Dáng múa uyển chuyển liêu nhân khi thì kịch liệt như hỏa, khi thì ôn nhu như xử nữ xấu hổ lúc tắm vậy. Nhất là sự phối hợp giữa đôi mắt và dáng múa kia dường như trở nên biết nói quả thực là kỳ diệu không có gì sánh bằng. Mỗi một ánh mắt thuyết minh cho mỗi một động tác nhỏ bé của tứ chi đến trình độ khiến cho người khác khắc cốt minh tâm.
“Ư ư.. a a…”
Theo âm phù nỉ non nhỏ nhẹ trong môi anh đào của Như Sương dần dần nhớ lại, lần nữa đẩy hết thảy trước mắt của Từ Đường Nhiên lên tới đỉnh điểm. Một tiếng ông trong óc, huyết mạch phun trào đến không có cách nào điều khiển, có sự mãnh liệt muốn đi đoạt lấy.
Nhưng đúng lúc này, một luồng hơi mát mẻ thuận theo tủy sống xuất phát, đổ hết đầu óc, trong nháy mắt làm cho đầu óc của Từ Đường Nhiên khôi phục thanh minh.
Từ Đường Nhiên âm thầm rúng động trong lòng. Lúc này hắn hiểu rõ, thứ mà Dương Triệu Thanh nói đúng thật đã xuất hiện rồi, thật đúng là không phải đùa bỡn với mình. Trước đó đã đến nhiều ngày như vậy không gặp bất kỳ đầu mối nào, ít nhiều không tránh khỏi có chút oán trách.
Diễn kỹ của người này cũng không phải thứ thường, trong chớp nhoáng này chẳng hề do dự nhiều, mà là theo cảm giác trước đó thiếu chút nữa bị mê hoặc làm ra phản ứng. Hắn ngồi không yên, tại chỗ liền xông ra ngoài, kéo lấy Như Sương đang duyên dáng gọi to vào trong ngực, bay ôm đến trên giường, quần áo bay tán loạn, chân chính là thú tính quá độ…
Sau khi dập tắt xong một trận lửa giận đốt cháy, Từ Đường Nhiên thư thản há mồm thở dốc chân chính là tìm đến thiếu chút nữa có cảm giác hồn phi thiên ngoại, thiết thực cảm nhận được chỗ không giống nhau của Như Sương này cùng với nữ nhân bình thường. Cảm giác đó không cách nào hình dung, chính là một chữ “Sảng“. Hắn đời này coi như duyệt nữ vô số, nhưng vẫn lần đầu nếm được mùi vị thoải mái như vậy. Trên đời sao có diệu nhân như thế, mấy ngày này coi như không uổng công.
Vẫn còn hồi vị thèm thuồng vô cùng, hắn vẫn ôm thân mình trắng nõn trần truồng của Như Sương vuốt ve, chính mình cũng không biết mặt nạ trên mặt mình khi nào đánh rơi một bên.
– Ô ô…
Từ Đường Nhiên còn chưa hồi lại thần chợt sửng sốt, phát hiện nữ nhân trong ngực bỗng nhiên khóc nức nở lên hu hu, không khỏi hỏi:
– Như Sương, có chuyện gì vậy?
Như Sương lộ ra khuôn mặt lê hoa đái vũ, làm bộ đáng thương đáp:
– Như Sương tuy không phải thân ngọc nguyên vẹn, nhưng lại là lần đầu xả thân tiếp khách, vừa nghĩ tới sau này phải đêm đêm trần truồng đổi tân lang, trong lòng có không nói ra được…
Nghĩ tới lời giải thích của Dương Triệu Thanh, Từ Đường Nhiên biết nhục hí chân chính đăng tràng rồi, lập tức thương tiếc nói:
– Nàng yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để cho nàng ủy khuất, quay trở về ta sẽ tìm tú bà nói chuyện.
– Thật vậy không?
Như Sương ôm hắn, gương mặt điềm đạm đáng yêu và chờ đợi.
Từ Đường Nhiên tại chỗ bảo đảm nói:
– Đương nhiên là thật! Từ hôm nay trở đi, nàng là nữ nhân của ta rồi, sao có thể để cho nàng vùi chôn nơi khói hoa này chứ?
Như Sương cảm kích vô cùng hỏi:
– Ta có thể biết được thân phận chân thật của đại gia không?
– Cái này…
Từ Đường Nhiên do dự một chút, sờ sờ một cái khuôn mặt mất đi ngụy trang, cuối cùng vẫn nhắm mắt đáp:
– Không nói gạt nàng, ta chính là Phó tổng trấn Từ Đường Nhiên của Quỷ Thị Tổng Trấn phủ!
– Hả! Ngài chính là thủ hạ của Ngưu Hữu Đức con rể của Khấu Thiên Vương đại danh đỉnh đỉnh.
Sự tình phía sau cũng là chuyện đương nhiên rồi, Từ Đường Nhiên sau khi mặc chỉnh tề ra phòng, tìm tú bà nói chuyện, chuộc thân cho Như Sương.
Sau khi nhìn theo Từ Đường Nhiên rời đi vẻ kiều mỵ trên mặt của Như Sương thu liễm, thay vào đó chính là ý cười lạnh giễu Cợt.
Nếu như Miêu Nghị thấy được gương mặt này nhất định biết, không phải là người khác, chính là Thương Hồng đã phát sinh xung đột với hắn ở Độc tinh vào năm đó.
Quá trình chuộc thân có chút long đong, cũng khiến cho Từ Đường Nhiên nhức nhối. Nhưng mà vì biểu hiện ra mình bị mê hoặc rồi, vì hoàn thành nhiệm vụ của đại nhân giao. hắn chịu chi mạnh tay. mới chuộc Như Sương ra khỏi Tam Nguyệt lâu.
Lúc đi dĩ nhiên không một mình, còn có Như Sương bao phủ trong áo choàng.
Từ Đường Nhiên đương nhiên sẽ không dẫn nàng về Tổng Trấn phủ. Huống chi Như Sương cũng thể thiếp bày tỏ không muốn phá hủy gia đình của hắn, chờ cơ hội thích hợp để Từ Đường Nhiên nói với Tuyết Linh Lung.
Cuối cùng Từ Đường Nhiên an bài cho nàng tại một khách sạn thường ở.
Từ Đường Nhiên quay trở về Tổng Trấn phủ vừa thấy được Dương Triệu Thanh, hắn gặp mặt chỉ hai chữ:
– Đã đến rồi, mắc câu rồi!
– Tình huống thế nào?
Ánh mắt của Dương Triệu Thanh sáng lên, vội hỏi qua chuyện.
Từ Đường Nhiên nói đại khái tình huống xong, hai người dắt tay nhau đi, trực tiếp tìm được Miêu Nghị. Lần này Từ Đường Nhiên nói cặn kẽ chuyện đã qua.
Sau khi nghe xong, Miêu Nghị khoanh tay từ từ đi tới phía trước cửa sổ nhìn ngoài cửa sổ, hai mắt híp thành một đường may, trong lòng kinh ngạc rất nhiều có thể nói than vãn tiếc rẻ không dứt, không ngờ lại thật sự câu ra Thiên Ma Vũ. Hắn có chút không nghĩ ra Dương Khánh muốn gì, dựa vào cái gì kết luận để cho Từ Đường Nhiên định kỳ chạy đến thanh lâu có thể móc moi ra Thiên Ma Vũ. Mục đích của Dương Khánh làm như vậy rốt cuộc là cái gì? Đã thử dò xét ra kết quả, câu đố xem ra ắt là sắp được vén mành rồi hả?
– Hắc hắc, khoan hãy nói, nữ nhân đó quả thật đủ kích thích. Phương diện công phu đó quả thực là khiến cho người ta thực cốt…
Từ Đường Nhiên hình dung lại tư vị mỹ diệu từ trong nữ nhân đó lại không nhịn được cảm thán nói:
– Đây rốt cuộc là người nào, có điều kiện này không ngờ lại không tiếc xả thân vốn đầu tư như thế đối với Từ mỗ!
– Xả thân ư?
Miêu Nghị quay đầu cười lạnh một tiếng.
– Ngươi thật đúng là nghĩ đến ngươi lượm được tiện nghi rồi hay sao? Người ta tu luyện vốn thích hoan hỉ, sự vui vẻ của nam nữ đối với người ta mà nói không đáng kể chút nào. Có thể khiến cho ngươi cảm nhận được đương nhiên cũng bình thường.