dương nói: “Ngay cả Đạp Đức Cường đến đây cũng không thắng được chúng ta, ta xem ngươi rước nhục thế nào. Hừ!”
“La Phấn Liêm?” Dương thầm lục lọi trí nhớ, trước đây hắn từng tra Google về tiểu sử của Thần Sư Đạp Đức Cường nên biết ông có một kì phùng địch thủ tên là La Phấn Liêm, hóa ra hiện tại đang làm tháp phó Thần Kim tháp, trong khi Đạp Đức Cường cũng bị Dương nhờ vả làm thành phó Giả Kim thành.
Nếu Phấn Liêm biết kẻ mà lão vừa nhục mạ chính là người giúp Đức Cường trở thành Thần Sư để vượt qua lão thì có lẽ lão sẽ liều mạng lao vào… năn nỉ hắn hỗ trợ, vì lão cũng đã tiến sát cấp bậc Thần Sư nhưng còn vướng mắc chưa thể vượt qua…
Lúc này, một làn hương thơm ngát thoảng qua mũi Dương, có tiếng nhiều người ồ lên khi mọi ánh mắt cùng nhìn lên bầu trời…
Dương cũng nhìn lên, một bóng người áo trắng đang đứng trên kiếm bay đến, phong thái ung dung như thiên tiên hạ phàm.
Nhưng người đó là nam, một mỹ nam với nét đẹp ngôn tình lãng mạn.
Dương nghe có người kinh hô: “Đó là… đệ tứ Hùng Vương bảng, Nhất Kiếm Vân Phi!”
Vân Phi đáp xuống đối diện Thiên Kim, mỉm cười nói: “Thiên Kim, nàng lại xinh đẹp hơn rồi!”
Thiên Kim cười cho có lệ rồi hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Vân Phi nho nhã đáp: “Vợ chưa cưới của ta trổ tài giả kim, kẻ làm chồng sao có thể không đến được?”
Đứng phía sau bị Vân Phi xem như người vô hình, Dương thầm cay cú: “Vợ chưa cưới của mày bị tao hốt rồi con!”
Lúc này, Vân Phi quay sang mỉm cười lịch sự với Dương rồi lại nói với Thiên Kim: “Ta có nghe tin đồn rằng xúc phạm anh trai nàng, nhưng dù sao cũng không nên hạ mình so đấu với những kẻ tiểu nhân hèn mọn. Nhìn hắn xem, ngay cả hình dáng thật còn không dám lộ…”
“Đủ rồi, phiền anh tránh ra cho chúng tôi so tài…” Thiên Kim ngắt ngang lời Vân Phi.
“Được… chúc nàng sáng tạo Bán Thấm Bảo thành công. Và đừng quên hôn ước giữa hai ta đã đến lúc thực hiện.”
Khi Vân Phi lui ra ngồi trên hàng ghế khán giả, Dương tò mò hỏi Thiên Kim: “Nàng và hắn có hôn ước sao?”
“Không liên quan đến ngươi, lo mà giữ mạng đi!” Thiên Kim đáp, sau đó cho người đọc sơ qua quy định so tài truyền thống của Thần Kim tháp.
Vì so tài về luyện bảo và đề cao khả năng sáng tạo nên không bắt buộc nguyên liệu phải ở dạng thô sơ nhất, người so tài có quyền chuẩn bị sẵn những bộ phận thiết yếu của bảo vật mình muốn luyện thành, miễn là bảo vật đó chưa từng xuất hiện trước đây.
Khi quy định được đọc xong, Thiên Kim nói: “Để người khác không nói Thần Kim tháp keo kiệt, ta cho ngươi quyền tự do chọn lựa nguyên liệu luyện bảo trong kho nguyên liệu của tháp.”
“Thật sao? May quá, nếu không ta cũng chẳng biết lấy đâu ra nguyên liệu… Mà phần đặt cược vẫn như cũ chứ?”
“Như cũ!” Thiên Kim gật đầu.
“Vậy… Nếu hòa thì sao?” Dương hỏi.
Nghe Dương nói, đám đông ồ lên: “Cái gì cơ? Hòa? Thằng ngu đó nghĩ nó có thể ngang tài tháp chủ?”
“Đây là vấn đề danh dự Thần Kim tháp, hay nó nghĩ tháp chủ sẽ bỏ qua danh dự của tháp để nhường nó?”
“Hay nó cho rằng nó tạo được Bán Thần Bảo, hay Siêu Thánh Kì Bảo?”
“Óc chó!”
Vân Phi thì mỉm cười lắc đầu: “Đáng thương cho một tên không biết trời cao đất dầy. Tự rước nhục.”
Chỉ có Thiên Kim là nghiêm túc đáp: “Nếu hòa thì mạng là của ngươi, chìa khóa là của ta!”
“Nhất trí!” Dương gật đầu rồi nói: “Vậy giờ nói đến nguyên liệu, ta cần…”
“Khoan đã!”
Chợt một giọng nữ quen thuộc vang lên khiến Dương vui mừng nhìn lên. Một bóng hình áo đỏ tuyệt mỹ với đôi cánh tiên đỏ rực đang bay thẳng về phía Dương với nụ cười tuyệt đẹp.
Đám đông không khỏi trầm trồ vì nhan sắc như tiên nữ hạ phàm của nàng, có người nhận ra thân phận nàng liền hét lên: “Hồng Vũ Tiên Tử! Là Hồng Vũ Tiên Tử, quả nhiên nhan sắc không thua gì Lương Thiên Kim.”
Diễm My đáp xuống trước mặt Dương, mỉm nụ cười thân thiết nói: “Có người nhờ em gửi vài món đến anh.”
Dương ngạc nhiên, trong gương mặt Bình Thường và hình dáng trẻ con, hắn hỏi: “Em nhận ra anh?”
Diễm My gật đầu: “Em có nhận được thư mời gia nhập Hắc Đạo của anh từ Tiếu công tử, vài hôm trước lại thấy báo đăng tin ở Vô Lực bang nên đoán ra Bình Thường chính là anh. Em đi tìm thì lại nghe nói anh bị bắt đến Thần Kim tháp nên em tìm đường đến đây.”
Dương gật gù: “Vậy sao… Tên Phan Phúc Pháp đã bắt đầu thực hiện kế hoạch…”
“Đây là thứ có người nhờ em giao cho anh, bao gồm một món từ cụ cố Thiên Lý gửi đến.”
Dương nhận lấy chiếc nhẫn quen thuộc, chính là chiếc nhẫn không gian ngày xưa Như Mộng tặng hắn. Cầm chiếc nhẫn trong tay, Dương dò xét không gian bên trong nhẫn rồi mừng rỡ ôm lấy Diễm My, đồng thời còn tranh thủ nhón chân ngước mặt lên để mặt hắn nép vào ngực nàng và nói: “Cảm ơn em, không có em chắc mạng anh xong rồi!”
Dương lắc đầu khiến hai bầu ngực đẫy đà của Diễm My đong đưa mê hoặc biết bao ánh nhìn, nàng đỏ mặt đẩy hắn ra và nói: “Kì quá!”
Bị đẩy ra, Dương rùng mình cảm nhận một luồng sát khí đang nhắm thẵng vào mình từ đối diện. Đôi mắt sắc sảo dưới cặp kính của Thiên Kim giờ thêm phần lạnh lẽo…
“Bắt đầu được chưa?” Thiên Kim lạnh lẽo nói.
“Ặc! Được rồi, nhưng ta muốn dùng nguyên liệu của ta.”
“Được thôi, cứ dùng gì tùy thích, miễn là ngươi có thể sáng tạo ra một bảo vật tương đương Bán Thần Bảo thì ngươi sống.”
“Được!” Dương gật đầu, lấy ra một khối đen trông giống hệt một quả tim còn đang đập với các mạch máu đỏ.
“Thánh kỳ bảo trung cấp? Ngươi dùng nó làm nguyên liệu luyện bảo?” Thiên Kim chỉ liếc qua đã biết quả tim kia bất phàm, đồng thời cũng tỏ ra ngạc nhiên khi Dương chấp nhận dùng kỳ bảo hoàn chỉnh cấp thánh làm nguyên liệu.
Khác với Thiên Kim, người khác thì cười cợt vì cho rằng Dương định chơi ăn gian: “Không biết nó lấy đâu ra, nhưng định dùng Trung Thánh Kỳ Bảo có sẵn để so cao thấp sao?”
“Ngôn lù! Nó không biết Thiên Kim có thể tạo ra Cao Thánh Kỳ Bảo? Hay nó chờ Thiên Kim lỡ tay làm hỏng bảo vật để nó thắng?”
“Hèn hạ! Chịu thua đi! Mày không có tư cách xưng là giả kim thuật sư!”
Mặc kệ tiếng la ó, Dương lấy thêm một ít kim loại có sẵn rồi bắt đầu cặm cụi đ-c gõ.
Lúc này, Thiên Kim cũng lấy ra những kim loại quý hiếm đã được tinh luyện nhờ bàn tay những Thánh Sư chuyên về luyện kim hàng đầu. Nàng lần lượt cho từng loại hợp kim vào một cỗ máy lớn để tạo hình cho kim loại mà không cần dùng búa gõ hay dao khắc.
Chứng kiến cỗ máy nuốt kim loại hình viên bi rồi nhả ra từng mảnh chi tiết nhỏ, nhiều người không khỏi trầm trồ: “Đó là cỗ máy do tháp chủ đời trước sáng chế, có thể tự động tạo hình kim loại để tiết kiệm thời gian và công sức!”
“Nhìn thằng Bình Thường gõ búa tội nghiệp vãi! Đúng là trời vực!”
Dương vẫn cặm cụi rèn, quả tim đen vẫn nằm âm thầm đập một bên chưa được dùng đến…
Ở một góc trong đám đông, hai lão già đứng yên theo dõi, một trong hai là Siêu Quần.
Người đứng cạnh Siêu Quần hỏi: “Đồng đạo chắc chắn tên đó là Bình Thường chứ?”
Siêu Quần gật đầu: “Dù hóa ra tro ta cũng nhận ra hắn! Mong đồng đạo giúp đỡ!”
“Được rồi, nể tình đồng đạo, ta sẽ tìm cách ngăn người của Thần Kim tháp để đồng đạo thoải mái ra tay.”
“Cảm tạ đồng đạo!”