Chương 660: Đều có giữ lại

Đều có giữ lại

– Tốt!

Bên phía Tiên quốc, Nhạc Thiên Ba hét lớn một tiếng trầm trồ khen ngợi. Trình Ngạo Phương cũng hưng phấn vỗ tay.

– Hay.

Tông Trấn dang cầm chén rượu chậm rãi thưởng thức, thỉnh thoảng lại ngó nhìn Cơ Đức Hải ở phía đối diện, lúc này sắc mặt đã biến thành màu đen, bên kia Yêu quốc ngoại trừ đám Yêu Vương của Tinh Túc hải, còn lại sắc mặt cũng khó coi.

Thấy trên người Bạch Tử Lương có bảo giáp hộ thể, khó làm thương tổn yếu hại, thế công của Miêu Nghị ép xuống, ám sát hai chân.

Bạch Tử Lương hoàn toàn không có tự tin ngăn cản, nhanh chóng duỗi chân rút lui, trong nháy mắt cấp tốc bay lên trời.

Miêu Nghị phi chân điểm xuống đất, hai người lập tức lúc lên lúc xuống cấp tốc bay lên trời.

Mấy thương bén nhọn phía dưới đâm tới, Bạch Tử Lương chưa kéo ra khoảng cách có chút tránh không kịp, phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Một đạo hàn mang xuyên qua mắt cá chân Bạch Tử Lương, Miêu Nghị ở phía dưới đang dò cánh tay đuổi theo thương đã đâm một thương ghim chặt mắt cá chân của hắn, nơi nhô lên cao của mắt cá chân tuôn ra một vũng máu tươi.

Cơ Mỹ Mi cả kinh bụm miệng, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên. Dưới tình thế cấp bách đứng lên, thiếu chút nữa đã xuất thủ cứu giúp, nhưng bên tai truyền đến tiếng quát chói tai của Cơ Đức Hải:

– Mất trận không mất mặt, ngươi còn ngại không đủ mất mặt xấu hổ sao? Nhi tử của ngươi không phải còn chưa lấy ra bản lĩnh xuất chúng sao?

Lúc mắt cá chân của Bạch Tử Lương bị xỏ xuyên qua, có thể cảm giác được bên trên đầu thương đâm thủng truyền ra một luồng lực nổ tung, thiếu chút nữa đánh gãy mắt cá chân của mình, nhưng được hắn dựa vào luồng lực đạo cao hơn tu vi của Miêu Nghị một bậc mạnh mẽ đè xuống, nhanh chóng xòe chân như muốn từ khe hở chỗ đầu thương thoát khỏi.

Nhưng cái này chỉ rước lấy đại phiền toái cho hắn. Đầu thương Kỳ Lân xuyên qua đột nhiên “răng rắc” một tiếng, đầu thương sắc bén ba phần đảo ngược, lại biến thành một cái gai ba góc, thoáng chốc móc khóa mắt cá chân của hắn.

Hai người phi thiên lúc lên lúc xuống, bay lên không trung, bị một cây thương xâu chuỗi, Miêu Nghị lăng không vung thương muốn đùa bỡn Bạch Tử Lương. Bạch Tử Lương ở trên không trung cũng tàn nhẫn, làm phép lấy thân thể huyết nhục mạnh mẽ khóa thương của Miêu Nghị, lăng không hạ người một thương giận dữ nện xuống, làm Miêu Nghị một là phải buông tay bỏ thương, hoặc là phải từ bỏ lấy cái này kèm hai bên. Miêu Nghị sẽ không bỏ thương, nhanh chóng rút thương, cái gai ba góc nhô lên cao mang theo một chùm máu tươi phiêu tán rơi rụng, kéo bay mắt cá chân bên chân trái của Bạch Tử Lương.

Một màn này làm nước mắt Cơ Mỹ Mi trực tiếp bật ra, nàng có thể thấy rõ trên mặt nhi tử hiện lên vẻ khổ sở, nàng không rõ tại sao nhi tử không thi triển ra Vạn Yêu đại pháp, mà phải chịu đựng đau đớn này. – Tốt!

Trên đỉnh núi Tiên quốc lại phát ra một trận trầm trồ khen ngợi.

Cạch cạch! Trên không trung có hai tiếng nổ vang lên, Miêu Nghị không có đại địa chống đỡ bị chấn lún xuống mấy chục trượng, Bạch Tử Lương đã mượn cơ hội lướt xa.

Sau khi ổn định thân hình, Miêu Nghị cầm thương nơi tay, một lần nữa từ từ phóng lên không trung, mi tâm hiện lên một đóa nhất phẩm Hồng Liên, thần tình trên mặt hờ hững, thần thái vẫn thong dong, cũng không đuổi theo Bạch Tử Lương, chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Tử Lương chạy trốn.

Không phải hắn không muốn đuổi theo, mà là bản thân hắn rất rõ ràng, tu vi là tử huyệt của mình, nếu đối đầu ở khoảng cách gần và bàn về tốc độ phản ứng mình không có gì phải lo sợ, nhưng loại truy đuổi trên không này cần so đấu tu vi mình không làm được, muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp Bạch Tử Lương.

Nhưng hắn tin tưởng Bạch Tử Lương sẽ trở lại, bởi vì Bạch Tử Lương là từ Vạn Yêu Thiên mà ra, đối với một tu sĩ mà nói bị thương chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chạy trốn trước mắt bao người hoàn toàn không phải là chuyện nhỏ? Bạch Tử Lương nhưng là đã đại xuất cuồng ngôn nói muốn có một trậ tử chiến với Miêu Nghị, đường đường là ngoại tôn của Yêu Thánh lại chạy trốn, Vạn Yêu Thiên gánh không nổi danh nhơ này, Bạch Tử Lương dĩ nhiên cũng không gánh nổi danh nhơ này. Huống chi hắn cho rằng Bạch Tử Lương cũng không dốc hết toàn lực, cho nên chắc chắc Bạch Tử Lương sẽ trở về.

Một tay Miêu Nghị cầm thương nơi tay, lạnh lùng nhìn về hướng Bạch Tử Lương chạy trốn.

Sau khi lóe ra ngoài vài trăm thước, Bạch Tử Lương liền ngừng lại, thoát khỏi đuổi giết của Miêu Nghị liền lơ lửng dừng lại, chậm rãi xoay người lại trên không trung, nhìn y phục trên người bị khoái thương của Miêu Nghị đâm rách, lại nhìn mắt cá chân bị đâm, dùng pháp lực ngăn vết thương, đã không còn chảy máu nữa, nhưng đau đớn dĩ nhiên là không tránh khỏi.

Nhưng chút đau đớn này thật sự không coi vào đâu, đau đớn thật sự là đau lòng, đau lòng vô cùng. Hắn giơ tay lên nhìn cây trường thương giống như hổ phách hắc ngọc trên tay mình, nhiều năm khổ luyện thành tựu hắn luôn cảm thấy tự hào nhất không ngờ lại không chịu nổi một kích, tim của hắn tổn thương thế nào ai có thể biết?

– Ha ha… Ha ha…

Bạch Tử Lương đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn điên cuồng, thanh âm chấn động dãy núi chung quanh, giống như phát điên.

Trong tiếng cười này tràn ngập bất đắc dĩ và bi phẫn nói không ra lời, cười thế gian này hỗn loạn, cười xuất thân của mình, cười bản thân mình vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi hỗn loạn này.

Miêu Nghị ở phía đối diện vẫn cầm thương nơi tay, lạnh lùng lẳng lặng nhìn hắn, trời cao mây rộng, tùy ý để gió thổi qua người.

Hắn không trải qua kinh nghiệm khổ sở của Bạch Tử Lương, nhưng Bạch Tử Lương cũng đồng dạng không trải qua kinh nghiệm khổ sở của hắn, trên đời này có bao nhiêu người có thể không phải chịu trắc trở? Chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Tiền đồ mặc dù nhấp nhô, tuy có trắc trở, nhưng Miêu Nghị hắn vẫn kiên định vô cùng.

Cho dù gãy mất một mắt cá chân thì có là gì? Miêu Nghị hắn từng bị chém cả cái chân! Thất bại coi là cái gì? Hắn Nghị hắn từng bị cưỡng bức phải chủ động nhảy vào biển lửa, đốt mình thành tro bụi! Đau lòng có là gì? Nữ nhân mà hắn yêu từng chết trước mặt hắn trong gang tấc, nhưng hắn lại vô năng vô lực, người nào biết được cảm giác đau đớn khôn cùng trong lòng hắn là như thế nào?

Hai người vốn không thù không oán, đối thủ đối diện lại ở trên cao cao tại thượng, lúc ấy cho dù ở dẹp loạn Tinh Túc hải có chống lại, Miêu Nghị cũng không muốn chọc vào hắn, hoặc là nói không dám chọc vào hắn, nhưng những thống khổ này đều là do đối thủ ở đối diện kia vô duyên vô cớ áp đặt cho hắn, hắn có thể được lựa chọn sao? Không có! Chỉ có thể đi đối mặt!

Nhục nhã có là gì? Khi hắn mười tuổi đã phải nuôi nấng đệ đệ muội muội, bao nhiêu lần mệt mỏi muốn tìm nơi hẻo lánh mà khóc, bao nhiêu lần bị người ta sỉ nhục, bao nhiêu lần bị người ta xem thường, bao nhiêu lần bị người ta phỉ nhổ như ăn mày, bao nhiêu lần bị người ta khi dễ? Cho dù đi cầu hôn cũng bị ném sính lễ ra ngoài, bị người đi đường chống nạnh mắng hắn là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, hắn còn nói cái gì? Phải chịu đủ nhục nhã như vậy nhưng lại phải làm như không có chuyện gì phát sinh, cúi thấp đầu tiếp tục mà sống, gắng chịu nhục, mặc người vây xem, có nhục nhã hay không?

Miêu Nghị hắn đã dũng cảm kiên định mà đối diện với tất cả khó khăn khốn khổ đi về phía trước, con đường phía trước lúc nào cũng có mục tiêu của hắn, cho nên hắn vẫn là hắn, cho nên hắn đứng ở chỗ này lạnh lùng đối mặt.

Còn Bạch Tử Lương đã sớm không phải là mình, cho nên đứng ở chỗ này đắc ý hoặc thất ý cười lớn điên cuồng.

Nhưng hiện trường vẫn thờ ơ lạnh nhạt, ngoài mẫu thân Cơ Mỹ Mi của hắn không có ai đồng cảm với hắn.

– Tử Lương…

Cơ Mỹ Mi trên mặt rơi lệ, tựa hồ từ trong tiếng cười điên dại của nhi tử đã hiểu được chút gì, rù rì tự nói.

Xoạt xoạt! Bạch Tử Lương đột nhiên xé bỏ những phần y phục bị rách trên người, phía dưới mặc một cái quần, phía trên mặc một chiếc áo lót, lộ ra một đôi cánh tay, vung thương chỉ về hướng Miêu Nghị lớn tiếng nói:

– Yến Bắc Hồng, nếu bàn về dùng thương, trong phạm vi tu sĩ cảnh giới Hồng Liên, ngươi thật sự không có địch thủ, ít nhất Bạch mỗ cảm thấy không bằng…! Miêu Nghị cũng lớn tiếng trả lời:

– Hiện tại mới tin xem ra hơi muộn!

Bạch Tử Lương đột nhiên dữ tợn lạnh lùng nói:

– Cho ngươi chiếm chút tiện nghi, ngươi thật sự nghĩ ngươi rất tài giỏi sao? Nếu ta dốc hết toàn lực ngươi sớm đã là một người chết rồi!

Lời này vừa nói ra, tinh thần Cơ Mỹ Mi rung lên, lau nước mắt, biết nhi tử của mình muốn bắt đầu toàn lực xuất thủ. Còn bên phía Tiên quốc, đám người Lão Bản Nương lại bắt đầu lo lắng. Những người khác đang xem cuộc chiến tinh thần cũng rung lên, biết thời điểm liều mạng chân chính đã tới rồi.

Ai ngờ Miêu Nghị cũng đột nhiên lạnh lùng nói:

– Ta biết ngươi chưa xuất toàn lực, cho nên ta chờ ngươi xuất toàn lực, nếu không Yến mỗ muốn giết ngươi, chỉ dựa vào mấy đòn vừa rồi của ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn được mấy chiêu trong tay ta? Ngươi cho rằng ngươi còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với ta sao?

Lời này vừa ra, tinh thần nhân mã bên phía Tiên quốc lại rung lên, thì ra người nầy cũng có giữ lại!

– Cũng có giữ lại?

Phong Bắc Trần bên trong màn tơ lặng lẽ nói thầm một tiếng:

– Chẳng lẽ là muốn kiến thức Vạn Yêu đại pháp?

– Tốt! Chỉ dựa vào ngươi có thể đánh với Bạch mỗ như vậy, Bạch mỗ sẽ cho ngươi thống khoái!

Bạch Tử Lương lệ cười một tiếng, hai cánh tay đột nhiên rung lên, một đoàn yêu khí nồng đậm như hắc vân từ trong cơ thể hắn tuôn ra, vây quanh hắn cuồn cuộn không ngừng, chợt ngưng đọng về phía thân thể của hắn, bám vào người hắn phập phồng bất định, giống như một trở lại đổi y phục.

Vạn Yêu đại pháp? Hai mắt Miêu Nghị chợt nhíu lại, giống như Phong Bắc Trần suy đoán, hắn thật sự muốn nhận thức Vạn Yêu đại pháp!

Bạch Tử Lương sở dĩ chậm chạp không muốn thi triển ra Vạn Yêu đại pháp, chỉ vì không muốn sử dụng Vạn Yêu đại pháp, chỉ muốn dựa vào bản lĩnh tự mình khổ luyện chiến thắng Miêu Nghị trước mặt mọi người, chứ không muốn dựa vào Vạn Yêu đại pháp của Yêu Thánh Cơ Hoan chiến thắng Miêu Nghị, bởi vì cho dù thắng, hắn cũng cho rằng là Vạn Yêu đại pháp Thiên thắng, chứ không phải Bạch Tử Lương hắn thắng, nhưng không có cách nào, hôm nay hắn chỉ có thể đánh ra Vạn Yêu đại pháp.

Nếu Miêu Nghị muốn giết hắn, lúc trước không biết có bao nhiêu cơ hội hạ thủ, nhưng hắn chính là muốn biết một chút về Vạn Yêu đại pháp, muốn dùng tu vi không cao bằng Bạch Tử Lương tỷ thí, xem Vạn Yêu đại pháp rút cuộc có bao nhiêu lợi hại, sau này nếu gặp phải người có tu vi cao hơn thi triển cũng có kinh nghiệm để đối phó!

Hai người đều có giữ lại!

Bạch Tử Lương nổi lên yêu khí cuồn cuộn.

Đối với Vạn Yêu đại pháp trong lòng không có nắm bắt, Miêu Nghị không dám khinh thường, từ trong nhẫn trữ vật cũng đồng dạng tuôn ra một đoàn hắc vụ quanh người, phủ thêm một bộ chiến giáp tam phẩm để phòng ngừa vạn nhất.

Vẫn là bộ chiến giáp tam phẩm lấy được từ chỗ An Chính Phong của Lưu Vân Sa hải, dù sao thời gian hắn ở lại Mộc Hành cung cũng không lâu, Yêu Nhược Tiên luyện chế cho hắn một một cây Kỳ Lân thương không nói, nếu muốn luyện chế ra một bộ chiến giáp phòng hộ khá hơn sẽ rất tốn thời gian, Yêu Nhược Tiên tạm thời không có thời gian cũng không có hứng thú luyện bảo cho hắn.

Một bên là yêu khí nhập vào thân, một bên là chiến giáp phi thân, vừa nhìn cũng biết song phương là muốn hành động thật sự, tinh thần của người đang xem cuộc chiến cũng dâng lên sẵn sàng.

Bạch Tử Lương đằng đằng sát khí, vung thương chỉ Miêu Nghị.

Miêu Nghị leng keng xách thương chỉ lại, đáp lời:

– Yến mỗ cũng sẽ cho ngươi một thống khoái!

Bá! Một cánh tay Bạch Tử Lương đưa thương, như một mũi tên bắn tới.

Đ-a-n-g…g! Một tiếng chấn vang, Miêu Nghị thật nhanh giơ thương đẩy một thương đâm tới, thuận thế đâm theo.

Ầm! Mây mù yêu quái trên người Bạch Tử Lương cũng đột nhiên nổ tung, ngay cả búi tóc trên đỉnh đầu cũng nổ tung, trên người toát ra mười mấy cánh tay quỷ dị, do yêu khí biến thành, mái tóc dài phần phật trong yêu khí cuồng liệt, hai tròng mắt thoáng hiện hồng quang, cả người giống như bạch tuộc.

Thậm chí còn nhiều xúc tu hơn bạch tuộc, xúc tu của bạch tuộc hiển nhiên cũng không kinh khủng bằng mười mấy cánh tay này, đó là mười mấy cánh tay tùy ý biến ảo, do yêu khí ngưng tụ mà thành.

Trên dãy núi chung quanh không biết có bao nhiêu người mở to hai mắt nhìn, rất nhiều người cũng chưa từng được chứng kiến Vạn Yêu đại pháp.

Trên đỉnh núi Tiên quốc hai mắt Tông Trấn khẽ nheo lại.

– Vạn Yêu đại pháp!

Trong miệng Nhạc Thiên Ba nhảy ra bốn chữ này, tay vịn trường án không nói.

Không nói Trình Ngạo Phương, trong nháy mắt, tất cả mọi người bên phía Tiên quốc cũng cảm thấy căng thẳng lo lắng cho Miêu Nghị.

– Vạn Yêu đại pháp!

Lão Bản Nương nói thầm một tiếng, mười ngón tay ngọc xoắn lại với nhau, vô cùng khẩn trương, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trên tay Bát Giới đã cầm chuỗi hạt châu, ngón cái thật nhanh kích thích viên châu, đôi môi lầm bầm đọc cái gì đó.

Nhưng những người ngồi cao nhất trên đỉnh núi của sáu nước đều thờ ơ lạnh nhạt.

Cơ Mỹ Mi thấy nhi tử rốt cục thi triển ra Vạn Yêu dại pháp, có thể nói thở phào nhẹ nhõm, hai tay nắm chặt trong hưng phấn.

Chỉ thấy trên không trung trong nháy mắt hai người chạm vào nhau, một bên yêu khí tung hoành, một bên thương ra như long, đóa đóa hàn mang với khí thế như muốn bẻ gãy nghiền nát tất cả.

Mười mấy cánh tay yêu quái trong nháy mắt vũ động hoa cả mắt, trong giây lát xuất hiện trước mặt!

Thanh âm muộn hưởng“cốc cốc” dồn dập, giống như trên trời gõ trống, tiếng trống ù ù truyền bá cả vùng đất, chính là Kỳ Lân thương đang cùng mười mấy cánh tay yêu quái giao phong, nhanh chóng mà xốc xếch, gấp gáp!

Trong thanh âm muộn hưởng lại xen lẫn tiếng kim thiết chấn vang, nhanh chóng phong sát cánh tay yêu quái trong công kích, giao long thương của Bạch Tử Lương cũng tận dụng triệt để, xuất quỷ nhập thần phóng ra. Không biết bao nhiêu người của sáu nước trên đỉnh núi thấy vậy cũng không kìm lòng được đứng lên, ngay cả Nhạc Thiên Ba cũng đứng dậy nhìn lên, chiến đấu trên không trung quả thực là làm cho người khác cảm xúc mênh mông.

Cánh tay yêu quái bám trên người Bạch Tử Lương rất dễ sai khiến, vừa thô tráng, vừa linh xảo vô cùng. Còn có thể biến hóa các loại, giống như một miếng thuộc da rất co dãn, đánh không nát xé không rách, dưới tình huống cùng nhau huy vũ hoàn toàn có thể bảo vệ Bạch Tử Lương, khoái thương của Miêu Nghị căn bản không thể nào giết đến trước mặt Bạch Tử Lương.

Phi Thiên

Phi Thiên

Status: Completed Author:

Truyện Phi Thiên nói về một nam tử có lai lịch thần bí, phong hoa tuyệt đại.

Ngoái đầu nhìn lại, tư thái bễ nghễ thiên hạ, trong đó lại chứa biến hoá kỳ lạ khó lường. Trong đại trận 'Vạn Trượng Hồng Trần' , một thủ chích kinh tâm động phách, đàn cổ đứt dây, tĩnh lặng đợi người hữu duyên !

Ngộ ra, mới biết, dưới khung trời lòng người dễ thay đổi, yêu ma quỷ quái không bằng nhân tình ấm lạnh!

Tay trong tay, thanh mai trúc mã, mỹ nhân như ngọc, tiếc rằng lúc đó thiên địa kiếm khí như hồng!

Ân huệ lang, anh dương võ liệt, nhiệt huyết hướng lên trời cao, chỉ thẳng sao đêm!

Tinh không rộng lớn, thất tình lục dục, tham niệm sân si, Phật đế Như Lai, mặc ngươi pháp lực vô biên!

Chúng sinh, nhất khang thành nguyện lại đổi lấy biển máu dâng trào!

Quỷ khóc thần sầu, biển máu không bờ, xin hỏi đường đi ở phương nào?

Nếu không đường, mặc khổ hải biển máu, bạch cốt hóa thuyền, Nhất Phi Trùng Thiên!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset