Đã đến lúc cần nói ra đây sự thay đổi ngược hẳn lại của dư luận trong Vương quốc Liên Hiệp, khi người ta được biết tên trộm thật sự của Ngân hàng, một thằng cha James Strand nào đó, đã bị bắt, vào ngày 17 tháng chạp ở Édimbourg.
Ba ngày trước, Phileas Fogg là một phạm nhân bị sở cảnh sát truy lùng ráo riết, và bây giờ thì đó là nhà quý phái lương thiện nhất đang thực hiện răm rắp cuộc du hành kỳ dị của ông vòng quanh thế giới.
Cả một sự chấn động, cả một dư luận ồn ào xiết bao trên báo chí! Tất cả những đánh cá phía theo hay phía chống vốn đã quen việc này rồi bây giờ lại nổi dậy như nhờ phép ảo thuật. Tất cả các hợp đồng lại có giá trị. Tất cả các bàn giao kết lại phục hồi, và cũng phải nói là những vụ đánh cá lại tiếp tục với một khí thế mới. Cái tên Phileas Fogg lại cao giá trên thị trường.
Năm người bạn đồng sự của nhà quý phái ở Câu lạc bộ Cải cách ba ngày nay sống trong lo lắng. Cái ông Phileas Fogg mà họ đã quên đi lại hiện ra trước mắt họ! Ông ta lúc này đang ở đâu? Ngày 17 tháng chạp, – ngày James Strand bị bắt, – Phileas Fogg đã ra đi được bảy mươi sáu ngày rồi, mà không có một tin tức nào về ông ta cả! Ông đã chết rồi chăng? Ông đã bỏ cuộc, hay ông vẫn tiếp tục cuộc du hành của ông theo hành trình đã định? Và ngày thứ bảy 21 tháng chạp, tám giờ bốn mươi phút tối, liệu ông có hiện ra, như ông Thần Chính xác, trên ngưỡng cửa phòng khách Câu lại bộ Cải cách hay không?
Không thể miêu tả nổi nỗi lo âu của tất cả giới thượng lưu xã hội Anh trong ba ngày nay. Người ta đánh điện Châu Mỹ, Châu Á. Để hỏi thăm tin tức Phileas Fogg! Người ta phái người sớm chiều đến quan sát ngôi nhà phố Saville… Không có gì cả. Ngay cả sở cảnh sát cũng không biết được viên thám tử Fix ra sao, cái con người đã không may rượt theo một dấu tích lầm lạc. Tình hình ấy không ngăn trở những vụ đánh cá lại càng phát triển trên một quy mô rộng lớn hơn. Phileas Fogg như một con ngựa đua đã đến quãng đường ngoặt cuối cùng. Ngươi ta không định giá ông một trăm ăn một nữa, mà hai mươi, mà mười, mà năm ăn một, và ông già bại liệt nghị sĩ Albermale thì định giá ông ăn một.
Cho nên, tối thứ bảy, rất đông người kéo đến phố Pall-Mall và các phố lân cận. Người ta tưởng như một cuộc tụ tập rộng lớn những người mối lái thường trực quanh Câu lạc bộ Cải cách. Giao thông bị đình trệ. Người ta bàn luận, người ta tranh cãi, người ta rao giá “chứng khoán Phileas Fogg”, như rao giá các đồng tiền Anh. Các nhân viên cảnh sát vất vả lắm mới ngăn giữ được quần chúng. Và càng đến gần giờ Phileas Fogg phải trở về, thì người ta càng xúc động đến mức như cuồng dại.
Tối hôm ấy, năm người bạn đồng sự của nhà quý phái đã tề tựu từ tám giờ tại phòng khách lớn Câu lạc bộ Cải cách. Hai ông chủ nhà băng, John Sullivan và Samuel Fallentin, Kỹ sư Andrew Stuart, Viên quản lí Ngân hàng Anh Gauthier Ralph, bồn chồn chờ đợi.
Vào lúc đồng hồ phòng khách lớn chỉ tám giờ hai mươi lăm, Andrew Stuart đứng lên nói:
– Thưa các ngài, còn hai mươi phút nữa là hết kỳ hạn đã định giữa ông Phileas Fogg với chúng ta.
– Chuyến tàu cuối cùng từ Liverpool đến đây lúc mấy giờ? – Thomas Flanagan hỏi.
– Bảy giờ hai mươi ba, – Gauthier Ralph đáp, – và chuyến sau phải mười hai giờ mười phút đêm mới đến.
– Thế thì, thưa các ngài, – Andrew Stuart lại nói, – nếu Phileas về chuyến bảy giờ hai mươi ba thì ông ấy ở đây rồi. Vậy ta có thể xem như đã thắng cuộc.
– Khoan đã, xin đừng nói trước, – Samuel Fallentin đáp. – Các ngài đã biết ông bạn đồng sự của chúng ta là một con người kỳ dị nhất. Tính chính xác của ông trong mọi việc đã nổi tiếng. Ông không bao giờ đến quá muộn hoặc quá sớm, và nếu ông xuất hiện ở đây đúng vào phút cuối thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên gì.
– Còn tôi, – Andrew Stuart nói với vẻ rất nóng nảy như xưa nay ông vẫn thế, – để xem đã. Tôi không tin.
– Thật thế, – Thomas Flanagan lại nói, – ý định của Phileas Fogg thật điên rồ. Dù ông ta chuẩn xác đến như thế nào, ông cũng phải bó tay trước những trậm trễ xảy ra không tránh khỏi, và chỉ cần một sự chậm trễ hai hoặc ba ngày đủ làm vỡ cuộc hành trình của ông ta.
– Vả chăng, các ngài cũng thấy đó, – John Sullivan nói tiếp, – chúng ta không nhận được tin tức gì về ông bạn đồng sự của chúng ta cả, thế mà trên đường đi của ông không thiếu gì đường dây điện báo.
– Ông ta đã thua cuộc, thưa các ngài, – Andrew Stuart lại nói, – ông ta đã trăm lần thua cuộc! Vả lại các ngài biết rằng tàu China, con tàu duy nhất từ Nữu Ước có thể đưa ông ta tới Liverpool trong thời gian hữu hiệu, đã đến ngày hôm qua. Thế nhưng, đây là bản danh sách hành khách do Nhật báo Hàng hải công bố, trong đó không có cái tên Phileas Fogg. Cứ cho là thuận buồm xuôi gió nhất, ông bạn đồng sự của chúng ta may ra bây giờ mới tới được châu Mỹ! Tôi đánh giá sự chậm trễ của ông so với thời hạn đã định ít nhất hai mươi ngày, và ông già nghị sĩ Albermale, cả ông ấy nữa, cũng sẽ mất toi năm nghìn livrơ thôi!
– Dĩ nhiên là như vậy, – Gauthier Ralph đáp, – và ngày mai chúng ta chỉ còn việc đến trình Ngân hàng Anh em Baring tờ ngân phiếu của ông Fogg.
Lúc này đồng hồ phòng khách điểm tám giờ bốn mươi.
“Còn năm phút nữa”, – Andrew Stuart nói.
Năm ông bạn đồng sự nhìn nhau. Người ta có thể tin rằng nhịp đập của trái tim họ có nhanh lên một chút, vì rốt cuộc, ngay cả với những tay chơi giàu sụ, ván bạc này cũng lớn quá! Nhưng họ không muốn để lộ gì ra mặt, và theo đề nghị của Samuel Falentin, họ ngồi vào bàn chơi bài.
“Tôi sẽ không nhượng lại phần đặt cuộc bốn nghìn livrơ của tôi, – Andrew Stuart ngồi xuống nói, – dù cho người ta có biếu tôi ba nghìn chín trăm chín mươi chín livrơ!”
Kim đồng hồ lúc này chỉ tám giờ bốn mươi hai phút.
Các người chơi bài đã cầm bài ở trên tay, nhưng chốc chốc, con mắt họ lại ngước nhìn lên đồng hồ. Ta có thể quả quyết rằng dù họ có nắm chắc phần thắng đến thế!
“Tám giờ bốn mươi ba”, – Thomas Flanagan vừa nói vừa ôm con bài mà Gauthier Ralph đánh ra cho ông.
Rồi một giây phút im lặng. Phòng khách rộng của Câu lạc bộ thật yên tĩnh. Nhưng ở bên ngoài người ta nghe tiếng ồn ào của đám đông, trong đó thỉnh thoảng chói lên những tiếng kêu the thé. Quả lắc đồng hồ điểm giây theo một nhịp đều tăm tắp. Mỗi người chơi bài đều có thể đếm được từng giây đồng hồ đập vào tai họ.
“Tám giờ bốn mươi bốn!” John Sullivan nói với một giọng trong đó người ta cảm thấy như có một nỗi xúc động gì không nén được.
Còn hơn một phút nữa là thắng cuộc, Andrew Stuart và các bạn đồng sự của ông không chơi nữa. Họ buông cỗ bài! Họ đếm từng giây!
Giây thứ bốn mươi không có gì. Giây thứ năm mươi, vẫn không có gì!
Giây thứ năm mươi lăm, người ta nghe như sấm động bên ngoài, những tiếng vỗ tay, những tiếng hoan hô, và những lời nguyền rủa lan đi rầm rầm như một tiếng sấm rền kéo dài không dứt.
Các người chơi bài đứng lên.
Giây thứ năm mươi bảy, cánh cửa phòng khách mở ra, và khi quả lắc còn chưa điểm đến giây thứ sáu mươi thì Phileas Fogg hiện lên, theo sau là một đám đông cuồng nhiệt đã đạp cánh cửa câu lạc bộ xông vào, và bằng một giọng điềm tĩnh của mình ông nói:
“Tôi đây, thưa các ngài”.