Nguyệt Dao có hơi không hiểu tình huống. Trước đó thấy rõ ràng pháp bảo trong tay Miêu Nghị có thể ngăn được Phiên Vân Phúc Vũ Thú tấn công, bây giờ tại sao núp ở phía sau không động thủ, nguy cấp trước mắt như vậy còn ôm thi thể nữ nhân làm gì?
Nàng nào biết tu vi Miêu Nghị mới cảnh giới Bạch Liên đã bị bức tới Tinh Tú Hải, không phải là không muốn xuất thủ, mà là pháp lực không đủ.
Pháp lực khuấy động cuồng phong sóng lớn, mái tóc Miêu Nghị bay loạn trong gió, ôm Thích Tú Hồng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Sắc xanh đen trên mặt Thích Tú Hồng đã rút đi, da lại trở nên trắng nõn, tái nhợt.
Khí yêu sát trong cơ thể Thích Tú Hồng đã được Miêu Nghị giải trừ toàn bộ, lúc thi thể nàng rục rịch chuẩn bị biến thành yêu thi, hắn đã thi pháp ngăn chặn.
Người đã chết, Miêu Nghị không thể nào lại để cho Thích Tú Hồng biến thành yêu thi vô tri vô giác bị người thao túng.
– Đợi thêm nửa ngày chúng ta đã đi ra! Nửa ngày nàng cũng không thể chống nổi!
Miêu Nghị mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Thích Tú Hồng nói:
– Nàng yên tâm, chỉ cần ta còn sống nhất định sẽ đưa nàng rời đi nơi này, sẽ không bỏ nàng lại ở chỗ này. Chỉ cần ta có thể còn sống, sớm muộn có một ngày bắt Tinh Tú Hải Kham Loạn hội này bồi táng với nàng!
Pháp lực khuấy động cuồng bạo, kịch chiến nổ đinh tai, không ai nghe được Miêu Nghị nói gì, chỉ thấy hắn lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật trống thu thi thể Thích Tú Hồng vào, đeo trên ngón tay của mình.
Thình lình ngẩng đầu nhìn về phía trước, mắt thấy phe mình đang bại lui từng bước, tình thế nguy cấp, Miêu Nghị lấy một xấp phù triện ra cầm trong tay.
Đang lúc này, Nguyệt Dao thấy bên này sắp bại rốt cục xuất thủ, một đạo nguyệt luân hóa thành lưu quang bắn tới, bắn trúng vào đại ấn màu đen Bạch Tử Lương ném ra, chém thành một vết sâu trên ấn.
Tư Không Vô Úy sử Trấn Sơn Chùy nhân cơ hội đập vào đại ấn màu đen, khiến cho bảo quang của nó trở nên ảm đạm, bay đi chênh chếch.
Bạch Tử Lương vừa giận vừa sợ, nhanh chóng xuất thủ thu nhỏ chiếc ấn trở về, gầm lên:
– Nguyệt Dao, nàng muốn làm gì?
Vừa nghe hai chữ Nguyệt Dao, Miêu Nghị như bị sét đánh ngang tai, tóc dài ngược gió che mặt, thình lình quay đầu lại nhìn về phía nam tử thi triển một đòn nguyệt luân kia. Nam tử này vô cùng xinh đẹp, là một nữ tử giả nam trang sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, vừa nhìn vật cỡi liền biết là linh thú thế gian ít có.
Người của Vạn Yêu Thiên gọi nàng là Nguyệt Dao??? Chẳng lẽ Thiên Ngoại Thiên phái người tới là Nguyệt Dao? Nàng… Chẳng lẽ nàng là lão Tam? Miêu Nghị nghe lòng run rẩy, chăm chú quan sát Nguyệt Dao, đầu mày cuối mắt loáng thoáng có nét quen quen, chẳng lẽ là lão Tam…
Nguyệt Dao quát lớn:
– Bạch Tử Lương, lập tức dừng tay cho ta, nếu không đừng trách ta không khách sáo! Tất cả dừng tay cho ta!
Sau tiếng quát của nàng, ba người Cổ Tam Chính thu tay lại trước, bên kia Bạch Tử Lương cũng vung tay lên, lệnh cho chúng thủ hạ cùng nhau thu tay lại.
Triệu Phi và Tư Không Vô Úy được nghỉ xả hơi cũng thu tay lại, đã có người ra mặt ép người của Vạn Yêu Thiên thu tay, có thể tránh được một kiếp, dĩ nhiên là bọn họ cầu còn không được.
– Nguyệt Dao, nàng có ý gì, phải chăng là muốn đối đầu với Vạn Yêu Thiên chúng ta?!
Bạch Tử Lương cắn răng nghiến lợi nói.
– Lời ấy sai rồi!
Nguyệt Dao cỡi Ngọc Lân Sư dẫn người từ từ bức tới, nói:
– Bạch Tử Lương, ngươi còn không nhìn ra được hảo ý của ta sao? Ngươi đường đường nhân mã của Vạn Yêu Thiên lại chỉ có thể đánh ngang tay với bọn họ, ta sợ ngươi đánh tiếp tục sẽ mất thể diện, để tránh cho ngươi khó chịu mới ra tay ngăn cản, chẳng lẽ ngươi không biết tốt xấu?
– Giỏi cho câu đánh ngang tay!
Bạch Tử Lương giận quá hóa cười, rõ ràng là nhìn thấy phe bọn họ sắp thắng, Nguyệt Dao mới ra tay, nếu bọn họ thua, chắc chắn nữ nhân này sẽ không quản, rõ ràng là đang che chở cho tu sĩ Tiên Quốc, tức giận quát:
– Vậy hãy để cho chúng ta đánh lại một lần, xem thử có phải ngang tay hay không!
Nguyệt Dao mỉm cười nói:
– Bạch Tử Lương, bằng thân phận của ngươi còn có ý so đo tính toán với bọn họ sao? Nể tình từng quen biết với nhau, ta mới có lòng tốt cứu vãn thể diện cho ngươi, ngươi lại không nể mặt ta. Nếu không biết tốt xấu như thế, vậy bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là bây giờ lập tức cút cho ta, hoặc là ta với ngươi đánh một trận thống khoái. Bất quá ta đặt cược không phải là tầm thường, kẻ thua phải để lại tất cả vòng định vị trên người, ngươi muốn thế nào?
– Nàng…
Bạch Tử Lương giận chỉ, lại không thể làm gì.
Nguyệt Dao giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve nguyệt luân màu đen lơ lửng ở bên cạnh, lạnh nhạt nói:
– Đừng dài dòng, lòng kiên nhẫn của ta có hạn, nếu ngươi không lựa chọn, ta sẽ chọn giúp ngươi!
Đây là uy hiếp vô cùng trắng trợn, sắc mặt Bạch Tử Lương lúc xanh lúc đỏ, thế nhưng tình thế bắt buộc, mới vừa rồi đối phương xuất thủ nguyệt luân kia cũng đã khiến cho y phải âm thầm cân nhắc tới sự lợi hại của món pháp bảo này. Nếu thật sự xảy ra động thủ, e rằng sẽ càng mất mặt hơn.
Y hít sâu một hơi, chợt giục Phiên Vân Phúc Vũ Thú quay đầu, gằn giọng nói:
– Chúng ta đi!
Cả bọn lòng mang uất ức nhanh chóng rời đi, Lam Tố Tố quay đầu lại cắn môi, mắt lóe lên vẻ oán hận. Chuyến này có thể nói tổn thất nặng nề, lại bị hủy Luyện Yêu Hồ…
Nguyệt Dao Ngồi ngay ngắn trên lưng Ngọc Lân Sư đưa mắt nhìn đoàn người Bạch Tử Lương biến mất, mới vừa quay đầu lại vừa đúng lúc chạm ánh mắt Miêu Nghị nhìn thẳng vào mình, không khỏi sửng sốt. Bất ngờ nàng tìm được một cảm giác đã từng quen thuộc, có cảm giác thân thiết, nhưng lại nhớ mình chưa từng thấy qua người này.
Bọn Triệu Phi đã đoán được thân phận Nguyệt Dao, khiếp sợ với vẻ đẹp của nàng, thảy đều nhanh chóng cúi đầu không dám biểu hiện quá mức, chỉ có một mình Miêu Nghị vẫn nhìn chằm chằm Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao đã sớm quen với các loại ánh mắt của đủ loại nam nhân nhìn mình, hoặc tham lam, hoặc mơ ước, hoặc khát vọng, hoặc kinh ngạc, hoặc ái mộ ngưỡng mộ. Nhưng nàng lại không nhìn thấy trong ánh mắt Miêu Nghị có biểu lộ gì về sắc đẹp của mình, không tả được là cảm giác gì, tựa hồ rất phức tạp, chính là phức tạp.
Trong lòng Nguyệt Dao cảm thấy hơi kỳ quái, đang muốn hỏi, ai ngờ thị nữ Lan Nhược bên cạnh thấy Miêu Nghị nhìn chằm chằm Nguyệt Dao như vậy, rõ ràng không chút kiêng kỵ, có hơi nổi giận, quát:
– Càn rỡ! Thấy Lục gia còn không mau bái kiến?!
Triệu Phi và Tư Không Vô Úy không chú ý tới phản ứng của Miêu Nghị, tưởng rằng là nói bọn họ.
Triệu Phi khom lưng cúi đầu chắp tay nói:
– Phủ chủ Bạch Vân phủ Thìn lộ Tiên Quốc Triệu Phi, bái kiến Lục gia!
Tư Không Vô Úy cũng khom lưng cúi đầu chắp tay nói:
– Phủ chủ Tín Nghĩa phủ Thìn lộ Tiên Quốc Tư Không Vô Úy, bái kiến Lục gia!
Không ai có thể cảm nhận được tâm trạng của Miêu Nghị lúc này, hắn lặng lẽ khom người, tóc dài rũ xuống che mặt, chật vật ôm quyền nói:
– Tiểu nhân bái kiến Lục gia!