Chương 181: Bởi vì không đáng

Bởi vì không đáng

Chương 181

Nguyễn Cung chẳng những không tức giận thiếu niên giày rơm không biết tốt xấu, ngược lại vui mừng nói: “Không đắc ý vênh váo, rất tốt, sau khi trở về ngõ Nê Bình thì nghĩ cho kỹ đi, tranh thủ ngày mai cho ta một câu trả lời, để lâu tất sinh biến, đây không phải là ta lừa gạt ngươi đâu, sự thật là vậy đấy.”

Lò rèn Trần Bình An rời khỏi lò rèn, cho tới khi đi đến bên cầu đá vòm vẫn còn chưa bình tĩnh lại.

Thiếu niên trước kia chưng từng nghĩ đến ngày mà mình có tiền.

Ví dụ như nói có thể cách vài ba bữa lại được ăn bánh bao thịt, mứt quả, cửa sân nhà mình có câu đối xuân, môn thần và tranh chữ, tu sửa tổ trạch thành nhà ở, khi tới viếng mộ cha mẹ có thể xách thêm một bình rượu ngon, một gói điểm tâm, vân vân…

Trần Bình An có chết cũng không nghĩ tới mình có một ngày, có thể có một tòa thậm chí là mấy tòa núi lớn.

Cầu đá vòm Trần Bình An tới gần cầu đá vòm, nuốt nước miếng, không dám tiếp tục đi nữa, sau một phen thiên nhân giao chiến thì dọc theo suối nước tiếp tục đi lên trên, tới khu vực suối nước hẹp nhất thì chạy lấy đà rồi nhảy qua, lúc này mới bước về phía Lưng Trâu Xanh. Trần Bình An không biết, mình vòng đường xa, vừa vặn để vuột không gặp Nguyễn Tú, thiếu nữ áo xanh xách một bình Hoa đào xuân thiêu chạy vội qua cầu, lần này mua rượu ở trấn nhỏ, khi thiếu nữ đi qua cửa hàng Áp Tuế, cúi đầu bước nhanh qua, sợ lại bị những món điểm tâm khiến hoa cả mắt câu đi hồn phách, bởi vì nàng ta muốn bắt đầu tích góp tiền riêng.

Trần Bình An đi tới nhà Lưu Tiện Dương, đót đèn rồi xách đèn đi một lượt lần trong phòng ngoài phòng, sau khi xác định không mất đi tài sản lớn nhỏ nào thì mới tắt đèn khóa cửa, quay về ngõ Nê Bình. Đi qua căn nhà cũ thủng một lỗ đó, Trần Bình An thở phào, trọng trách trên vai vẫn còn, nhưng so với lúc trước khi rời khỏi ngõ Nê Bình thì đã nhẹ đi rất nhiều, Trần Bình An không nhịn được mừng thầm, cảm giác trong túi có tiền không tồi!

Trần Bình An đời này chỉ thấy qua bạc vụn, mà nén bạc nặng trịch thì chưa thấy bao giờ, càng đừng nói tới là vàng mà thần tiên cũng thích.

Trần Bình An trở lại tổ trạch của mình, cẩn thận mở cửa phòng, chạy tới xác định là đã buộc cửa sân, sau khi vào nhà thì rụt rè châm đèn, dưới ánh đèn mờ mờ, chiếu sáng vách tường đất vàng lạnh băng. Trần Bình An từ góc chân tường lấy ra vại gốm đựng ba túi tiền, tiền đón xuân, tiền cung dưỡng, tiền áp thắng, phân biệt chứa hai mươi lăm, hai mươi sáu và hai mươi tám đồng tiền.

Tổng cộng là bảy mươi chín đồng.

Liên quan tới những đồng tiền lai lịch không tầm thường này, Trữ Diêu đã giải thích qua chúng là kéo dài thế tục tiêu tiền, là vật dùng ít thì quý, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là người từ ngoài vào trấn nhỏ cần tiền đồng làm tín vật. Về phần tồn tại của quy củ bất thành văn này thì có từ lâu lắm rồi, Trữ Diêu không phải là người của Đông Bảo Bình Châu, tất nhiên không thể nói ra căn nguyên.

Ba loại tiền đồng, Trần Bình An phân biệt lấy ra một đồng, đặt lên bàn, tiền đón xuân khắc bốn chữ điềm lành “tân niên đại cát”, chạm rỗng, mây lành bay lượn, có một thần nhân mặc giáp đang gõ trống.

Chính diện tiền áp thắng khắc ngũ độc, rắn rết thằn lằn và cóc, mặt trái trừ đúc bốn chữ “thiên trung ích tà” ra thì còn có đồ án rùa rắn quấn kiếm.

Tiền cung dưỡng chính diện là bốn chữ “tâm thành tắc linh”, mặt kia là “thần tiên tại thượng”, cũng không có đồ án tinh mỹ, hình thức đơn giản nhất.

Trần Bình An cầm lấy một đồng tiền đón xuân, quay đi quay lại nhìn, thiếu niên thật sự rất khó tưởng tượng một đồng tiền nhỏ như vậy có thể mua được cả tòa Chân Châu sơn, Trần Bình An biết núi nhỏ mà Nguyễn sư phó nói này là thế nào. Diêu lão đầu lần đầu tiên dẫn hắn vào núi tìm đất có đi qua đỉnh núi Chân Châu sơn, chất đất có thể phân nặng nhẹ, có rất nhiều loại dinh dưỡng, càng phức tạp hơn là cần phân biệt loại bùn đất nào đó, trời sinh thân cận với một loại nào trong thủy hỏa kim mộc, môn đạo phải chú ý rất nhiều, Trần Bình An chỉ học được bảy tám phần học vấn “Ăn đất” của Diêu lão đầu.

Tại tòa Chân Châu sơn không bắt mắt ấy. Diêu lão đầu lúc ấy giậm giậm chân, sau đó cúi đầu nói với Trần Bình An đang đào đất rằng, vị đất ở đây là chua nhất, đáng tiếc là vì quá nhỏ, giống như là người co ở trong góc, đầu thò ra thì chạm, chân duỗi ra thì vướng, tục ngữ gọi những nơi như thế này là “Vỏ ốc nước ngọt”.

Trần Bình An đặt tiền đón xuân xuống, cầm lấy tiền áp thắng, chỉ là rất nhanh lại để xuống, sắc mặt hạ có chút buồn bã.

Mùng năm tháng năm, ngũ độc đều chạy ra. Thiếu niên lại vừa hay sinh vào ngày này, Tống Tập Tân ở cách vách thậm chí từng nói bên ngoài có rất nhiều nơi coi sinh con vào ngày này là điềm xấu, còn có cả tập tục trực tiếp ném đửa trẻ xuống sông cho chết đuối.

Lắc đầu, cầm lấy tiền cung dưỡng cuối cùng, hai mặt tám chữ vô cùng đơn giản.

Trần Bình An đột nhiên nhớ tới một chuyện, lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Trữ cô nương và Phù Nam Hoa Thái Kim Giản, nhớ là khi bọn họ tiến vào cửa lớn của trấn nhỏ, mỗi người đều phải giao cho người trông cửa một túi tiền đồng, nhưng vậy những tiền đồng này cuối cùng là rơi vào trong tay ai? Là vào túi riêng của hoàng đế bệ hạ Đại Ly triều à?

Trần Bình An thở dài, không nghĩ tới những vấn đề mà dù nghĩ vỡ cả đầu cũng không ra này nữa, bắt đầu thầm tính toán trong lòng, Nguyễn sư phó nói toà núi nhỏ Chân Châu sơn này chỉ cần một đồng tiền đón xuân, đỉnh núi trung đẳng như Huyền Lý sơn và Liên Đăng phong thì đại khái là mười đến mười lăm đồng, núi to như Khô Tuyền sơn mạch và Hương Hỏa sơn thì cần hai mươi lăm đến ba mươi đồng.

Trần Bình An kỳ thật chỉ nghĩ một chút là lĩnh hội ngụ ý của Nguyễn sư phó.

Đầu tiên, vương triều, rất tôn trọng Nguyễn sư phó, cho nên tặng không cho hắn ba tòa núi. Tiếp theo, nếu Nguyễn sư phó muốn khai sơn lập phái, hiển nhiên là tốt nhất gọp cả ba ngọn này lại với nhau, nếu không đông một ngọn tây một ngọn thì khẳng định rất kỳ cục, đây chỉ sợ cũng là chỗ thông minh của triều đình, biết rằng Nguyễn sư phó căn bản không thể chọn ra ba ngọn đáng tiền nhất, cho nên làm bộ như là rất rộng lượng. Cuối cùng, Trần Bình An hắn đương nhiên cần theo Nguyễn sư phó chọn núi, dĩ nhiên Trần Bình An cảm thấy mình cũng không phải là không thể chọn một hai ngọn núi nhỏ và vừa ở đầu khác, ví dụ như như Chân Châu sơn cũng rất thích hợp, không ai để ý tới, nhưng Trần Bình An đặc biệt để ý, núi có nhỏ tới mấy thì cũng là cả một tòa, huống chi chỉ một đồng tiền mà thôi, Trần Bình An cảm thấy nhất định phải mua được tòa núi nhỏ này vào túi mới an tâm!

Trần Bình An không phải là không có hứng thú với những đỉnh núi đắt tiến nhất như Khô Tuyền sơn mạch, Thần Tú sơn và Hương Hỏa sơn mà Nguyễn sư phó đã nhắc tới, hắn là muốn tranh thủ mua những ngọn núi so với ba tòa này thì kém hơn, nhưng lại cũng không kém là bao, dự định là nhiều nhất bỏ ra một túi tiền đồng kim tinh, sau đó thì mua những loại núi nhỏ như Chân Châu sơn, tranh thủ bỏ ra khoảng mười đồng, còn lại thì toàn bộ dùng để đánh cược theo Nguyễn sư phó, sau khi hắn chọn ba ngọn núi lớn ở đâu thì Trần Bình An sẽ mua ở gần đó!

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset