“Buổi tối còn có thể đau không?” Hoa Bá lập tức cuống lên…
“Không biết…” Lãnh Tử Tình nhỏ giọng lí nhí.
“Chồng em buổi tối không có nhà à?” Hoa Bá nhíu mày.
“Vâng… Anh ấy rất bận…” Lãnh Tử Tình đáp qua loa lấy lệ. Cô không muốn nói quá nhiều về hôn nhân của mình. Cô hiểu Hoa Bá, nói càng nhiều anh càng lo lắng. Hoa Bá này khi còn lấy thân phận là Elaine cũng cùng cô buôn chuyện thành thần. Nhưng giờ cô lại thấy có chút ngượng ngùng mất tự nhiên.
“Shit!” Đưa di động ra xa, Hoa Bá mắng một tiếng. Tên đàn ông này! Vợ ốm, mà lại không ở
bên cạnh vợ! Không biết thế nào, một chút hảo cảm còn sót lại của Hoa Bá đối với Lôi Tuấn Vũ toàn bộ biến cũng mất tăm.
“Alo? Hoa Bá? Anh sao vậy? Bị cảm lạnh à?” Lãnh Tử Tình nghe tiếng anh giống như đang hắt xì.
Hoa Bá nhẹ thở dài, người con gái này đâu hiểu được lòng anh! Anh là đang mắng người mà!
“Không sao. Buổi tối nếu có chuyện gì thì gọi ngay cho anh nhé, muộn thế nào cũng phải gọi!” Âm thanh bá đạo dường như có chút giống Lôi Tuấn Vũ.
Lãnh Tử Tình theo bản năng nhìn vào dãy số trên màn hình điện thoại, suýt chút nữa thì cô cho rằng mình đang nói chuyện với Lôi Tuấn Vũ, làm cô giật mình, toát mồ hôi!
“Alo! Làm gì mà dữ vậy? Không đáng yêu chút nào, làm em sợ chết khiếp!” Lãnh Tử Tình trách móc. Hoa Bá bình thường đều rất dịu dàng, sao tự dưng lại nghiêm khắc như vậy!
Hoa Bá than thầm! Trời ạ, anh đối với cô còn chưa đủ dịu dàng hay sao? Dịu dàng hơn nữa thì để biến thành nước à?
“Lão đại à! Tiểu nhân đây là đang quan tâm đến sức khoẻ của ngài mà!” Hoa Bá khoa trương nói, không cần nhìn cũng biết bộ dáng khúm núm nịnh nọt của anh.
“Ha ha ha!” Lãnh Tử Tình cười nghiêng ngả. Thật là bị anh chọc cười chết mất! “Hoa Bá, anh có thể nghiêm túc chút được không, bụng em đau quá rồi này!”
Hoa Bá lập tức khẩn trương: “Chuyện gì vậy? Lại đau rồi à? Đau chỗ nào? Có cần anh qua đó không?”
“Không phải, không phải.” Lãnh Tử Tình vẫn đang cười, “Không phải đau sinh lý, mà là cười đến đau cả bụng lên được! Ha ha!”
Hoa Bá cũng cười, không nói gì.
“Được rồi, không tán gẫu nữa. Anh mau làm việc đi, em lên mạng đây.” Lúc này, Lãnh Tử Tình đột nhiên phát hiện ra có bạn bè quan tâm tới mình thật tốt, thật ấm lòng. Cô không còn thấy cô đơn nữa, bụng dường như cũng không còn đau nữa! Bao giờ khỏi hẳn, nhất định phải trêu Hoa Bá, nói là tán gẫu cùng anh có thể giúp khỏi đau, để xem anh sẽ phản ứng như thế nào!
“Vậy được, chút nữa lên mạng nói chuyện tiếp nhé!” Hoa Bá lập tức đáp không thèm suy nghĩ.
Hả? Lãnh Tử Tình nghĩ mình nghe nhầm. Dập điện thoại rồi, cô vẫn chưa phản ứng lại được.
Sao lại nói chuyện tiếp? Xem lại lịch sử cuộc gọi trong điện thoại, bọn họ vừa mới nói chuyện đến hơn nửa tiếng đồng hồ! Chết mất thôi! Đã nói những chuyện khỉ gì nhỉ? Hình như đều là chuyện chu kì sinh lý!!! Haizzz… Lãnh Tử Tình sờ sờ mặt mình, ngay cả hơi hồng lên một chút cũng không thấy! Cô đúng thật là da mặt dày mà!
Thử vận động tứ chi một chút, vẫn còn tốt lắm. Nhân lúc cơ thể vẫn ổn, Lãnh Tử Tình liền lên mạng. Vừa kết nối xong, avatar của Hoa Bá đã nhảy vào.
Hoa Bá: Em lên rồi à?
Lãnh Tử Tình: Ủa, anh không bận à?
Hoa Bá: Bận.
Lãnh Tử Tình: Vậy mà còn chat chit! Anh biết chúng ta vừa nói chuyện điện thoại bao lâu không?
Hoa Bá gõ dấu chấm hỏi, tựa hồ như đang đợi cô cằn nhằn.
Lãnh Tử Tình: Hơn nửa giờ ạ! Đạt quán quân kỷ lục Guiness trong phần lịch sử cuộc gọi của điện thoại em đấy!
Hoa Bá: Ha ha.
Nhưng chỉ cười mà không nói gì.
Lãnh Tử Tình gõ một cái mặt hơi cáu kỉnh lên màn hình.
Hoa Bá: Tán gẫu với anh không vui sao?
Lãnh Tử Tình: Rất vui ấy chứ.
Hoa Bá: Vậy thì tốt rồi…
Lãnh Tử Tình không khỏi nhíu nhíu mày, lời anh nói dường như có phần… ám muội. Cố tình bỏ qua loại cảm giác này, Lãnh Tử Tình click chuột mở nhóm tác giả Kỳ Hạ, nhìn thấy mấy hình biểu tượng tỏ vẻ điên cuồng, dường như đợi cô đã rất lâu rồi!
Ha ha, thế là cô mở ra thẩm duyệt theo thứ tự.
Avatar của Hoa Bá lại không an phận nhảy vào: Đang làm gì vậy?
Lãnh Tử Tình: Đang xem bản thảo của tác giả.
Hoa Bá: Bụng còn đau không?
Lãnh Tử Tình trợn mắt lên, hắn thế nào mà vẫn bới bèo ra bọ vậy? Vốn dĩ đã không đau nữa, giờ hắn vừa nói, thì bụng cô hình như lại có cảm giác nhâm nhẩm.
Lãnh Tử Tình: Vẫn ổn.
Hoa Bá: Trong nhà có túi chườm nóng không?
Lãnh Tử Tình hơi bực mình hỏi: Làm gì?
Hoa Bá: Đặt lên bụng…
Lãnh Tử Tình lập tức gửi đi một biểu tượng hành hung: Hoa Bá!!! Anh đừng có tỏ ra am hiểu như vậy có được hay không?
Hoa Bá cười.
Lãnh Tử Tình quả thực hết chỗ nói! Lại gõ lên bàn phím: Được rồi, em phải thẩm duyệt bản thảo! Không trả lời anh nữa đâu, đám tác giả của em sắp phát cuồng lên rồi! Anh mau làm việc đi! Làm lỡ việc của anh rồi!
Hoa Bá: Nguyện ý!
Lãnh Tử Tình: Cái gì?
Hoa Bá: Anh nói anh nguyện ý!
Lãnh Tử Tình ngây người, hắn sao lại… toàn là những lời ám muội! Trong lòng hoang mang rối loạn, lập tức trả lời: Mặc kệ anh!
Hoa Bá nhìn avatar màu xám xịt sau khi chuyển sang trạng thái ẩn thân của Lãnh Tử Tình, một lúc lâu sau vẫn không biết mình nên làm gì. Chỉ biết mở phần lịch sử cuộc đàm thoại vừa rồi ra để xem lại.
Anh xác định mình đã yêu rồi! Vài năm trở lại đây, anh biết mình đã yêu ảo rồi, yêu một người con gái mà trong mắt anh, trừ diện mạo ra thì gần như là hoàn mỹ. Cho đến giờ phút nhìn thấy cô ấy, anh biết mình đã triệt để rơi vào trầm luân!
Trong ấn tượng của anh, cô ấy là người con gái không được xinh đẹp cho lắm, nói theo cách của Lãnh Tử Tình thì: Vừa nhìn thấy là sợ hú hồn, nhìn lần nữa thì hối hận đến nửa năm. Vậy là anh đã tưởng tượng cô là người cực kỳ xấu xí. Nhưng bất tri bất giác anh đã dần dần yêu người con gái mà anh coi như bạn tốt này.
Đến khi gặp cô mới biết, cô đã hoàn toàn che giấu vẻ đẹp của mình. Tuy cô không thể được coi là đại mỹ nhân, nhưng bộ dáng nhẹ nhàng thanh tú của cô so với hình tượng xấu xí trong tưởng tượng của anh thì còn đẹp hơn gấp ngàn lần.
Điều khó mà kìm chế được nhất chính là nhìn thấy dáng vẻ e thẹn xấu hổ của cô. Sự quen thuộc đối với cô, phảng phất dường như cô chính là người phụ nữ của mình vậy. Nhìn thấy cô là lại kìm lòng không đặng, muốn ôm lấy cô vào lòng, bảo vệ cô. Mà không thấy cô là lại muốn gặp cô. Cô cười thì anh vui vẻ, cô buồn thì anh lo lắng nôn nóng trong lòng. Hoa Bá biết, bản thân đã hoàn toàn bị người con gái này chinh phục rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Giống như bây giờ, anh đến công việc của mình cũng không còn tâm trạng nào để làm nữa.
Chỉ nghĩ cô đang làm gì, bụng còn đau không? Tình yêu thật làm cho người ta không cách nào lý giải! Anh xác định, trong mấy ngày này sau khi gặp cô, tình yêu của anh đã điên cuồng mà nảy nở.
Lãnh Tử Tình không bị quấy rầy nữa, thẩm duyệt được vài bản thảo, đưa ra vài kiến nghị
cho tác giả. Vì mệt mỏi, bụng lại bắt đầu nhâm nhẩm đau. Vậy nên không làm nữa! Sức khoẻ là tiền vốn của cách mạng mà!
Lúc cô sắp log out, cô liền nghĩ đến Hoa Bá, muốn chào anh một tiếng, phát hiện ra avatar của anh để ở chế độ chờ, anh đang không ở trước máy tính. Chắc là đi làm việc rồi! Vẫn là không nên quấy rầy anh. Lãnh Tử Tình vội vàng log out.
Hoa Bá vẫn đang ngây người trước màn hình máy tính, hai tay vòng ra sau gáy, cười đến rạng rỡ. Nếu là người từng trải, sẽ biết là anh đang yêu…
Chương 82
365 Ngày Hôn Nhân
- Lãnh Tử Tình, 25 tuổi, trong mắt người khác là một cô gái trầm mặc ít lời, không chí tiến thủ, cũng là một nhà văn được yêu thích trên mạng. Lôi Tuấn Vũ, 33 tuổi, giám đốc tập đoàn Kiêu Dương. Hai người từ nhỏ đã ấn định hôn ước, vì yêu cầu bức thiết của hai bên cha mẹ liền đồng ý kết hôn.
- Nhưng không ai biết, ở trước hôn kỳ, hai người nhất trí lập hợp đồng hôn nhân, chỉ có 365 ngày, ước định rất đơn giản, cấp đôi bên đầy đủ tự do… Kết hôn không lâu, hắn đã vi phạm hợp đồng, cưỡng ép cô… Nhưng lớn tiếng thổ lộ ra, lại là tên người phụ nữ khác… Tuyệt vọng xoẹt qua đáy mắt, cô cười lạnh đóng gói hành lý, rời nhà trốn đi! Đều nói “hồng nhan bạc mệnh”, cô chẳng phải hồng nhan, sao cũng giống trong tiểu thuyết bị mất trí nhớ?
- “Anh là ai?” Sự sợ hãi tràn dâng trong lòng, người trước mặt này, cô chưa bao giờ gặp qua. Đáy mắt người đàn ông xẹt qua một tia sáng, nâng cằm cô lên: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, tôi là người đàn ông của em!” Sau khi khôi phục lại trí nhớ, cô trong lòng thầm chửi hắn trăm ngàn lần! Anh là người đàn ông của tôi?! Đúng mới là lạ! Lại đóng gói hành lý một lần nữa, cùng nắm tay người đàn ông khác, bỏ trốn! Nhìn những đoạn miêu tả mấy màn mây mưa thất thường trong tiểu thuyết của cô, con ngươi người đàn ông bắn ra ánh mắt khát máu muốn giết người: Lãnh Tử Tình, em được lắm, đem tôi ra để thể nghiệm cuộc sống?! Trò chơi của em đã kết thúc? Nhưng trò chơi của tôi chỉ vừa mới bắt đầu!