Chương 125
Trữ Diêu lẽ thẳng khí hùng nói: “Thiên tư của ta quá tốt, học kiếm cực sớm, cảnh giới lên cực nhanh, thế nhưng dạy người khác kiếm thuật, nửa điểm lại không biết!”
Trần Bình An nhức đầu.
Trữ Diêu suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói: “Thanh phi kiếm này cho dù ta muốn tặng cho ngươi, nó cũng sẽ không đáp ứng, hơn nữa ta cũng không nguyện nhục nó như vậy, tại quê nhà ta, thế gian có linh chi kiếm, đều là người trong đồng đạo.”
Trữ Diêu cuối cùng tháo xuống vỏ kiếm tuyết trắng bên hông, “Thế nhưng vỏ thanh kiếm này ta có thể tặng cho ngươi!”
Trần Bình An không hiểu ra sao, “Vì sao?”
Trữ Diêu dùng sức vỗ vỗ vai Trần Bình An, lời nói thấm thía: “Ngay cả vỏ kiếm cũng có, cách kiếm tiên còn xa không?”
Trần Bình An ngốc nghếch tiếp nhận vỏ kiếm, nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Nói gì vậy?”
Trữ Diêu đi nhanh tới.
Thiếu nữ lúc đó chỉ cảm thấy mình làm một cái chuyện cực kỳ tiêu sái, không hơn.
Trần Bình An cẩn thận mang theo vỏ kiếm, nghĩ thầm mình đi chổ nào tìm thanh kiếm đây ta?
Trần Bình An dẫn Trữ Diêu đi tới trước một pho tượng ngũ sắc, ước chừng cao hơn một cái đầu so với nam nhân bình thường, vốn dĩ có hai tay, bây giờ chỉ còn lại cánh tay ở chỗ cao nhất, giơ lên cao, cùng với “Nắm tay” chỗ thấp nhất, sở dĩ cánh tay lại có thể nắm tay, là tượng thần mười ngón tay nhau, vì vậy dù cho cánh tay bên kia bị gãy đứt, bàn tay và cổ tay vẫn ở lại.
Tượng thần ngũ sắc mặc giáp thần nhân, để râu quai nón, áo giáp rực rỡ, lân phiến lấp lánh, bên hông giáp có hai sợi dây, có hai hạt châu to che lắp, so với Hầu Tử Giáp xấu xí không tả được của gia tổ Lưu Tiện Dương, nếu lấy vì dụ cụ thể mà nói, thật sự là chênh lệch như Trĩ Khuê và Mã bà bà.
Tượng thần giẫm trên một nền đá màu đen, so sánh với tượng thần không đầu đêm qua hai người ăn nhờ ở đậu, pho tượng thần nhiều màu tuy rằng cụt tay rất nhiều, màu tượng loang lổ, thế nhưng vẫn đang toát ra một cổ tinh khí thần. Quan trọng nhất là ở chổ phần bụng, hai tay giao nhau cùng một chỗ, tư thế cực kỳ cổ quái.
Trữ Diêu liếc mắt liền nhìn ra mánh khóe, rõ ràng Trần Bình An vì sao phải vội vã mang mình đến chỗ này, gật đầu nói: “Quả thật có chút giống cái hình trong Hám Sơn Phổ, chỉ bất quá cùng kiếm lô trên quyền phổ, có chút khác biệt.”
Trữ Diêu tự đánh giá chốc lát, hỏi: “Xung quanh tìm được phần tay còn lại không?”
Trần Bình An ngồi chồm hổm trên mặt đất, vẻ mặt tiếc hận lắc đầu nói: “Đã tìm rồi, cái gì cũng không tìm được, phỏng chừng đã sớm bị đứa nhỏ mấy tới nơi này chơi trốn tìm giẫm nát. Nhiều năm như vậy, những pho tượng thần tiên Bồ Tát này, phỏng chừng cái vị đắng gì đều ăn hết. Cô nhìn vị này đi, chổ cánh tay cao nhất, ở cổ tay chỗ đó thiếu một khối lớn, bên cạnh còn có rất nhiều cái khe, rõ ràng là bị người dùng cung, hoặc là cục đá đạp hư, đứa nhỏ trong trấn đều như vậy, người lớn càng không cho tới bên này chơi, thì càng thích len lén tới đây bắt dế mèn, đào rau dại, nhất là mỗi năm tuyết rơi, bình thường là cả đám rủ nhau ra đây ném tuyết, rất náo nhiệt, sau khi chơi đã đời, thì đâu có nghĩ cái gì. Khi còn bé còn thích so sánh, xem ai bò cao hơn, còn có đứa thích leo đến đỉnh đầu tượng thần đi tiểu, so ai tiểu xa hơn, cho nên cô nghĩ đi, mỗi năm trôi qua, lại mất biết bao nhiêu bùn đất, thật ra ta khi còn bé cũng có mấy tượng thần khắc gỗ, sau đó nghe nói có người làm biếng ghét bỏ lên núi đốn củi quá mệt mỏi, liền theo dõi chúng nó, mới vừa vào đông lúc, len lén kéo về nhà chặt thành bó củi đi đốt.”
Thiếu niên một mực nói nhỏ, có chút sầu não, “Lúc đó ta bị Diêu lão đầu ghét bỏ vì không có ngộ tính, cho nê chạy lên núi đốn củi, nếu như ta biết trong trấn có người làm như vậy, nhất định phải khuyên một câu, thật sự không được, ta có thể đáp ứng giúp hắn đốn củi. Thần tiên Bồ Tát đất bùn, tuy nói chưa bao giờ hiển linh, nhưng tốt xấu gì cũng là Bồ Tát thần tiên, kết quả bị bổ thành củi, loại chuyện thiếu đạo đức này, sao có thể làm được…”
Trọng điểm quan tâm của Trữ Diêu và Trần Bình An lúc này, tuyệt đối khác biệt.
Trữ Diêu một tay nắm cằm, một tay nâng khuỷu, cặp mắt đầy màu, chậm rãi nói: “Nếu như ta không có đoán sai, kiếm lô quyền phổ của nhà ngươi chính là thoát thai, bất quá không phải hai tay hiện tại ngươi nhìn thấy, mà cái này giống như cánh tay của đối thủ, cũng là kiếm lô bị biến mất của đôi tay đang bấm tay niệm chú, tuy rằng ta không biết vì sao người sáng tác quyền phổ chỉ chọn thứ nhất, đồng thời không có lựa chọn cái thủ thế hiện tại chúng ta thấy, thế nhưng ta có thể xác định một chút, kiếm lô, hoặc là nói Linh Quan Chỉ kiếm bấm tay niệm chú, nói không chừng có cao thấp phân chia.”
Trần Bình An nghe như lọt vào trong sương mù, thế nhưng không quên phản bác nhắc nhở: “Quyền phổ là của Cố Sán, ta bảo quản thay.”
Trữ Diêu không tính toán với Trần Bình An, đưa tay chỉ chỉ cái giá kiếm lô của Đạo Giáo Linh Quan, giải thích nói: “Thấy không, quyền phổ trên là ngón út tay phải đưa ra, mà nơi này là chín ngón tay cuốn lấy nhau, vờn quanh, hỗ trợ, chỉ vươn một ngón trỏ tay trái mà thôi, một nhánh siêu quần xuất chúng. Cũng là bấm chỉ thành kiếm quyết, cuối cùng để tu dưỡng ngón trỏ.”
Trữ Diêu tự nghĩ tự nói: “Ta hành tẩu thiên hạ nhiều năm như vậy, cũng gặp qua không ít Tứ Đại Thiên Vương của chùa miểu, và các lộ đạo quan linh quan, cái pho tượng bùn này giống như…”
Trần Bình An chậm rãi đợi, kết quả đợi nửa ngày cũng không đợi được đáp án, chỉ đành mở miệng hỏi: “Có chổ gì kỳ quái sao?”
Trữ Diêu gật đầu, nghiêm trang nói: “Là rất lùn.”
Thiếu niên ngồi chồm hổm trên mặt đất cái gì cũng không có nói, chỉ là hướng nàng ấy vươn ngón tay cái.
Trữ Diêu quay đầu hỏi: “Ngươi gặp qua tượng thần của đạo môn linh quan cao hơn so với Phi Vân sơn các người chưa?”
“Đương nhiên chưa.” Trần Bình An ngẩn người, nghi hoặc: “Phi Vân sơn là của bên nào?”
Trữ Diêu chợt tỉnh, giải thích nói: “Là ngọn núi cao nhất ở đây của các người, rất lâu rất lâu trước đây, có người nói đã từng có vị cao nhân đắc đạo, tại Phi Vân sơn bên kia chôn xuống một Thiên Sư ấn, dùng để trấn áp long khí của khối thiên địa này.”
Trần Bình An hai mắt sáng lên, “Biết vị trí cụ thể không, chúng ta có thể đào hay không?”
Trữ Diêu cười tủm tỉm nói: “Sao, muốn đào bán lấy tiền hả?”
Bị vạch trần chân tướng nên Trần Bình An thẹn đỏ mặt, thẳng thắn nói: “Đảo cũng không nhất định phải bán, chỉ cần là thứ tốt và đáng giá, để ở nhà làm đồ gia truyền cũng là tốt mà.”
Trữ Diêu lấy ngón tay lăng không chỉ chỉ cái tên thấy tiền là hai mắt sáng rỡ, tức giận nói: “Sau này ngươi nếu có thể khai tông lập phái, ta phỏng chừng có một ông thần giữ cua như vậy, công việc quản gia của chưởng môn tông chủ, môn hạ đệ tử khách khanh khẳng định cả đời ăn mặc không lo, nằm hưởng phúc là tốt rồi.”
Trần Bình An không nghĩ xa như vậy, về phần cái gì khai tông lập phái, càng là nghe cũng nghe không hiểu.
Hắn đứng lên hỏi: “Mặc kệ, trước mắt là một loại của kiếm lô?”
Trữ Diêu gật đầu nói: “Kiếm lô phân chia, phân trái phân phải, đối tượng tu dưỡng chân chính, tuyệt đối không phải ngón trỏ tay trái và ngón út tay phải, mà là một đường nghịch lưu mà lên, thẳng đến…”
Trữ Diêu nói đến đây lúc, nhắm mắt ngưng thần, nàng ấy thậm chí không cần bấm tay niệm chú, vẫn có thể tâm sinh cảm ứng, sau khi nàng ấy mở mắt uốn ngón tay, chỉ hai nơi trên ót, phân biệt là hai khiếu huyệt Ngọc Chẩm và Thiên Trụ, quả thật là nơi tương đối thích hợp tu dưỡng phi kiếm bản mạng, nàng cười nói: “Tay trái kiếm lô ứng ở đây, tay phải thì chỉ hướng này.”
Trần Bình An mờ mịt nói: “Trữ cô nương, thật ra ta vẫn muốn hỏi, cái kiếm lô này nói là lập cọc của quyền phổ, nhưng ngón tay uốn tới uốn lui như thế, cái đó và luyện quyền rốt cuộc có quan hệ gì? Có thể tăng khí lực sao?”
Trữ Diêu có chút há hốc mồm.
Nếu như khiến cho Trữ Diêu giải thích võ học cụ thể hoặc là cánh cửa tu hành, vậy thật sự là quá khó xử nàng ấy, càng không cần bàn đến việc bắt nàng ấy nói ra dọc theo đường đi, có bao nhiêu cái hố và làm sao thuận lợi vượt qua. Dù sao đối với Trữ Diêu mà nói, những cái đạo lý này, còn cần nói ra sao? Không phải tự nhiên mà nên quen thuộc sao?
Vì vậy thiếu nữ nghiêm mặt giáo huấn thiếu niên: “Cảnh giới không được, nói chuyện vô ích! Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì, chỉ cần vùi đầu khổ luyện là được! Sao, không thể chịu được khổ?”
Trần Bình An nửa ngờ nửa tin, cẩn thận nói: “Trữ cô nương, là thật như thế sao?”