Chương 884: Không trùng hợp 2

Không trùng hợp 2

Chương 884

Cứ như vậy đi đi dừng dừng, đến ngày thứ ba, thời điểm Trần Bình An y hi có thể thấy được hình dáng hai mái nhà tranh lớn nhỏ, thấy được Tào Từ kia, hắn ở trên đầu tường cách một dặm đường, luyện tập quyền thung, bước chân nhẹ nhàng, ra quyền như cầu vồng, cho dù Trần Bình An không phải võ phu tứ cảnh, chỉ là thường dân ánh mắt thô thiển, cũng sẽ tự đáy lòng cảm thán quyền giá của Tào Từ… hoàn mỹ không tỳ vết!

Trần Bình An là từ phải đến trái, Tào Từ ở tại nhà tranh nhỏ lại là từ trái đến phải.

Hai người tầm mắt giao hội, hai bên đều không có ý dừng bước, ai nấy tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng xa xa đi lướt qua nhau.

Lập tức, Trần Bình An một thân quyền ý cực kỳ nhỏ, tuyệt đại bộ phận đều đã bị kiếm khí gắt gao áp chế.

Mà Tào Từ một thân cương mãnh quyền cương, mãnh liệt tiết ra ngoài, mắt thường có thể thấy được, giống như trái lại đang áp chế kiếm khí bốn phía đầu tường.

Trần Bình An một đường chậm rãi tẩu thung, cuối cùng thời điểm tới gần nhà tranh lão kiếm tiên đang ở, Tào Từ đã qua lại đánh xong một lượt quyền, vượt qua Trần Bình An.

Sau đó Trần Bình An thấy được Trữ Diêu bên cạnh lão kiếm tiên.

Tào Từ lại thấy được sư phụ bên cạnh lão nhân, quốc sư Đại Đoan, cô gái võ thần Bùi Bôi.

Sau khi xác định Trần Bình An luyện quyền tiến triển, lúc này Trữ Diêu mới yên tâm dẫn hắn đi hướng nhà tranh phụ cận đầu tường phương bắc, mang theo hắn nhảy lên đầu tường, nhìn ra xa tòa thành trì kia, nói cho hắn biết nhà mình ở địa phương nào, các bằng hữu của nàng lần lượt sống ở địa phương nào.

Hơn nữa phía sau bọn họ cách đó không xa, Tào Từ đang luyện tập một quyền giá mới, mà cô gái võ thần ở bên cạnh nhìn mỉm cười, thi thoảng chỉ điểm cho hắn một vài tỳ vết trong quyền giá kia.

Vào lúc ban đêm, cô gái võ thần đứng ở trên đầu tường nhắm mắt dưỡng thần.

Tào Từ luyện cả đêm quyền.

Trần Bình An vẫn luyện tập tẩu thung đến đêm khuya, sau nửa đêm, ngồi xếp bằng ở phương bắc đầu tường, bảo trì kiếm lô lập thung, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, lão kiếm tiên đi tới gần hai bên, đột nhiên đề nghị để cho hai thiếu niên luận bàn một phen.

Tào Từ không vấn đề gì.

Trần Bình An cũng không ý kiến gì.

Vì thế lão nhân lấy ngón tay làm kiếm, mở ra một tòa tiểu thiên địa tạm thời, phạm vi mười trượng mà thôi.

Một cô gái võ thần ở bên cạnh xem cuộc chiến, thế mà cảm thấy còn rất có ý tứ.

Ngày hôm nay, trong tình thế không có gì cấm chế, hai người tựa như đang ở chiến trường bình thường của Hạo Nhiên Thiên Hạ, phi kiếm, pháp bảo, quyền pháp, hai bên chỉ cần nguyện ý, đều có thể sử dụng.

Hơn nữa phía trước luận bàn, lão kiếm tiên nói với hai thiếu niên đều là tứ cảnh võ đạo, tốt nhất quên đi hai bên sẽ không chết ở trên đầu tường, hãy xem đây như một cuộc chiến sinh tử thực thụ.

Trần Bình An khuynh lực ra tay, ba trận chiến đều thua.

Tào Từ không biết giữ lại thực lực ít nhiều, tóm lại ba trận chiến toàn thắng.

Đánh xong trận cuối cùng, Tào Từ liền cùng hắn sư phụ cáo từ rời đi, thầy trò hai người hẳn là cứ như vậy rời khỏi Kiếm Khí Trường Thành, quay về trung thổ Đại Đoan.

Trước khi đi, Tào Từ nói với Trần Bình An: “Trần Bình An, trước khi ngươi quay về Đảo Huyền sơn, gian nhà tranh nhỏ kia, có thể trông giữ giúp ta hay không?”

Trần Bình An lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Không thành vấn đề.”

Đây là thiện ý độc hữu của Tào Từ.

Thiếu niên áo trắng cùng cô gái võ thần trên mã đạo càng đi càng xa.

Lão kiếm tiên nhắc nhở Trần Bình An: “Ta sắp triệt hồi tiểu thiên địa.”

Trần Bình An gật gật đầu, ý bảo mình không vấn đề gì.

Lão kiếm tiên tùy tay triệt hồi phương thiên địa cấm chế kia, kiếm khí nhất thời mãnh liệt ùa tới, Trần Bình An lập tức thần hồn chấn động, bị thương không nhẹ, chỉ có thể thành thành thật thật dùng kiếm lô lập thung để chống chọi.

Một lúc lâu sau, Trần Bình An mới có thể đi lại, cùng Trữ Diêu đi vào phụ cận tường thành mặt hướng về phía nam, nàng hỏi: “Không có việc gì chứ?”

Trần Bình An lắc đầu nói: “Chút vết thương ấy không là gì cả.”

Trữ Diêu nhíu mày, chỉ chỉ trái tim, “Ta đang nói nơi này.”

Nhìn theo ngón tay thon dài như cọng hành của cô gái, tầm mắt Trần Bình An thật lâu không có dời đi.

Kết quả Trữ Diêu tát một cái lên đầu Trần Bình An.

Trần Bình An gãi gãi đầu, vội vàng mất bò mới lo làm chuồng, “Trong tim càng không sao hết.”

Đầu nam nhân, thắt lưng nữ nhân, một cái không thể tát, một cái không thể sờ.

Nhưng mà những lời như thế này, Trần Bình An nào dám nói.

Trữ Diêu tựa lưng vào tường thành, lo lắng hỏi: “Thực không có việc gì?”

Trong vòng một ngày, Trần Bình An thua ba lượt, thua đến không thể thua hơn nữa.

Lần đầu tiên là Trần Bình An cùng Tào Từ luận bàn quyền pháp quyền thuật, hai bên như ngầm hiểu ý, đều thực thuần túy, nhưng Trần Bình An nhiều lần ra quyền, giống như vừa vặn chậm hơn một nhịp so với tào từ.

Không phải nói Trần Bình An quyền pháp bất nhập lưu, hoàn toàn tương phản, lão nhân họ Thôi truyền thụ Thần Nhân Lôi Cổ Thức, Vân Chưng Đại Trạch Thức và những quyền chiêu khác, cô gái võ thần ở bên cạnh xem cuộc chiến cũng có mấy lần gật đầu.

Trái lại Tào Từ có vẻ rất thoải mái thanh thản, đi lại thong dong, đoán trước, dự liệu được tiên cơ của địch, quyền cước của Trần Bình An, tựa như vừa vặn tiến đến địa phương hắn muốn.

Trần Bình An vốn không đánh trúng Tào Từ, một quyền cũng không có.

Thời điểm lão kiếm tiên cùng Trữ Diêu đều cảm thấy một trận là đủ, lần này đến phiên cô gái võ thần mỉm cười đề nghị, lại đánh một trận, hơn nữa để cho Trần Bình An buông tay buông chân, không cần bị quyền pháp câu thúc.

Trận thứ hai, Trần Bình An dùng tới phi kiếm Mùng Một cùng Mười Lăm trợ trận, thậm chí dùng tới vài loại phù lục.

Nhưng mà so với thân pháp của Tào Từ, vẫn là chậm hơn một chút, không nhiều không ít, vẫn như trước chỉ kém một nhịp.

Lúc này đây, đến ngay cả Trữ Diêu cũng cảm thấy bất đắc dĩ thay Trần Bình An.

Giống như chơi cờ, cùng là danh thủ quốc gia cửu đoạn, cường cửu thắng nhược cửu, cũng không kỳ quái, mà nếu như kỳ thủ cường cửu này nhiều lần thắng nửa ván cờ, chỉ sợ đã nói rõ chênh lệch kỳ lực giữa hai người, không phải là cách xa bình thường.

Trận đánh cuối cùng, là Trần Bình An tự mình đề suất, Tào Từ gật đầu đáp ứng.

Trận thứ ba, Trần Bình An bắt đầu thay đổi.

Trở nên không giống như là đang cùng Tào Từ so chiêu, mà là phân cao thấp cùng bản thân, không ngừng mạnh mẽ thay đổi cách thức quyền chiêu đã định, thử nghĩ một chút, Thần Nhân Lôi Cổ Thức cũng tốt, Thiết Kỵ Tạc Trận Thức cũng thế, đều là “Thần tiên thủ” lão nhân họ Thôi rèn luyện trăm ngàn vạn lần, hành vi này của Trần Bình An, nhìn qua có vẻ như tự loạn đầu trận tuyến.

Vì thế Tào Từ ra quyền, so với Trần Bình An ra quyền, không còn chỉ là nhanh hơn một nhịp, rất nhiều thời điểm, Tào Từ ngay khi Trần Bình An mới ra quyền, hoặc là giữa quyền giá đã đập nát quyền ý của Trần Bình An, căn bản là so với hai trận trước còn thua thảm hại hơn.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset