Chương 185
Thiếu niên dừng lại trước một căn nhà, cửa lớn dán hai bức môn thần mực màu mới tinh, thiếu niên ngẩng đầu nhìn một vị môn thần tay cầm đoản kích mặc giá bạc trong đó, uy phong lẫm lẫm, một chân nhấc lên, đứng thế Kim Kê Độc Lập, giống như Kim Cương trợn mắt, thiếu niên cười nói: “Áo gấm về quê chẳng qua cũng vậy mà thôi.”
Thiếu niên mở cửa đi vào, là một căn nhà không lớn nhưng rất đẹp, trên đầu mở một cái giếng trời vuông vức, thông gió rất tốt, lầu hai có ban công, thích hợp để đêm ngắm sao đông thưởng tuyết. Thiếu niên rất hài lòng, thầm nghĩ rất không tồi, là chỗ tốt để tu thân dưỡng khí.
Thiếu niên kéo một cái ghế gõ chạm trổ tới, ngồi cạnh bờ ao, rung ống tay áo, lách cách rơi ra một đống đồ sứ vỡ, to thì bằng nắm đấm nhỏ thì bằng hạt gạo, nhiều vô số kể, một cái sọt cũng đựng không đủ, toàn bộ bồng bềnh trên cái ao ở dưới sân nhà.
Cái này là trong tay áo có Càn Khôn danh phù kỳ thực.
Thiếu niên nhìn trái nhìn phải, xoa xoa trán, lẩm bẩm: “Bắt đầu từ đâu bây giờ?”
“Ngươi nhé.” Cuối cùng, hắn nhìn trúng một mảnh gốm vỡ máu đỏ có duyên mắt nhất, tâm ý khẽ động, nó từ trong đống sứ bay ra, bồng bềnh trước người hắn cách chừng một thước
Sau đó không ngừng có mảnh sứ từ toà núi nhỏ đó bay ra, tới trước người thiếu niên, sau đó bị hắn nhẹ nhàng đặt ở một nơi nào đó.
Giống như là dang gép một kiện đồ sứ vậy.
….
Ngày hôm sau ở lò rèn, Nguyễn Tú đưa cho Trần Bình An hai bức bản đồ, trang giấy ố vàng, trên bản đồ núi nongtrùng điệp, chỉ là tên của núi đều là Giáp Nhất, Ất Tam, vân vân, ngoài ra còn có thêm những cái tên không buồn tẻ như Long Tích sơn, Chân Châu sơn, Thần Tú sơn, cuối cùng còn có một “Đại Ly Long Tuyền huyện”.
Nguyễn Tú chỉ vào tên của danh sơn này, nhất nhất giải thích và giới thiệu cho Trần Bình An, cuối cùng nhắc nhở: “Tuy trên hai bản đồ này vị trí nhìn thì chỉ cách nhau một cái móng tay, nhưng khi ngươi vào núi sẽ phát hiện có thể là cách nhau tới vài dặm sơn đạo, bởi vì sau khi Ly Châu động thiên rơi xuống đất Đại Ly, bề mặt đất chấn động rất lớn, thậm chí có một số ngọn núi chân núi không chắc, ngay lúc đó trực tiếp sụp đổ, cái này đồng thời sẽ khiến ngươi trên đường đi xuất hiện rất nhiều bất ngờ, ngươi nhất định phải cẩn thận đấy.”
Trần Bình An cẩn thận cất hai bức bản đồ đi, cuối cùng đeo một cái túi, giống như lần trước dẫn bọn Trần Đối vào núi, áy náy nói với Nguyễn Tú: “Lần này ta tranh thủ tới vùng Thiêu Đăng sơn, Hoành Sóc phong trên bản đồ, chắc ít nhất cũng phải mất nửa tháng, cùng lắm là sau một tháng sẽ quay về đây.”
Nguyễn Tú nói khẽ: “Lâu thế à, vậy đồ ngươi mang theo sao đủ ăn?”
Trần Bình An nhịn cười, “Ta ở trong núi quen rồi, quả dại cũng có thể ăn được, cũng đều tự tìm được, ta đảm bảo không bị đói đâu.”
Nguyễn Tú gật đầu cười nói: “Mười mấy lượng bạc mà cha ta đáp ứng cho ngươi mượn, sau khi ngươi rời núi ta khẳng định sẽ có thể đưa cho ngươi.”
Trần Bình An nghĩ nghĩ, vẫn là ăn ngay nói thật, “Nguyễn cô nương, ngươi đừng để ủy khuất bản thân, tiền tự ta có thể nghĩ biện pháp, ngươi không thể thật sự kiên trì mười ngày nửa tháng mà không ăn điểm tâm của cửa hàng Áp Tuế chứ?”
Nguyễn Tú mặt đỏ lên, không hiểu vì sao hắn lại biết chân tướng.
Trần Bình An có chút bất đắc dĩ, cười cười không nói gì. Thầm nghĩ với cái tính tình thối đó của Nguyễn sư phó mà chịu cho mình mượn bạc mới là chuyện lạ, cho nên không phải ta mắt sáng như đuốc mà là Nguyễn cô nương ngươi che giấu không được cao minh.
Trần Bình An thấy nàng ta có chút mất mát, vội vàng an ủi: “Nguyễn cô nương, hảo ý ta xin nhận, cám ơn nhé.”
Nguyễn Tú nhoẻn miệng cười.
Nàng ta đột nhiên nói: “Ta tiễn ngươi.”
Trần Bình An đã cất bước, quay đầu xua tay nói: “Không cần, ta quen đường rồi, nhắm mắt cũng đi được.”
Thiếu nữ tết tóc đuôi ngựa khẽ ừ một tiếng, sau đó vẫy tay tạm biệt hắn.
Sau khi Trần Bình An ra khỏi cửa hàng Nguyễn gia, một đường dọc theo khe suối đi lên thượng du.
Mấy đỉnh núi gần trấn nhỏ Trần Bình An không có hứng thú, tuy rằng không lớn, giá không đắt, nhưng hắn không muốn mua ở đây, cách trấn nhỏ thật sự gần quá, như thế rất dễ lộ. Hơn nữa Nguyễn sư phó lúc trước đã ám chỉ, mấy ngọn núi như Địa Chân sơn, Viễn Mạc phong ban đầu kỳ thật cũng không tồi, chỉ tiếc nhiều năm như vậy gần như bị vét sạch rồi, cho nên chính là gối thêu hoa, phải đi thêm về phía tây, đến tòa Chân Châu sơn đó mới có cơ hội tốt.
Trần Bình An đi chừng một ngày một đêm, trên đường chỉ nghỉ ngơi không đến hai canh giờ, cuối cùng mới trèo lên được một đỉnh núi, hắn hít sâu một hơi, trong phổi đầy mùi thơm của cỏ dại.
Thiếu niên giày rơm ưỡn ngực, giậm chân thật mạnh, hào khí ngút trời nói: “Đây là của ta!”
Đã năm ngày qua đi, mặt trời chiều ngã về tây, Trần Bình An cuối cùng cũng trèo lên được Ngao Đầu phong trên bản đồ mới của quan phủ, núi này trong phạm vi hơn mười dặm là nổ bật nhất, cao vút trong mây, Trần Bình An cắn một miếng bánh đã khô cứng, ngồi trên một cánh cây tùng già vươn ra ngoài vách núi, gió mát hây hây, thổi cho tóc mai thiếu niên tùy ý bay lượn.
Sọt được đặt dưới cây, Trần Bình An chưa to gan tới mức dám đeo sọt trèo cây, trước đó đối với chuyện leo núi, thiếu niên chỉ cho rằng là một việc chẳng thoải mái gì, luôn muốn theo sát bước chân của Diêu lão đầu, không giống như hiện tại, mệt mỏi thì dừng bước, ngắm nhìn non xanh nước biếc. Hơn nữa rất nhiều phong cảnh khiến Trần Bình An khen không dứt miệng, trước kia đều là ở những ngọn núi bị triều đình Đại Ly niêm phong, thiếu niên chỉ có thể đi theo lão nhân trầm mặc ít lời vòng qua, Ngao Đầu phong cũng ở trong số này.
Một đường qua núi qua sông, Trần Bình An được thấy rất nhiều hình ảnh xa lạ tráng lệ, có thác nước tầng tầng lớp lớp, cầu vồng nho nhỏ sau cơn mưa, thiếu niên giống như vươn tay ra là với được, có thể mang về nhà cất. Có vách núi dốc đứng ngàn vạn chim muông tụ tập, giống như là rèm trắng treo trên vách tường. Có núi cao hiểm trở chỉ có một đường mòn hiểm trở để lên đỉnh, cuối cùng bỗng nhiên bước vào một bãi đá lớn, tầm nhìn rộng mở, khiến cho người ta không nhịn được mà ngừng thở, ban đêm thiếu niên đắp thêm một lớp quần áo, dựa vào sọt mơ màng thiếp đi, giống như có thể nghe thấy tiên nhân trên trời thì thầm nói chuyện.
Sau ba ngày trèo non lội suối, Trần Bình An cuối cùng cũng tới Thần Tú sơn mà Nguyễn sư phó đã nói, hai phương hướng tây bắc cách nhau chừng hơn mười dặm đường, mỗi bên là Thiêu Đăng sơn và Hoành Sóc phong cùng Thần Tú sơn bay ra thế chân vạc, giống như là ba cự nhất mỗi người đứng một phương.
Dựa theo thể hiện của bản đồ thì trong trăm dặm chung quanh một đỉnh hai núi này, có chừng năm đỉnh núi to nhỏ, nhỏ thì có Thải Vân phong và Tiên Thảo sơn, còn lại phân biệt là Đăng Tâm Đài, Hoàng Hồ sơn và Bảo Lục sơn. Trần Bình An trước khi tới Thần Tú sơn đã đi qua Tiên Thảo sơn và Đăng Tâm Đài, Tiên Thảo sơn chỉ lớn hơn Chân Châu sơn một bậc, tuy rằng thế núi thấp bé, nhưng cỏ cây rất tươi tốt, đại thụ che trời rất nhiều, về phần Hoàng Hồ sơn, chắc là bởi vì giữa sườn núi có một cái hồ nhỏ, từ xa thấy nước hồ ố vàng, nhìn gần thì lại cực kỳ trong suốt, chỉ có điều trừ hồ nhỏ này ra thì Trần Bình An cảm thấy so với Thần Tú sơn, Hoàng Hồ sơn kém hơn rất nhiều.