Chương 693
Thiếu niên nơm nớp lo sợ đứng dậy.
Mễ lão ma lấy từ trong tay áo ra một ngọn đèn dầu nhỏ dầu thắp đặc quánh, trùng trùng hít một hơi, trên thi thể hai gã đệ tử, hồn phách giống như bị hút ra, toàn bộ bay vào bên trong ngọn đèn, khuôn mặt đệ tử hiện lên trên lớp dầu thắp đặc quánh, lộ ra thần sắc vặn vẹo thống khổ không chịu nổi, nhưng mà rất nhanh chợt lóe rồi biến mất, hóa thành một bộ phận của dầu thắp.
Thiếu niên tuấn mỹ nhìn xem mà lưng phát lạnh.
Hai đầu ngõ nhỏ mỗi nơi xuất hiện một người, chậm rãi tới gần, chính là đôi vợ chồng trước đó từng đi tới tiệm gạo, độ rộng vòng eo phụ nhân lắc qua lắc lại còn muốn hơn cả cành liễu trong gió, “Mễ lão ma, sao trùng hợp vậy, lại gặp nhau.”
Mễ lão ma nhãn thần rung lên một cái, cười lạnh nói: “Như thế nào, muốn đổi ý? Nhưng mà trước đó hai bên chúng ta đã nói rõ rồi, đèn lưu ly thuộc về ta, gia sản còn lại của Trần lão nhân toàn bộ thuộc về các ngươi.”
Một bàn tay của phụ nhân, năm ngón tay như móc câu, chậm rãi xẹt qua trên vách tường, cười quyến rũ nói: “Nói là nói như vậy, nhưng hôm nay Lưu Ly Tiên Ông làm rùa đen độn thổ, hắn có thể giả chết, nhưng hai vợ chồng bọn ta không thể ở chỗ này chờ cho đến lúc hắn chết, Mễ lão ma, có phải ngươi nên chia cho bọn ta chút lợi hay không, không thể để cho vợ chồng bọn ta đi một chuyến tay không mà về chứ?”
Mễ lão ma sắc mặt âm tình bất định.
Thiếu niên tuấn mỹ cúi đầu, đứng thẳng dán sát chân tường, tròng mắt lặng lẽ chuyển động.
————
Phía trên thành lâu phía đông, vì Mã tướng quân mang binh rời khỏi đầu tường, gấp rút tiếp viện trong thành, bên này đã không còn người trông coi.
Một người trẻ tuổi mặc đạo bào hồng nhạt, đứng ở ngoài dãy hành lang nơi tầng cao nhất thành lâu, mặt mang theo nụ cười, nhìn phía vị trí hạng lộng Mễ lão ma kia, cười nhạo nói: “Một cây đèn lưu ly cũ nát, vật năm đó ta dùng để uống rượu không đáng giá tiền, cũng có thể tranh đến đầu rơi máu chảy như thế? Thải Y quốc qua một ngàn năm cũng đã trở nên vô vị như vậy sao?”
Hắn nhìn thoáng qua rồi không muốn thêm lãng phí thời gian, phần lớn thời gian vẫn là nhìn phía quận thủ phủ kia, “Long Hổ Sơn Thiên Sư phủ, ha ha, không ngờ đó, hai trăm năm trước ngươi phái người tăng thêm ‘tấm phù lục này’, lấy hình tượng con dấu thiên sư đặt ở trong thành Yên Chi quận, người ta hoàng đế Thải Y quốc hẳn là xuất phát từ tư tâm, căn bản là không muốn thêm vào linh khí cho đàng hoàng, hơn nữa bãi tha ma xuất hiện, hẳn là cũng quấy rầy bố cục của hai bên các ngươi, khiến cho ta rốt cuộc thoát khỏi nhà giam, người tính đến cùng không bằng trời tính a.”
Một tay hắn đỡ lấy lan can, một tay bấm quyết, lấy Yên Chi quận làm khởi đầu, quốc thế Thải Y quốc từ năm trăm năm trước thôi diễn đến bây giờ, đột nhiên hắn nở nụ cười, nhìn phía phương bắc, không nhưng chỉ phương Bắc Thải Y quốc, mà là nơi cực Bắc của toàn bộ Bảo Bình châu, chậc chậc nói: “Cao nhân, cao nhân, Thải Y quốc thiếu mất một món trấn quốc chi bảo truyền thừa đã lâu, Linh Tê phái che chở Thải Y quốc cũng đại thương nguyên khí, bị người ta đánh cắp đi món trấn phái chi bảo Thải Y tiên ban thưởng. Ba nước láng giềng bao gồm cả Cổ du quốc sao lại khoanh tay đứng nhìn? Thừa dịp người bệnh tới đòi mạng, đạo lý rất đơn giản. Hơn nữa phụ cận kinh thành Thải Y quốc, bởi vì Hoàng đế nhiều năm bỏ bê triều chính, triều dã sớm đã lời ra tiếng vào không ngừng, chỉ cần xuất hiện thêm một thiên tai, tất nhiên sẽ kêu ca sôi trào, nói không chừng muốn rung chuyển đại loạn, hơn nữa cơn loạn này, chính là nhiều quốc gia hỗn chiến.”
“Liễu Xích Thành” đạo bào màu hồng nhạt gật đầu nói: “Nếu đại thế như thế, ta cũng muốn thu vài đệ tử mới được.”
Hắn bước ra một bước, bóng người phiêu huyễn, giây lát lướt qua.
Ngay sau đó hắn đi tới hạng lộng chật hẹp âm u kia.
Mễ lão ma cùng vợ chồng hai người đang muốn đánh cho ngươi còn ta mất, sợ tới mức một đám không chút động đậy.
Loại khí thế nghiền áp này, giống như mấy con tôm nhỏ cua nhỏ, ở bên trong hà đạo vốn đang lặng lẽ chậm rãi chảy xuôi, gặp phải mấy con giao long thân hình gần như có thể nuốt cả con sông.
Vị Liễu Xích Thành mang đạo bào hồng nhạt này căn bản không nói lời thừa, vung tay áo lên, đôi vợ chồng trong hạng lộng, ngay lập tức hóa thành tro bụi, ngay cả một chút tro tàn cũng không lưu lại, về phần cái gì linh khí pháp khí cùng tuyết hoa tiền linh tinh, đương nhiên cũng là cùng biến mất giữa thiên địa.
Những cánh hoa sen màu hồng nhạt này, từng đóa từng đóa không phải vật chết, mà là đang lay động sống động trên đạo bào, còn có từng trận hương.
Thân mình đạo bào càng như là một hồ nước hoa sen.
Mễ lão ma vốn quen nhìn mưa gió vẫn là mồ hôi đầy đầu, hỏi: “Vì sao tiên sư không giết ta luôn đi?”
“Liễu Xích Thành” mỉm cười nói: “Mặc đạo bào thì phải trừ ma vệ đạo à? Không cho phép ta chỉ là cảm thấy nó đẹp nên mới mặc?”
Mễ lão ma không biết nói gì.
Con mẹ nó, tuyệt đối là đầu sỏ ma đạo, hơn nữa là loại đứng ở chỗ đỉnh núi tối cao trong truyền thuyết.
“Liễu Xích Thành” búng ngón tay, búng Mễ lão ma từ trong ngõ nhỏ bay ngược ra cuối ngõ nhỏ, “Đừng chướng mắt ta, mau cút đi. Còn nữa, đệ tử này của ngươi, ta nhận.”
Hắn đi đến trước mặt thiếu niên, hai tay chắp sau lưng, cúi đầu nhìn lại, cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu tử kia, họ gì tên gì?”
Thiếu niên tuấn mỹ chậm chạp ngẩng đầu, nuốt ngụm nước miếng, rụt rè nói: “Hồi bẩm tiên sư, ta tên là Nguyên Điền Địa.”
“Hả?”
Hắn hơi nghi hoặc, “Là ‘Thiên địa’ trong thiên địa?”
Thiếu niên lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, sợ ngay sau đó mình sẽ bị đập vỡ nát đầu, nhưng lại không dám gạt người, thành thành thật thật hồi đáp: “Thời điểm mẫu thân mang thai ta, nhà rất nghèo, khi mang thai đến tháng thứ chín, bà vẫn phải ra đồng ruộng làm việc nhà nông, kết quả không cẩn thận mới sinh non ra ta, cho nên cha ta mới đặt tên ta là ‘Điền Địa’.”
“Liễu Xích Thành” tươi cười sáng lạn, vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai thiếu niên, “Nói vậy tên của ngươi thật sự là không tệ, ta thích, về sau ngươi sẽ là đệ tử của ta. Sư phụ trước tiên tặng ngươi một món quà môn phái nhập thất.”
Sau đó thiếu niên nhìn thấy sư phụ khó hiểu này, nâng tay lên búng tay một cái, sau đó chướng khí màu đỏ tươi bốn phương tám hướng liền điên cuồng vọt tới, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, hội tụ thành một đại cầu màu đỏ thật lớn, sư phụ tiện nghi “trẻ tuổi” mặc đạo bào hồng nhạt, lại chỉ là tùy tiện chà xát hai ngón tay một cái, đại cầu chướng khí to như lu nước liền ngưng tụ thành một viên tiểu cầu lớn như nắm tay.
Lòng bàn tay “Liễu Xích Thành” nhẹ nhàng vỗ một cái nơi cái trán thiếu niên, cười nói: “Ta quên nói với ngươi, làm đệ tử của ta, còn sống mới được, nếu ngươi có thể thành công chống đỡ được tới hừng đông, trong đại môn phái của chúng ta ngươi chính là… đại nhân vật đệ nhị.”
Lưng thiếu niên đụng lên trên vách tường, kịch liệt đau đớn, khó có thể biểu đạt bằng lời, mi tâm như đang rạn nứt.
“Liễu Xích Thành” thờ ơ đối với điều này, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau khi trợn mắt nhìn phía tây xa xa, lẩm bẩm: “Vẫn là đại sư huynh Bạch Đế Thành của ngươi mùi vị thơm ngon hơn.”