Chương 472
Lý Nhị trở lại nơi ở, Lý Bảo Bình vừa vặn rời đi, sau khi thấy hán tử, tiểu cô nương bình thường gào thét như gió bỗng nhiên dừng thân hình, cười chào hỏi nói: “Xin chào Lý thúcthúc!”
Lý Nhị ài ài đáp lời, rất hài lòng. Hắn năm đó ở tại trấn nhỏ, số lần đi học không nhiều lắm, lúc ấy Lý Hòe oán giận hắn làm mất mặt, Lý Nhị cũng không dám đi, thế nhưng tiểu cô nương này quanh năm mặc xiêm y màu đỏ, là học sinh duy nhất thấy hắn sẽ hô một tiếng Lý thúc thúc.
Tiểu cô nương thở dài, có chút chán ngán thất vọng, suy nghĩ của nàng ấy rất thiên mã hành không, nhìn như áy náy vô duyên vô cớ nói: “Lý thúc thúc, xin lỗi.”
Lý Nhị hàm hậu cũng không ngốc, thoáng cái muốn rõ ràng ý của tiểu cô nương, khẳng định là cảm thấy bản thân mình không chiếu cố được Lý Hòe, hán tử nhanh chóng lắc đầu nói: “Đừng nói như vậy.”
Lý Bảo Bình chăm chú nói: ” Lý thúc thúc, Lý Hòe bây giờ đọc sách thật ra còn dụng tâm hơn so với ta, tiên sinh nói qua cần cù bù thông minh, đại tài trưởng thành trễ, cho nên đừng thất vọng với Lý Hòe, đọc sách mà, là chuyện của cả đời, không nên gấp!”
Nói đến đây, tiểu cô nương vung lên nắm tay, thêm ngữ khí nói: “Không nên gấp.”
Lý Nhị hài lòng đến không được, tiểu cô nương như vậy, thật sự là làm người thích, hán tử gật đầu nói: “Lý Hòe đọc sách ta không vội.”
Hán tử ở trong lòng mặc niệm, thế nhưng có chuyện thật ra có thể làm, về phần con trai cuối cùng có thể đi tới một bước như thế nào, tất cả chỉ có thể dựa vào chính hắn.
Lý Bảo Bình nhếch miệng cười, chạy vội rời đi.
Giống như một con chim sẻ vui vẻ.
Lý Nhị nhìn bóng lưng của tiểu cô nương, đợi khi biến mất tại phạm vi nhìn, lúc này mới cười xoay người đi tới.
Tới cửa, vừa vặn đụng phải Lâm Thủ Nhất rời gian nhà, thiếu niên hô tiếng Lý thúc thúc xong liền cáo từ rời đi.
Đối mặt những người khác, cho dù là cha của thiếu nữ Lý Liễu, Lâm Thủ Nhất cũng không biết nhiệt tình ứng đối như thế nào.
Lý Nhị đi vào gian nhà, phụ nhân đang ân cần dạy bảo con trai, “Tiểu cô nương này cũng không tệ lắm, cũng là tính tình quá tùy tiện, không giống như là biết chiếu cố người, ta thấy nh đầu tên gọi Thạch Xuân Gia được hơn, tuy nói trong nhà không đại phú lớn đại quý bằng Lý Bảo Bình nhà, nhưng rốt cuộc là trong nhà có một gian cửa hàng lớn như vậy, cùng nhà chúng ta miễn cưỡng coi như môn đăng hộ đối, Lý Hòe cưới Thạch Xuân Gia, sau này sẽ không bị bạch nhãn, Thạch Xuân Gia nha đầu kia, nhìn là thấy vui mừng, hai bím tóc…”
Lý Nhị cười ha hả nói: “Ta vẫn là thích Lý cô nương nhiều hơn một ít.”
Lý Hòe bất đắc dĩ nói: “Cha mẹ, các người có nghĩ tới người ta có thích con hay không hả?”
Phụ nhân tức giận nói: “Sao có thể không thích? Hai tiểu cô nương kia cũng không ngốc!”
Lý Hòe vỗ cái trán, “Mẹ ruột của con ơi, lời này ngàn vạn lần ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, bằng không con thật sự sẽ bị Lý Bảo Bình đánh chết tươi, Thạch Xuân Gia tuy rằng không dám đánh con, nhưng mà trong bụng nàng ấy có tính toán nhỏ nhặt, nhất định sẽ ghi hận con cả đời. Nàng ấy mang thù nhất, nắm mái tóc nàng ấy một lần mà thôi, nàng ấy là có thể cùng Tề tiên sinh cáo trạng mười lần, mỗi lần đều nói như thật, cái gì Lý Hòe ngày hôm nay việc học không có làm được, bị tiên sinh đánh bàn tay, xem ta chê cười hắn, liền nắm mái tóc ta, cái gì Lý Hòe ngày hôm nay đi muộn, ta tốt bụng nói hắn vài câu, hắn liền nắm mái tóc ta, còn có cái gì Lý Hòe đánh không lại Lý Bảo Bình, cũng nắm mái tóc ta… Trời đất ơi, Thạch Xuân Gia nha đầu kia nếu như làm vợ của con, con phải khóc chết.”
Phụ nhân trêu ghẹo nói: “Vậy ngươi rốt cuộc muốn tìm vợ như thế nào hả?”
Lý Hòe suy nghĩ một chút, “Cưới vợ thật phiền phức, hay là thôi đi, sau này lớn, ngày nào đó gặp gỡ cô nương hợp mắt rồi nói.”
Phụ nhân cười tủm tỉm hỏi: “Đến lúc đó mẫu thân khi dễ vợ của con, con sẽ giúp ai?”
Lý Hòe hắc hắc nói: “Đương nhiên giúp vợ rồi, ngài không phải có cha giúp đỡ sao, còn chưa đủ hả?”
Phụ nhân cả giận nói: “Ngươi không có lương tâm!”
Phụ nhân đứng dậy đưa tay nhéo lổ tai của con trai, Lý Hòe chạy loạn khắp gian nhà.
Phụ nhân liếc nhìn hán tử, “Đi đâu vậy?”
Lý Nhị thấp giọng nói: ” Gấp nước tiểu, tìm nhà vệ sinh.”
Phụ nhân tinh mắt, thoáng cái phát hiện bầu rượu bên hông hán tử, để sát vào ngửi, cả giận nói: “Đi tiểu cần lâu như vậy? Ngươi lọt xuống hầm cầu à? Hơn nữa trong hầm cầu không chứa phân, ngược lại chứa rượu?”
Lý Nhị nghẹn họng nhìn trân trối, quay đầu nhìn phía con trai, khẩn cầu giải vây.
Lý Hòe bỏ đá xuống giếng nói: “Cha khẳng định là đi gặp tiểu hồ ly tinh xinh đẹp của.”
“Coi ngươi có tật giật mình.”
Phụ nhân liếc hán tử trong lòng run sợ, lần đầu tiên không có hỏi cặn kẽ, ngồi ở bên cạnh con gái, vuốt tóc Lý Liễu, thở dài, “Các người đều trưởng thành, cha mẹ cũng già rồi.”
Lý Liễu buông giày, nhẹ nhàng cầm tay của mẫu thân.
Lý Hòe vuốt mông ngựa: “Mẫu thân, ngài chưa già mà, lúc sinh con là dạng gì, bây giờ vẫn là dạng đó! Ngài nếu như cùng Lý Liễu đi ra cánh cửa, chưa chừng sẽ bị người tưởng là tỷ muội.”
Phụ nhân cười đến run rẩy hết cả người, “Đi đi đi, lời này giữ lại tương lai nói với vợ của ngươi đi.”
Lý Liễu đột nhiên nói: “Mẹ, con muốn đi mua một hộp son.”
Phụ nhân tuy rằng nói liên miên, ngoài miệng ghét bỏ con gái là phá sản, vẫn đứng dậy mang theo con gái đi ra cửa.
Trong phòng chỉ còn lại có hai cha con, Lý Nhị cười hỏi: “Con trai, có muốn uống chút rượu với cha hay không?”
Lý Hòe trừng to mắt, “Có thể uống rượu?”
Bất quá là uống nửa bát rượu, rất nhanh Lý Hòe liền mơ mơ hồ hồ, nằm úp trên bàn ngủ gật.
Lý Nhị đưa tay cầm tay của Lý Hòe, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, mặc niệm nói: “Thần Quân Khai Sơn tạo động thiên!”
Tại lúc phụ nhân nắm tay Lý Liễu cùng nhau xuống núi, lướt bên người mà qua cùng một vị thiếu niên áo trắng dưới đền thờ chân núi.
Thiếu nữ quay đầu lại nhìn lại, vừa vặn đối diện với thiếu niên.
Vẫn làm cho ấn tượng cũng là thiếu nữ ôn nhu nhược nhược, lả lướt như liễu, trong nháy mắt này, nàng ấy cấp tốc thu liễm ý cười, quay sang nhìn vị Đại Ly quốc sư mà nàng ấy ở trấn nhỏ liền từ sư công bên kia nghe kể đã lâu, len lén làm một động tác cảnh cáo bí ẩn.
Bàn tay nhỏ nhắn lướt qua cái cổ.
Thôi Đông Sơn vốn cố ý tới đây gặp nàng một lần, tấm tắc lấy làm kỳ, cảm khái nói: “Quái thai mỗi năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.”