_Tôi tỉnh hẳn, quên ngay giấc mơ tình ái vừa qua.
“Em chỉ nằm sấp xuống, rồi ngủ thiếp đi mất,” tôi lí nha lí nhí thanh minh.
Mắt anh tóe lửa. Anh cúi xuống với chiếc áo bikini trên ghế quẳng lên người tôi.
“Mặc vào!” Anh rít lên.
“Christian, có ai nhìn đâu.”
“Có đấy. Họ thấy cả. Anh chắc Taylor và đội vệ sĩ đang mãn nhãn với cảnh này!” Anh hầm hè.
Chết thật! Sao tôi quên phắt họ nhỉ? Tôi hốt hoảng úp tay lên ngực, che che đậy đậy. Từ sau vụ Charlie Tango bị phá hoại, chúng tôi triền miên được giám sát bởi đám vệ sĩ quái quỷ.
“Đúng đấy,” Christian lại làu bàu. “Và có thể gã thợ săn ảnh đê tiện nào đó cũng chớp được cảnh này. Em có muốn xuất hiện chình ình trên trang bìa tạp chí Ngôi Sao không hả? Thích cởi trần à?”
Chết tiệt! Đám săn ảnh! Khỉ thật! Chân tay cuống quýt, tôi lóng ngóng mặc vội chiếc áo tắm, mặt mày tái nhợt. Rùng mình. Kỉ niệm khó chịu lúc bị đám thợ săn ảnh vây kín bên ngoài Nhà xuất bản Seattle Independent len lén hiện trong tâm trí – đó là một phần phiền toái buộc phải chấp nhận trong thế giới của Christian Grey.
“Tính tiền!” Christian cáu kỉnh gọi một bồi bàn đi ngang qua. “Chúng ta đi luôn,” anh tuyên bố.
“Ngay bây giờ ư?”
“Ngay.”
Ôi, khỉ thật, thậm chí anh ấy còn chẳng thèm đôi co.
Trên người vẫn còn ướt đẫm, anh mặc quần soóc, rồi chui đầu vào chiếc áo phông màu xám. Bồi bàn quay lại ngay, đưa trả anh thẻ tín dụng và hóa đơn.
Tôi miễn cưỡng chui vào chiếc váy maxi màu lam ngọc, xỏ chân vào đôi dép tông. Bồi bàn vừa quay đi, Christian vớ lấy quyển sách và điện thoại, rồi che giấu cơn thịnh nộ đằng sau chiếc kính râm phi công. Anh đang giận điên người. Lòng tôi thắt lại. Các cô gái khác trên biển đều để ngực trần – đâu có phải tội lỗi gì to tát. Thực ra, chính tôi mới kì cục nhất vì còn mặc áo tắm thế này. Tôi thầm thở dài, tụt hứng. Tôi cứ tưởng Christian sẽ có cách nhìn hài hước… kiểu như… May mà tôi không nằm ngửa ngực trần, hic, nhưng khiếu hài hước của anh đã bay biến mất tiêu rồi.
“Xin đừng giận em mà,” tôi nũng nịu, với tay lấy quyển sách và điện thoại của anh cho vào ba lô của tôi.
“Trễ rồi,” anh bình thản đáp – quá bình thản. “Đi.” Nắm tay tôi, anh ra hiệu cho Taylor và hai tay vệ sĩ đi cùng, những vệ sĩ người Pháp tên Philippe và Gaston. Họ là anh em sinh đôi, giống nhau như đúc. Họ đã kiên nhẫn trông chừng chúng tôi và quan sát mọi người trên bãi biển từ hiên khách sạn. Sao tôi quên bẵng họ được nhỉ? Làm sao bây giờ? Mặt Taylor cũng lạnh băng dưới chiếc kính râm. Khỉ thật, ngay cả anh ấy cũng giận tôi à. Tôi vẫn chưa quen khi gặp Taylor mặc thường phục, quần soóc và áo thun đen.
Christian dẫn tôi vào khách sạn, đi qua hành lang bước ra phố. Anh vẫn làm thinh, ủ rũ và bực bội, mà tất cả là do lỗi của tôi. Taylor và đội vệ sĩ bám theo chúng tôi như hình với bóng.
“Ta đi đâu đấy?” Tôi dò hỏi, ngước nhìn anh đăm đăm.
“Quay về thuyền.” Anh chẳng thèm nhìn tôi.
Chẳng biết mấy giờ rồi. Có lẽ là năm hay sáu giờ chiều. Khi tới bãi neo thuyền, Christian dẫn tôi lên bến cầu, chỗ đậu chiếc xuồng máy và mô tô nước Jet Ski, hai món đi kèm với du thuyền Fair Lady. Trong lúc Christian tháo nút buộc chiếc Jet Ski, tôi đưa ba lô cho Taylor cầm. Tôi lo lắng liếc nhìn anh ta, nhưng y như Christian, nét mặt anh hoàn toàn vô cảm. Tôi ngượng chín người khi nghĩ lại cảnh trên bãi biển.
“Đây, thưa bà Grey.” Taylor đưa tôi một chiếc áo phao lấy từ xuồng máy, tôi ngoan ngoãn mặc vào. Sao có mỗi mình tôi phải mặc áo cứu hộ nhỉ? Christian và Taylor liếc nhau chớp nhoáng. Ái chà, anh giận lây cả Taylor ư? Rồi Chrisitan kiểm tra đai áo phao cho tôi, thắt chặt chiếc dây ở giữa.
“Ổn rồi,” giọng anh rầu rĩ, mắt không thèm nhìn tôi. Chán thật.
Anh thoăn thoắt leo lên chiếc Jet Ski, chìa tay ra đón tôi. Nắm chắc tay anh, tôi cố xoay xở trèo lên ghế ngồi sau lưng anh sao cho không ngã ùm xuống nước, trong khi Taylor và hai anh em sinh đôi thì lên chiếc xuồng máy. Christian đạp chân vào bến lấy đà đẩy chiếc Jet Ski ra, nó bồng bềnh êm ái trên nước.
“Bám chắc,” anh ra lệnh. Tôi choàng hai tay quanh người anh.
Đây là phần tôi khoái nhất khi ngồi trên Jet Ski. Tôi ôm thật chặt, cọ mũi lên lưng anh, tôi chợt nghĩ đã có lần nào ôm anh thế này mà anh lại cứ giận mãi không. Anh có mùi dễ chịu… mùi của Christian và của biển.
Christian, xin anh, tha thứ cho em!
Anh ngồi ngay đơ. “Bám chắc vào,” anh nhắc, giọng nói đã nhẹ nhàng hơn. Tôi hôn và tì má lên lưng anh, ngoái nhìn lại bến cầu, đã có vài du khách tụ tập xem màn trình diễn này.
Christian xoay chìa khóa, chiếc mô tô nước nổ giòn giã. Chỉ một cú xoay tay ga, chiếc Jet Ski nhào về phía trước, lướt băng băng trên mặt nước mát lạnh thăm thẳm, rời khỏi bến, phi ra giữa cảng rồi tiến thẳng về phía du thuyền Fair Lady. Tôi ôm anh chặt hơn. Tuyệt thật. Rất kích thích. Bám dính lấy thân hình săn chắc cường tráng của anh, tôi cảm nhận được từng cơ bắp cuồn cuộn.
Taylor lái chiếc xuồng máy xé nước chạy song song. Christian liếc xéo sang, rồi lại tăng tốc, chúng tôi vọt lên trước, lướt trên đầu ngọn sóng như viên đá cuội lia sơn sớt trên mặt nước. Taylor lắc đầu ngao ngán, rồi hướng thẳng tới chiếc du thuyền. Còn Christian thì phóng vọt qua chiếc Fair Lady, hướng ra khoảng biển thoáng đãng.
Bụi nước bắn tung tóe, làn gió ấm áp táp lên mặt và quất đuôi tóc tôi phần phật sang hai bên. Vui thật. Biết đâu cảm giác mạnh khi lái mô tô nước sẽ xua đi tâm trạng không vui của Christian. Không được thấy mặt anh, nhưng tôi biết anh cũng đang thích thú – thảnh thơi vô tư lự, trải nghiệm cảm giác mới lạ.
Anh cua tay lái theo hình bán nguyệt, tôi được dịp ngắm nghía cả một vạt ven bờ – những chiếc thuyền dập dềnh trong bến, những văn phòng cùng những căn hộ đủ màu vàng, trắng và màu cát san sát như thể một bức ghép nhiều mảnh, và phía sau là dãy núi lởm chởm. Cảnh trí thật lộn xộn – không như những khối nhà khuôn mẫu tôi vẫn quen nhìn – ấy vậy nhưng nó lại đẹp như tranh. Christian liếc tôi qua bờ vai, có bóng nụ hiện trên môi anh.
“Nữa nhé?” Anh hét lớn làm át đi tiếng ồn của động cơ.
Tôi gật lấy gật để. Anh đáp lại bằng nụ cười chói lòa, rồi tăng tốc, lái chiếc mô tô lướt một vòng quanh Fair Lady, lao ra phía biển rộng. Một lần nữa. Tôi nghĩ, mình đã được tha thứ.
“DA EM BỊ RÁM NẮNG RỒI,” Christian dịu dàng nói khi giúp cởi chiếc áo phao của tôi ra. Tôi lo lắng thử thăm dò tâm trạng anh ra sao. Chúng tôi vừa lên boong chiếc du thuyền. Một nhân viên đứng im bên cạnh, chờ cất áo phao. Christian chuyển nó sang cho cậu ta.
“Ngài có cần gì nữa không ạ?” Cậu ta hỏi, cách nhấn trọng âm của người Pháp rất dễ thương. Christian liếc sang tôi, tháo kính và cài nó vào cổ áo phông cho ráo nước.
“Em uống chút gì nhé?” Anh hỏi.
“Có cần không?”
Anh nghiêng đầu sang một bên, dịu dàng hỏi lại. “Sao em nói thế?”
“Anh biết sao mà.”
Anh cau mày như thể đang đong đếm gì đó trong đầu.
Ơ kìa, anh ấy nghĩ gì nhỉ?
“Cho tôi hai ly rượu gin pha tonic. Và ít ngũ cốc với ô liu,” anh gọi đồ và anh chàng phục vụ nhanh chóng rút lui.
“Em tưởng anh sẽ phạt em à?” Giọng Christian êm ái như lụa.
“Anh có muốn phạt không?”
“Có.”
“Như nào?”
“Anh sẽ nghĩ ra cách nào đó. Biết đâu trong lúc em đang uống.” Lời dọa nạt thật gợi tình. Tôi nuốt khan, Nữ Thần Ham Muốn trong tôi liếc xéo sang từ chỗ ghế tắm nắng, cô nàng đang mải nghịch tia nắng bằng ánh phản quang từ chiếc vòng đeo cổ.
Christian lại cau mày.
“Em muốn thế à?”
Sao anh ấy biết được nhỉ? “Còn tùy,” tôi lẩm bẩm, đỏ bừng mặt.
“Tùy gì?” Anh giấu một nụ cười. “Liệu anh có làm em đau hay không”
Miệng anh mím chặt nghiêm nghị, chẳng còn vẻ hài hước nữa. Anh nhoài về phía trước, hôn lên trán tôi.
“Anastasia, em là vợ anh, không phải người phục tùng. Anh chưa bao giờ muốn làm em đau. Giờ thì em phải hiểu chứ. Chỉ cần… chỉ không được cởi đồ nơi công cộng. Anh không muốn em lõa thể trên mặt báo lá cải. Em không muốn thế, và anh chắc chắn mẹ em và dượng Ray cũng không muốn thế.”
Ối! Dượng Ray. Chết thật, ông bị chứng đau tim. Tôi mất trí rồi hay sao? Tôi tự nhiếc móc mình thậm tệ.
Cậu phục vụ đi ra mang theo đồ uống và đồ ăn kèm, đặt chúng trên chiếc bàn gỗ tếch.
“Ngồi đi,” Christian ra lệnh. Vâng lời anh, tôi ngồi xuống chiếc ghế xếp. Christian cũng ngồi xuống một chiếc bên cạnh, đưa tôi một ly gin pha tonic.
“Chúc sức khỏe, bà Grey.”
“Chúc sức khỏe, ngài Grey.” Tôi uống một hớp, nó lạnh và ngon tuyệt diệu. Đã cơn khát. Khi tôi ngó sang, anh đang quan sát tôi với ánh mắt ân cần, ó đoán nổi anh đang nghĩ gì. Nản thật. Không biết anh còn giận tôi không. Tôi đành giở trò đánh trống lảng.
“Chiếc thuyền của ai thế?” Tôi hỏi.
“Một hiệp sĩ người Anh. Quý ngài Bất-Kể-Là-Ai. Cụ tổ của ngài khởi nghiệp với một cửa hàng tạp hóa. Con gái ngài cưới một trong những hoàng tử kế vị của châu u.”
Ồ. “Siêu giàu nhỉ?”
Đột nhiên Christian nhìn cảnh giác.
“Giống anh à?” Tôi lẩm bẩm.
“Ừ.”
Ai chà.
“Giống cả em nữa,” Christian khẽ đáp, đưa một quả ô liu vào miệng.
Tôi chớp mắt… hình dáng anh trong lễ phục cưới với gi-lê bạc ùa về trong tâm trí tôi…, rồi tới đôi mắt bừng lên tình cảm chân thành nhìn tôi suốt lễ cưới.
“Mọi thứ của anh giờ là của em ” giọng anh du dương trong trẻo, ngân nga lời thề nguyện trong kí ức.
Mọi thứ của anh ư? “Lạ thật. Khởi đầu tay trắng, tôi khua tay ngụ ý ám chỉ mọi sự sang trọng xung quanh, rồi có mọi thứ.”
“Em sẽ quen dần thôi.”
“Em nghĩ mình sẽ chẳng quen được đâu.”
Taylor bước lên boong. “Thưa ngài, có điện thoại.” Christian nhăn mặt nhưng cũng chìa tay nhận chiếc BlackBerry được đem ra.
“Grey,” anh đáp cáu kỉnh, rồi đứng lên đi ra mũi thuyền.
Tôi nhìn ra xa xăm mặt biển, gạt ra khỏi tai cuộc nói chuyện điện thoại giữa anh với Ros – tôi đoán thế – nhân vật số hai của anh. Giàu… Tôi cực kì giàu. Tôi chưa phải làm gì để kiếm cả đống tiền đó cả… mà chỉ cưới một anh chàng giàu có. Tôi rùng mình khi tâm trí mơ màng nhớ lại cuộc nói chuyện giữa chúng tôi về vụ hợp đồng tiền hôn nhân. Hôm đó là chủ nhật kế sau sinh nhật anh. Bấy giờ chúng tôi ngồi quanh bàn ăn trong bếp, thưởng thức bữa sáng nhàn nhã… Có đông đủ mọi người. Elliot, Kate, Grace và tôi đang tranh luận nảy lửa xem giữa thịt xông khói và xúc xích thì món nào xuất sắc hơn, còn Carrick và Christian thì đang mải đọc tờ báo ra hằng ngày…
“NHÌN XEM NÀY,” tiếng Mia the thé lúc cô đặt chiếc netbook lên mặt bàn ăn ngay trước mặt chúng tôi.
“Có một tin buôn chuyện trên trang web Seattle Nooz nhắc đến chuyện anh đính hôn rồi này, Christian.”
“Rồi ư?” Grace thốt lên ngạc nhiên. Miệng bà mím chặt lại, rõ ràng là bà vừa có ý nghĩ nào đó khó chịu lắm. Christian nhăn mặt.
Mia đọc to cột tin lên. “Thông tin hôm nay tại Nooz cho biết chàng trai còn độc thân sáng giá nhất tại Seattle, anh chàng Christian Grey, cuối cùng đã như cá cắn câu, như chim chui rọ, chỉ nay mai là tiếng chuông hôn lễ sẽ reo vang. Nhưng ai là quý cô may mắn, cực kì may mắn thế? Phóng viên Nooz vẫn đang săn tìm. Đánh cuộc rằng cô nàng đang ngồi đọc bản giao kèo tiền hôn nhân hoành tráng lắm đây.”
Mia cười khanh khách, rồi im bặt ngay khi Christian trừng mắt nhìn cô. Im lặng bao trùm, và không khí trong căn bếp gia đình Grey như đóng băng dưới 0 độ C.
Ôi, không lẽ nào! Hợp đồng tiền hôn nhân ư? Ý tưởng này chưa từng hiện lên trong suy nghĩ của tôi. Tôi nuốt khan, cảm giác như mặt mình xám ngoét vì mất máu. Chỉ muốn chui xuống đất ngay thôi! Lúc tôi bối rối liếc sang, Christian cựa mình vẻ khó chịu.
“Không,” anh mấp máy môi ra hiệu cho tôi.
“Christian,” bác Carrick nhẹ nhàng gọi.
“Con sẽ không nhắc đến chuyện này nữa,” anh gắt gỏng trả lời Carrick, ông vừa liếc sang tôi đầy lo lắng, suýt định nói gì đó.
“Không có giao kèo tiền hôn nhân nào đâu!” Christian gần như quát lại ông rồi bực bội tiếp tục đọc báo, phớt lờ mọi người khác đang quây quanh bàn. Từng người bọn họ hết nhìn tôi, lại nhìn sang anh… rồi nhìn loanh quanh, không dám ngó ngàng đến chúng tôi nữa.
“Christian,” tôi gọi khẽ. “Em sẽ kí bất kì giấy tờ gì anh và bác Grey muốn.” Ôi dào, đâu phải lần đầu anh ấy muốn tôi kí cọt đâu. Christian nhìn lên và ngó tôi đăm đăm.
“Không!” Anh gắt. Mặt tôi lại tái nhợt.
“Để bảo vệ anh cơ mà.”
“Christian, Ana – mẹ nghĩ các con nên bàn bạc chuyện đó lúc có riêng hai đứa,” bác Grace nhắc nhở. Bà trừng mắt nhìn Carrick và Mia. Ôi thôi, chắc họ cũng gặp rắc rối to rồi.
“Ana, con không có lỗi trong chuyện này đâu,” Carrick khẽ trấn an tôi. “Và con cứ gọi ta là Carrick nhé.”
Christian nheo đôi mắt lạnh lùng nhìn sang bố, lòng tôi se thắt lại. Thiên địa ơi… Anh ấy thực sự nổi đóa rồi đây.
Mọi người nhất loạt chuyện trò sôi nổi, Mia và Kate bật dậy thu dọn bàn.
“Anh chắc chắn khoái món xúc xích hơn,” Elliot la toáng lên.
Tôi nhìn chăm chăm vào những đốt ngón tay. Chết thật. Mong rằng ông bà Grey không cho rằng tôi là một kẻ đào mỏ. Christian với sang ấp ủ hai bàn tay tôi trong lòng tay anh. “Đừng nghĩ nữa.”
Sao anh biết tôi đang nghĩ gì?
“Cứ kệ ông cụ đi,” Christian thì thầm chỉ đủ để tôi nghe thấy. “Ông thực ra vẫn bực Elena. Chuyện lung tung này chỉ nhắm vào anh thôi, ước gì mẹ giữ mồm giữ miệng.”
Tôi hiểu Christian vẫn còn nhức nhối vì cuộc “chuyện trò” với Carrick về Elena tối qua.
“Ông có lý đấy, Christian. Anh rất giàu có, còn em thì chẳng mang lại gì khi kết hôn, ngoại trừ những món nợ từ khoản vay học đại học.”
Christian đăm đăm nhìn tôi, mắt đượm buồn. “Anastasia, nếu em bỏ rơi anh, cũng là tước đi của anh mọi thứ rồi. Trước đây em đã từng rời xa anh một lần. Anh biết rõ cảm giác đó lắm.”
Ôi chết thật! “Khác nhau mà,” tôi lí nhí đáp, xúc động trước tình cảm mãnh liệt của anh. “Nhưng… có khi chính anh muốn bỏ em.” Ý nghĩ này khiến tôi đau đớn.
Anh khịt mũi và lắc đầu vẻ vừa nghe điều nhảm nhí.
“Christian, anh biết em nhiều khi vô cùng ngờ nghệch – và anh…” tôi liếc xuống những ngón tay trắng bệch, nỗi đau vô hình đâm thấu qua tôi, tôi không thể nói cho hết câu. Để mất Christian ư… Chết mất.
“Thôi. Thôi ngay. Chấm dứt chủ đề này tại đây, Ana. Ta sẽ không nhắc đến nó nữa. Không giao kèo nào hết. Không bao giờ.” Anh nhìn tôi bằng ánh mắt dứt khoát quên-nó-đi-ngay, khiến tôi nín lặng. Rồi anh quay sang nói với bác Grace. “Mẹ ơi,” anh gọi. “Tổ chức đám cưới ở đây được không?”
VÀ KHÔNG LẦN NÀO anh ấy nhắc đến chuyện đó nữa. Thực tế thì bất kể khi nào có dịp anh lại bồi đắp ý thức rằng sự giàu sang của mình… cũng là của tôi. Tôi rùng mình nhớ lại lần mua sắm điên cuồng mà Christian bảo tôi đi cùng Caroline Acton, nữ nhân viên tư ván mua đồ của hãng Nieman Marcus[9], để sửa soạn cho tuần trăng mật. Tính riêng bộ bikini thôi đã có giá tới năm trăm bốn mươi đô la. Ý tôi là, đẹp thì đẹp thật, nhưng mất cả đống tiền chỉ để sở hữu bốn mẩu vải hình tam giác bé xíu xiu.
[9] Nieman Marcus là tên một công ty chuyên kinh doanh các chuỗi cửa hàng bán lẻ các mặt hàng cao cấp, hiện đã gây dựng được hơn bốn mươi cửa hàng ở trên hai mươi bang của Hoa Kỳ.
“Em sẽ quen dần thôi,” Christian phá vỡ cơn mơ màng của tôi khi quay lại chỗ ngồi.
“Quen gì cơ?”
“Tiền tài,” anh đáp, trợn tròn mắt.
Ôi, cái chàng Năm Mươi này, có lẽ sẽ quen dằn theo thời gian. Tôi đẩy chiếc đĩa nhỏ đựng hạnh nhân và hạt điều rang muối về phía anh.
“Đồ nhắm của ngài đây,” tôi mời anh với nét mặt thực thà nhất có thể nặn được, cố làm cuộc nói chuyện thêm phần dí dỏm sau những suy nghĩ u ám và sự cố áo-bikini-lộ-hàng của tôi.
Anh nhếch miệng cười. “Em là món anh thèm nhâm nhi nhất ấy chứ[10]” Anh ăn một quả hạnh nhân, mắt ánh lên vẻ hài hước tinh quái khi thích thú bắt bẻ được câu nói đùa của tôi. Lưỡi anh lướt trên môi. “Cạn ly đi. Chúng ta lên giường thôi.”
[10] Christian chơi chữ, Ana nói “nuts” nghĩa là quả hoặc hạt sấy khô, Christian nói “nuts” trong thành ngữ “to be nuts” là say mê ai đó.
Cái gì?
“Uống,” anh mấp máy miệng, mắt tối thẫm lại.
Ôi chao ôi, riêng cái nhìn của anh đã tạo nên hơi ấm bao trùm hết thảy. Tôi uống cạn ly rượu gin, mắt không rời khỏi anh. Miệng anh hé mở, thấp thoáng đầu lưỡi giữa hai hàm răng, nở nụ cười khơi gợi. Với một cử động nhẹ nhàng, anh đứng dậy, cúi xuống chỗ tôi, chống hai tay lên hai thành ghế.
“Anh sẠphạt em lần này để làm gương. Đi nào. Đừng đi tè nhé,” anh ghé tai tôi nói khẽ.
Tôi há hốc miệng kinh ngạc. Đừng đi tè nhé? Sao thô lỗ thế nhỉ. Cô ả Tiềm Thức hốt hoảng ngước lên khỏi cuốn sách đang đọc – Trọn bộ các sáng tác của Charles Dickens, tập 1.
“Không như em nghĩ đâu.” Christian cười tủm tỉm, chìa tay ra đón. “Tin anh đi.” Trông anh mới quyến rũ và ân cần làm sao. Sao mà từ chối nổi?
“OK.” Tôi nắm lấy tay anh, bởi một lẽ rất đơn giản, tôi đã dâng trọn đời mình vì tin cậy anh cơ mà. Anh ấy định làm gì nhỉ? Tim tôi đập thình thịch, hồi hộp quá.
Anh dẫn tôi đi hết boong thuyền, băng qua căn phòng lớn được trang bị nội thất sang trọng, đi dọc theo một hành lang hẹp, tiếp tục xuyên qua phòng ăn rồi xuống cầu thang dẫn vào cabin chính.
Căn buồng đã được lau dọn từ sáng và giường cũng dọn sẵn. Phòng rất thích. Có hai ô cửa ở cả mạn phải và trái thuyền, căn phòng được trang trí rất tao nhã, với nội thất màu quả óc chó thẫm, tường màu kem và chăn đệm màu đỏ với ánh vàng.
Christian buông tay tôi, lôi áo phông qua đầu rồi quẳng nó lên ghế. Anh tuột tiếp dép tông khỏi chân rồi cởi quần soóc và quần bơi với chuyển động rất duyên dáng, ôi chao. Có bao giờ tôi chán ngắm anh trằn trụi thế này không? Anh đẹp tuyệt. Và thuộc về tôi. Làn da anh cũng ửng đỏ vì rám nắng, tóc đã dài hơn, rủ xuống trán. Tôi là cô nàng cực kì may mắn.
Tay anh đỡ cằm tôi, khẽ kéo xuống, để tôi không cắn môi nữa, ngón tay cái anh lướt trên bờ môi dưới của tôi.
“Thế có phải khá hơn không.” Anh xoay mình, sải bước về phía tủ chứa quần áo. Anh lấy ra hai chiếc còng tay số tám bằng kim loại và một cái băng che mắt trong ngăn kéo dưới cùng.
Còng tay á! Đã bao giờ dùng loại này đâu. Tôi vội liếc về phía giường, đầy lo lắng. Anh ấy sẽ móc chúng vào đâu được nhỉ? Anh quay lại, ngó tôi đăm đăm, đôi mắt thăm thẳm lấp lánh.
“Thứ này có thể khá đau đấy. Chúng sẽ cứa vào tay nếu em giằng mạnh quá.” Anh giơ một chiếc lên. “Nhưng anh thực sự muốn dùng nó với em bây giờ.”
Chết mất. Miệng tôi khô khốc. “Đây.” Anh tiến lên chậm rãi, uyển chuyển rồi chìa ra cho tôi một chiếc. “Em có muốn xem thử không?”
Chất kim loại rắn và lạnh. Tôi thành thực mong không bao giờ phải đeo thứ đó.
Christian chăm chú quan sát tôi. “Chìa khóa đâu?” Giọng tôi run run hỏi.
Anh xòe lòng bàn tay đặt một chiếc chìa bé xíu bằng kim loại. “Nó mở cả hai chiếc. Thực ra thì mở được mọi cái còng.”
Anh có bao nhiêu cái còng như thế rồi? Tôi không nhớ đã từng thấy cái đó trong tủ chứa đồ bao giờ.
Anh đưa ngón tay trỏ vuốt ve má tôi, lướt xuống miệng, rồi cúi người như thể định hôn.
“Em muốn chơi không?” Anh hỏi khẽ, mọi thứ trong tôi nhộn nhạo, khát khao bừng lên vùng bụng dưới.
“Có,” tôi thở hắt.
Anh nhoẻn cười. “Tốt.” Anh đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên trán tôi. “Cần dùng tới từ khóa an toàn đấy.”
Gì nữa?
“Nếu dùng ‘Dừng lại’ thì chưa đủ, vì em có thể bật thốt ra mà không muốn thế.” Anh cọ mũi mình trên mũi tôi – nơi tiếp xúc duy nhất với anh bây giờ.
Tim tôi nhảy tưng tưng rồi. Khỉ thật… Chỉ vì có mấy lời đó.
“Thế không đau đâu. Nhưng dữ dội đấy. Rất dữ dội, vì anh không để em cựa quậy. Được chứ?”
Ôi trời. Nghe nóng bỏng quá.
Tiếng tôi thở gấp gáp nghe thấy rõ. Chết tiệt, mình muốn quá mất rồi. Tạ ơn trời tôi cưới được người như anh, nếu không thì ngượng chết mất. Mắt tôi vội cụp xuống khi nhìn chú bé đã vươn dậy của anh.
“Vâng.” Tôi líu díu chỉ vừa đủ nghe.
“Chọn một từ đi, Ana.”
Ơ…
“Từ khóa an toàn,” anh nhắc nhẹ nhàng.
“Kem que,” tôi đáp vội, hổn hển.
“Kem que?” Anh hỏi lại, vẻ thích thú.
“Vâng.”
Anh ngả người ra sau để ngắm tôi cho rõ, tủm tỉm cười. “Chọn hay đấy. Giơ hai tay lên.”
Tôi làm theo, anh túm lấy hai bên chiếc váy maxi, kéo nó tuột qua đầu, thả rơi trên sàn. Anh chìa tay ra, tôi trả lại anh chiếc còng. Anh đặt cả hai chiếc còng và dải băng bịt mắt lên chiếc bàn kê cạnh giường, rồi giật chiếc chăn trên giường xuống cho rơi xuống sàn.
“Quay lưng lại.”
Tôi xoay mình, anh cởi chiếc áo tắm trên mình tôi rồi để kệ nó rơi xuống.
“Ngày mai anh sẽ ghim chặt nó vào người em,” anh khẽ nói, tay lôi tuột chiếc chun buộc tóc ra. Túm gọn tóc vào một bên tay, anh giật nhẹ khiến tôi bước lùi lại, lưng tựa vào người anh. Lên ngực anh. Lên thứ cương cứng của anh. Anh kéo đầu ngả sang bên, hôn lên cổ, khiến tôi nấc lên.
“Em đã không chịu vâng lời hả,” giọng khẽ khọt bên tai, rót từng lời ngọt ngào, khiến tôi run rẩy.
“Dạ,” tôi đáp khẽ.
“Ưm. Thế ta phải làm gì với chuyện đó đây?”
“Học cách sống cùng nó,” tôi thở hắt. Nụ hôn mơn man của anh khiến tôi ngây dại. Tôi cảm thấy anh nhoẻn miệng cười khi kề sát cổ tôi.
“Ái chà, vợ yêu. Em thành người lạc quan từ bao giờ thế.”
Anh đứng thẳng dậy, nắm tóc tôi, chia ra thành ba phần, chậm rãi bện lại, rồi quấn chun buộc ở dưới. Nhẹ nhàng kéo bím tóc, anh ghé tai tôi thì thầm. “Anh sẽ dạy em một bài học.”
Nhoáng một cái, anh ôm ngang eo tôi, ngồi xuống giường, rồi ghì mạnh tôi nằm sấp trên đùi anh, tôi cảm thấy rõ ràng vật cương cứng nam tính của anh thúc vào bụng tôi. Anh tét lên mông tôi một cái mạnh. Tôi kêu oái. Tiếp đó, đẩy tôi nằm ngửa trên giường, dưới ánh mắt soi mói của anh, đôi mắt xám cháy bỏng. Tôi như sắp bị thiêu đốt.
“Em có biết mình đẹp lắm không?” Đầu ngón tay miết trên bắp đùi tôi, khiến tôi rạo rực… tới tận ngóc ngách. Anh nhỏm dậy, mắt vẫn không rời khỏi tôi, với lấy hai chiếc còng. Anh tóm chặt bắp chân trái tôi, bập một bên còng quanh cổ chân.
Nhấc chân phải lên, anh lặp lại động tác vừa làm. Thế là mỗi bên cổ chân tôi được gắn với một chiếc còng số tám. Tôi vẫn chưa biết anh định ngoắc chúng vào đâu.
“Ngồi dậy,” anh ra lệnh, tôi răm rắp làm theo.
“Giờ ôm lấy đầu gối đi.”
Tôi chớp mắt nhìn anh, rồi co chân gập gối và quàng hai tay ôm hai đầu gối. Anh cúi xuống, nâng cằm và đặt lên môi tôi một nụ hôn âu yếm, ướt át, rồi trượt chiếc băng che quanh mắt tôi. Tôi không còn thấy gì nữa, chỉ còn nghe thấy tiếng mình thở gấp gáp và tiếng nước oàm oạp vỗ bên mạn của chiếc du thuyền đang bồng bềnh trên mặt biển.
Ôi chao. Tôi bị kích thích… lắm rồi.
“Từ khóa an toàn là gì, Anastasia?”
“Kem que.”
“Tốt.” Nắm lấy tay trái tôi, anh bập một bên còng quanh cổ tay, rồi tiếp như thế với tay phải. Tay trái tôi bị khóa với cổ chân trái, tay phải với chân phải. Không duỗi thẳng chân ra được nữa. Thiên địa quỷ thần ơi!
“Giờ thì,” Christian nói nhỏ, “anh sẽ yêu em tới lúc em phải kêu thét lên.”
Gì cơ? Khí huyết như bốc hơi khỏi người tôi.
Anh tóm lấy hai bên gót chân, hẩy nhẹ tôi ngã ra giường. Tôi chẳng có cách nào khác, đành cứ gập chân lại. Những chiếc còng càng siết chặt khi tôi cố giằng ra. Anh nói đúng… chúng cứa vào tôi thực sự đến mức đau đớn… Cảm giác này lại càng khác lạ khi đang trên một con thuyền – bị trói gô và vô phương cứu giúp. Anh kéo hai bên mắt cá chân dang ra. Tôi rên rỉ.
Lúc anh hôn lên bắp đùi non, tôi những muốn oằn mình dưới anh mà không thể. Chẳng có điểm tựa nào để tôi ưỡn hông. Hai bàn chân lơ lửng. Tôi chẳng cựa quậy được.
“Em sắp được cảm nhận mọi khoái cảm, Anastasia. Đừng cựa quậy,” anh thì thầm khi trườn người trên người tôi, hôn tôi theo lằn cạp chiếc quần bikini. Anh kéo nút thắt hai bên hông, mảnh quần bé xíu tuột ra rơi xuống. Tôi giờ hoàn toàn trơ trụi, và phó mặc vào anh. Anh âu yếm hôn lướt lên, cắn khe khẽ lên hai bầu ngực.
Anh dỗ dành. “Em đẹp lắm, Ana.”
Tôi rên lên, bất lực. Thường thì tôi đã uyển chuyển cử động phần hông, đáp lại những ve vuốt của anh bằng nhịp điệu của riêng mình, nhưng giờ chẳng nhúc nhích nổi. Tôi rền rĩ, giằng mạnh những trói buộc. Vòng kim loại cứa vào da tôi.
“A…!” Tôi thét lên. Mặc kệ.
“Em làm anh phát điên,” anh thì thầm. “Nên anh sẽ khiến em phải điên theo.” Anh đang phủ trên mình tôi, dồn trọng lực trên hai khuỷu tay, nhắm tới hai trái đào. Day cắn, mút máp, rồi vân vê nhũ hoa giữa những ngón tay, khiến tôi mê dại. Anh không dừng lại. Phát điên lên mất. Ôi. Làm ơn đi. Vật cương cứng của anh đè lên tôi.
“Christian,” tôi van nài, cảm thấy nụ cười đắc thắng của anh trên da.
“Cách này có làm em lên đỉnh không?” anh khẽ nói khi đang vân vê đầu nhũ hoa, khiến nó càng săn cứng. “Em biết anh làm được mà.” Miệng anh nghiến nhẹ, tôi thét lên, cơn khoái cảm nhói lên từ ngực lan xuống tận vùng bụng dưới. Tôi bất lực giằng giật những chiếc còng, đắm chìm trong khoái lạc.
“Vâng,” tôi thổn thức.
“Ô, cưng ơi, dễ lắm.”
“Ôi… xin anh.”
“Suỵt.” Anh lướt môi lên miệng tôi, răng cạ vào cằm khiến tôi thở gấp. Hôn tôi, anh khéo léo đưa lưỡi xâm chiếm miệng tôi, tận hưởng, khám phá và lấn lướt, nhưng tôi chẳng chịu trận, cũng đáp trả và xoắn xuýt lấy lưỡi anh. Môi anh có vị nhàn nhạt của rượu gin và của Christian Grey, mùi hương của biển.
Anh đỡ cằm, giữ đầu tôi cố định. “Yên nào, cưng. Anh muốn em nằm im.” Giọng anh thì thào, môi vẫn kề môi.
“Em muốn thấy anh.”
“Không, nào Ana. Thế này em sẽ cảm nhận tốt hơn.” Rồi thật chậm rãi, anh cong hông, thúc một phần vào trong tôi. Theo phản ứng tự nhiên, tôi muốn ưỡn hông lên đón nhận, nhưng lại không sao cử động được. Anh lại rút ra.
“A! Christian, xin anh!”
“Lại nhé?” anh đùa cợt, giọng khàn khàn.
“Christian!”
Anh lại nhích vào chút xíu, rồi rút lui, môi vẫn hôn tôi, ngón tay nghịch ngợm dày vò đầu nhũ hoa. Khoái cảm dâng trào.
“Không!”
“Em muốn anh không, Anastasia?”
“Có,” tôi van nài.
“Nói đi,” giọng anh thì thào, khản đặc, rồi lại vào… ra, trêu chọc.
“Em muốn anh,” tôi rên rỉ. “Xin anh.”
Tôi nghe thấy tiếng anh thở dài âu yếm kề sát bên tai.
“Vậy thì em có anh đây, Anastasia.”
Anh chồm lên và dập mạnh. Tôi thét lên, ngửa đầu ra sau, giằng giật chỗ trói khi anh lấp đầy chốn êm đềm trong tôi. Tôi ngập trong khoái cảm, ở mọi ngóc ngách – một trạng thái khổ sở vô cùng ngọt ngào, trong khi tôi vẫn không thể nhúc nhích.
Anh giữ im, xoay tròn hông, rồi nhấn thật sâu.
“Sao em không nghe lời, Ana?”
“Christian, dừng lại…”
Anh lại xoáy tròn vào trong tôi, phớt lờ lời khẩn nài của tôi, từ tốn rút ra rồi lại lao sầm tới.
“Nói đi. Tại sao?” anh rít lên, qua hàm răng nghiến chặt mà tôi mơ hồ cảm thấy.
Tôi thét lên những tiếng rền rĩ rời rạc… quá lắm rồi.
“Nói đi.”
“Christian…”
“Ana, anh cần biết.”
Anh lại dập mạnh vào trong tôi, đâm thật sâu, cứ thế cứ thế, lặp đi lặp lại, tôi chỉ còn say sưa, chới với trong khoái cảm. Tâm trí bay bổng… cơ thể cũng bồng bềnh… Ước gì được duỗi thẳng chân, kìm lại cơn cực khoái đang dâng lên cuồn cuộn, nhưng không thể… Hoàn toàn bất lực. Tôi là của anh, chỉ của anh, để anh muốn làm gì thì làm… Nước mắt trào dâng. Dữ dội quá. Tôi không thể ngăn anh. Tôi không muốn ngăn anh… Tôi muốn… Muốn… Ôi không… không… Quá là…
“Đấy,” Christian gầm gừ. “Nhận lấy đi cưng!”
Tôi bùng nổ, bao quanh anh, từng cơn từng cơn giẫy giật, gào thét ầm ĩ, khi cơn cực khoái xé toạc tôi ra, như hỏa ngục thiêu đốt khắp người tôi, tấn công vào mọi ngóc ngách. Tôi bị tả tơi, kiệt quệ, nước mắt tuôn rơi trên má – toàn thân run rẩy, chấn động.
Rồi tôi nhận ra Christian đã quỳ dậy, vẫn dấn sâu trong tôi, nâng tôi thẳng đứng trong lòng anh. Một tay giữ chặt đầu tôi, tay kia đỡ lưng, anh tuôn trào dữ dội trong tôi, hang động tình yêu trong tôi lại tiếp tục run rẩy với từng cơn dư chấn. Ào ạt, mệt nhoài. Vừa như địa ngục… Vừa tựa thiên đường. Chủ nghĩa khoái lạc lên ngôi.
Christian giật băng che mắt ra và hôn tôi. Hôn lên mắt, lên mũi, lên má. Nụ hôn anh lau sạch nước mắt, tay anh ôm lấy mặt tôi.
“Anh yêu em, bà Grey,” anh thở hắt. “Dù em khiến anh nổi giận, bên em anh vẫn thấy mình tràn trề sức sống.” Tôi chẳng còn hơi sức để mở mắt hay thốt lên lời đáp lại. Anh hạ lưng tôi xuống giường thật dịu dàng, rồi nhẹ nhàng tách ra.
Miệng tôi chấp chới phản đối không thành lời. Anh trèo xuống giường, rồi mở khóa còng tay cho tôi. Khi tay tôi được tự do, anh nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay, cổ chân tôi, rồi nằm xuống cạnh tôi, ôm tôi vào lòng. Tôi duỗi thẳng chân. Chà chà, dễ chịu hẳn. Tôi ổn rồi. Chắc chắn đấy là lần lên đỉnh dữ dội nhất mà tôi từng có. Hừm… trò trừng phạt chết tiệt kiểu Christian Grey Lắm Chiêu Lắm Trò.
NHU CẦU KHẨN THIẾT nơi bàng quang đánh thức tôi dậy. Mở mắt ra, tôi bị mất phương hướng. Bên ngoài tối om. Đang ở đâu thế? London ư? Hay Paris? À – trên thuyền. Chiếc thuyền tròng trành, trồi lên hụp xuống, cùng tiếng động cơ êm du. Chúng tôi đang di chuyển. Lạ nhỉ. Christian đang bên cạnh tôi, làm việc trên laptop, mặc áo sơ mi vải lanh và quần cotton, chân để trần. Tóc anh vẫn ướt, tôi ngửi thấy cơ thể vừa tắm thơm tho và cả mùi hương Christian của anh nữa. Ưm.
“Chào em,” anh khẽ chào, cúi nhìn tôi âu yếm.
“Chào anh.” Tôi cười, bỗng nhiên thấy ngượng nghịu. “Em ngủ bao lâu rồi?”
“Độ hơn một tiếng.”
“Ta đang đi à?”
“Anh tính rằng vì tối qua đã ăn bên ngoài, rồi đi xem balê và chơi casino rồi, nên tối nay sẽ ăn trên thuyền. Đêm yên tĩnh chỉ đôi ta.”
Tôi nhoẻn cười. “Ta đang đi đâu?”
“Cannes.”
“Vâng.” Tôi duỗi người, cảm thấy tê cứng. Dù có được tập luyện đến mấy với Claude thì tôi cũng vẫn chưa hề chuẩn bị gì cho buổi chiều vừa qua.
Tôi rón rén nhỏm dậy, cần vào phòng tắm. Túm lấy chiếc váy lụa, tôi vội vã mặc vào. Sao phải ngượng thế? Tôi cảm thấy mắt Christian dán chặt vào tôi. Tôi liếc sang, anh quay qua laptop, trán nhăn lại. Khi lơ đãng rửa tay, đang mải nhớ lại đêm qua ở casino, thì chiếc váy tuột lệch xuống. Nhìn mình đăm đăm trong gương, tôi choáng váng.
Trời đất! Anh làm gì tôi thế này?