Chương 278
Trần Bình An tựa như có chút không dám tin, bước chân thả chậm, gần như đứng thẳng, trợn to mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt thanh tú có chút xa lạ kia.
Chu Lộc từ sau lưng rút ra tay trái, hướng Trần Bình An phất tay chào hỏi, vừa đi vừa nói chuyện: “Trần Bình An, chuyện trên sân đá Kỳ Đôn sơn, cha ta hy vọng ta có thể nói với ngươi một tiếng…”
Khoảng cách năm bước, thiếu nữ tu vi nhị cảnh đỉnh phong, thân hình đột nhiên phát lực lao đi, chỉ hai bước lớn, trong khoảnh khắc đã tới trước người Trần Bình An, hầu như nhìn nhau, hai khuôn mặt hiện hết ra, trên khuôn mặt của thiếu nữ mang theo dữ tợn, phẫn nộ cùng khoái ý, giải thoát, phức tạp đến cực điểm. Ánh mắt thiếu niên ở ngoài ảm đạm, càng nhiều hơn là sắc bén, trong mắt mang theo loại mũi nhọn dùng đài Trảm Long mài ra dao chẻ củi.
Tay trái Chu Lộc một quyền đánh thẳng trán thiếu niên, hành động này làm thủ thuật che mắt, thiếu nữ thậm chí cố ý hơi thả chậm tốc độ đấm ra.
Đòn sát thủ thật sự ở chỗ tay phải, sau khi nàng ra tay như tia chớp, tay cầm ba cây thẻ trúc sắc bén, đâm thẳng về phía ngực thiếu niên.
Ở lúc thẻ trúc sắp đâm thủng ngực thiếu niên, thiếu nữ bùng nổ giết người, lời nói nàng trước đó chưa nói xong vừa vặn thuận thế thốt ra, “Xin lỗi!”
Giờ phút này thiếu nữ nào có thần thái ngây thơ gì, chỉ có tàn nhẫn.
Nhưng ngay sau đó, Chu Lộc mặt đầy kinh ngạc, trong lòng biết không ổn, muốn lui về phía sau.
Tay phải Trần Bình An nhanh chóng mãnh liệt nâng lên, chẳng những đón đỡ được nắm đấm trái của thiếu nữ, còn nương cơ hội nàng dám tỏ ra yếu thế với địch, cánh tay thuận thế hướng về phía trước, bóp chặt cổ Chu Lộc.
Cùng lúc đó, tay trái thiếu niên nắm chặt cổ tay phải ngầm giấu sát khí của Chu Lộc, kéo ra phía ngoài, không cho ba cây trúc xiên mứt quả đâm trúng ngực mình, tay bóp chặt cổ nàng chợt phát lực, đem thiếu nữ kéo về phía bên này của mình, một cú lên gối hung hăng đánh vào bụng thiếu nữ, thế lớn lực trầm, đánh cho thiếu nữ thiếu chút nữa phun ra mật vàng, thân hình kìm không được gấp khúc lại, toàn thân nhất thời mất đi chiến lực, Trần Bình An không có bất cứ sự khinh thường nào, không bỏ qua, nhằm vào đầu gõ mạnh một phát, lấy cái trán đập vào cái trán.
Thiếu nữ lảo đảo lui về phía sau.
Trần Bình An dậm một chân, thiếu nữ bụng lại bị thương nặng như diều đứt dây, nặng nề ngã ở trên hai tấm sàn đá ở ngoài hành lang, giãy giụa hai lần vẫn không thể đứng dậy, khóe miệng chảy ra tơ máu, mặt như giấy vàng, mặt mày thảm đạm.
Hành văn liền mạch lưu loát, không lưu tình chút nào.
Chu Lộc lấy khuỷu tay chống mặt đất, nhịn xuống cơn đau đớn xé tim xé phổi, cố gắng khiến thân thể lui về phía sau, cố gắng rời xa thiếu niên giày rơm kia, cho dù nhiều thêm một tấc một thước cũng tốt.
Trần Bình An nhìn quanh, không có khác thường, lúc này mới đi về phía thiếu nữ chật vật chiến lực gần như không còn, cơ bắp toàn thân căng lên, vẫn rất cẩn thận.
Chu Lộc lâm vào khủng hoảng rất lớn, bất chấp lau máu tươi khóe miệng, mang theo giọng sụt sịt giải thích: “Đừng giết ta, Trần Bình An, ta chỉ là đùa với ngươi, thật sự ta không lừa ngươi, nếu ta muốn giết ngươi, ta sao có thể dùng mấy cây trúc xiên mứt quả này, hơn nữa ta sao phải giết ngươi chứ…”
Trần Bình An một lời đi thẳng vào vấn đề: “Lúc trước ở phố Quan Thủy tách ra, ngươi kéo cha ngươi Chu Hà nói là đi dạo cửa hàng binh khí, có phải muốn chọn lựa binh khí tiện tay kiểu dao găm, dễ dàng giấu ở trong cổ tay áo hay không, ta đoán hẳn là cửa hàng đóng nhỉ, cho nên đành phải dùng thẻ trúc thay thế.”
Chu Lộc bỗng cười lên, ngực kịch liệt phập phồng, ho dữ dội, che miệng lại, máu tươi màu đỏ tươi vẫn không ngừng từ kẽ ngón tay chảy ra. Nàng buông tay, giống như tiếp nhận số phận, ngửa đầu nhìn thiếu niên kia ở cao hướng phía dưới nhìn xuống mình, tầm mắt từ trên đi xuống, cuối cùng nhìn thấy một đôi giày rơm thô ráp đê tiện. Thiếu nữ một lần nữa ngẩng đầu, như cử chỉ điên rồ, không khóc mà lại cười, gắt gao nhìn thẳng thiếu niên càng lúc càng tới gần mình, cười khàn khàn nói: “Không ngờ ngươi không ngu xuẩn như ta tưởng tượng, nhưng ta rất kỳ quái, ngươi là làm sao nhìn ra ta muốn giết ngươi?”
Thiếu nữ đề cao giọng, khuôn mặt vốn thanh tú dễ mến đã vặn vẹo mà điên cuồng, “Trần Bình An, ở trước khi giết ta, có thể để ta chết được rõ ràng hay không? !”
Bước chân Trần Bình An không ngừng, hỏi ngược lại: “Vì sao?”
Thiếu nữ vừa muốn thử ngồi dậy, đã bị Trần Bình An giẫm một chân ở trên trán, cái ót đập thật mạnh lên phiến đá. Thiếu nữ nôn ra một ngụm lớn máu tươi, lần này hoàn toàn từ bỏ ý đồ giãy dụa đứng dậy, tuy nàng ở sâu trong lòng, sỉ nhục lớn nhất, là để một thiếu niên ngõ hẹp đi giày rơm đứng nói chuyện với mình, mà nàng lại chỉ có thể nằm, ngay cả ngồi dậy cũng thành hy vọng xa vời.
Chu Lộc lấy mu bàn tay lau đi máu tươi, cười nói: “Còn nhớ rõ nhị công tử nhà ta gửi cho tiểu thư phong thư nhà đó không? Công tử nhà ta cầm kỳ thư họa không gì không tinh, hơn nữa am hiểu Hành thư, tựa như tính tình làm người của công tử, tiêu sái không kềm chế, nhưng công tử nhà ta trước khi rời nhà đi kinh thành, đột nhiên nói muốn học tập Khải thư, bởi vì hắn nói muốn học được hiểu được tuân thủ quy củ thế giới bên ngoài, hắn muốn bắt đầu ước thúc tâm tính của mình.”
Trần Bình An ngồi xổm xuống, cạy ra năm ngón tay của nàng, lấy ra ba cái thẻ trúc kia, tự mình nắm ở lòng bàn tay, sau đó ngồi ở trên ghế dài của hành lang, mặt không biểu cảm nhìn thẳng Chu Lộc, không cho nàng có bất cứ cơ hội nào làm ra trò thiêu thân lao đầu vào lửa. Nhưng rõ ràng dễ thấy, Chu Lộc giết hắn giết không hàm hồ một chút nào, một chút dài dòng do dự cũng không có, nhưng Trần Bình An trái lại, muốn giết nàng giết không chút khúc mắc nào cả, rất khó, bởi vì tiểu cô nương áo bông đỏ kia kẹp ở giữa, hán tử Chu Hà tính tình sang sảng, cùng với Lý gia nhị công tử gì đó.
Trần Bình An bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng từ hành lang xa xa đi tới, đã biết Chu Lộc không có ý tốt, hơn nữa nhãn lực thiếu niên vô cùng tốt. Thiếu nữ che dấu còn xa mới đủ cao thâm, lông mi run rẩy, nghiến răng phồng má, tầm mắt tàn nhẫn hạ thấp xuống, Trần Bình An vừa xem đã hiểu ngay.
Nhưng Trần Bình An như thế nào cũng không ngờ, nàng sẽ thật sự giết người.
Khi thiếu nữ nhắc tới “công tử nhà mình”, trạng thái của bản thân liền biến hóa nhanh chóng, ánh mắt quay đầu nhìn về phía thiếu niên giày rơm, liền như là con người đang nhìn con chó.
“Lúc ấy tiểu thư ở dịch trạm Chẩm Đầu lần đầu tiên đề cập nội dung thư nhà với ta, công tử nói đài phong hỏa của Đại Ly điểm hỏa lửa thái bình, kéo dài ngàn vạn dặm, từ biên quan truyền mãi đến tận kinh thành. Nhưng tiểu thư không biết, tất cả các ngươi đều không biết, công tử ở trước đó, chưa bao giờ nói với ta chuyện ‘Biên cảnh lấy lửa thái bình, hướng quân vương báo bình an’. Công tử nói theo ta những câu chuyện thú vị, bắt đầu từ khi ta hiểu chuyện, ta đã nhớ rõ!”