Chương 905
Thần Võ điện cung phụng tổ sư các đời Chân Võ sơn cùng hơn mười tòa thần linh vô danh, nghe nói trên lịch sử từng có một hồi hạo kiếp liên lụy rộng khắp tông môn, nguy nan hết sức, tông chủ Chân Võ sơn thế hệ đó lấy bí thuật bất truyền, thỉnh ra kim thân thần linh ở đại điện hưởng thụ mấy ngàn năm hương khói, cùng xuống núi giết địch, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, cuối cùng một hơi tiêu diệt hơn mười tiên gia môn đệ.
Nhưng mà bị cấm túc ở thần võ điện, tuyệt đối không phải là chuyện gì thoải mái, chỉ có tu sĩ Chân Võ sơn phạm trọng tội, mới có thể bị giam cầm ở đây, người cuối cùng còn sống đi ra, mười không còn một, nghe nói một pho tượng thần linh Thần võ điện cung phụng kia, vào một số ngày trai giới thượng cổ đã mất thông tin, sẽ “thức dậy”, khảo vấn, đánh đập thậm chí là cắn nuốt hồn phách tu sĩ.
Tại một trạch để thần tiên tiên khí lượn lờ nơi Chân Võ sơn, một vị binh gia lão tổ bối phận cực cao đang la lối: “Xử trí Mã Khổ Huyền như thế, có phải là hơi khắc nghiệt quá mức hay không? !”
Người đối diện, dung mạo trẻ tuổi lại tuấn mỹ, ngón tay tinh tế trắng nõn như con gái, đang một mình học đánh cờ, đối mặt chất vấn gần như vô lễ của sư đệ, nam tử này thờ ơ, không muốn nhiều lời dù chỉ một câu.
Lão nhân vỗ một cái lên trên bàn, “Tiểu tử Mã Khổ Huyền này là thiên tài cuộc đời ta ít thấy, thiên tài chân chính, nếu huynh hủy hắn, ta không để yên đâu!”
Nam nhân vừa mới kẹp lên một quân cờ, sau khi nghe vậy yên lặng thả vào hộp cờ lại, nhíu mày nói: “Thảm kịch môn phái tông tự đầu bị hủy trong tay một thiên tài kinh diễm, thật ra không ít.”
Lão nhân cười lạnh nói: “Nhưng nhờ một người mà chấn hưng tông môn, quét sạch tệ nạn xoay chuyển tình thế suy tàn còn nhiều hơn!”
Nam nhân lắc đầu nói: “Chuyện tu hành, quan trọng nhất là hai chữ không sai, nếu không vì một hai người mà làm hỏng quy củ tổ tông, đạt được khí tượng hưng thịnh ngắn ngủi, chỉ là xây lâu đài trên cát. Hơn nữa, hôm nay Chân Võ sơn vận chuyển tự nhiên, cũng không đến mức cần ai tới cứu vớt. Lưu sư đệ, ta khuyên ngươi một câu, ngươi xem trọng Mã Khổ Huyền, cho dù nguyện ý giao phó cho hắn tất cả pháp bảo, thậm chí còn âm thầm giúp hắn thắng được phúc duyên kia, xét đến cùng, chỉ là chuyện của một người ngươi, ta có thể sẽ không nhúng tay, bởi vì điều này không phá hỏng quy củ Chân Võ sơn ta.”
Lão nhân nhìn “Người trẻ tuổi” thần sắc càng ngày càng lạnh lùng, binh gia lão tổ vốn đang khí thế hùng hổ chợt có chút chột dạ, hừ lạnh nói: “Mã Khổ Huyền đáng để Chân Võ sơn vì hắn mà phá đi một ít quy củ, Phong Tuyết miếu có thần tiên thai Ngụy Tấn, chúng ta có ai?”
Nam nhân mỉm cười nói: “Có ta a.”
Lão nhân bị những lời này làm cho á khẩu, nửa ngày trời không nói nên lời.
Nam nhân tựa như cũng nhận thấy không khí quá ngượng ngạo, cuối cùng lộ ra một khuôn mặt tươi cười, “Được rồi, con cháu đều có phúc của con cháu, huống chi Mã Khổ Huyền còn không phải con cháu ngươi, sốt ruột cái gì. Vì nghiệp lớn tông môn? Được rồi, ngươi tính tình như thế nào ta còn không rõ? Nói đến nói đi, vẫn là muốn để cho Mã Khổ Huyền ngày sau đi Phong Tuyết miếu giúp ngươi báo thù.”
Vị binh gia lão tổ trứ danh hậu thế vì tính tình táo bạo kia, thẳng thắn thành khẩn nói: “Mục đích ban đầu xác thực là như thế, nhưng mà ở chung lâu ngày, ta càng nhìn càng vừa mắt Mã Khổ Huyền, đám con cháu không ra gì nhà ta, một vạn đứa cũng không so được với Mã Khổ Huyền.”
Nam nhân phá lệ phụ họa lão nhân, gật gật đầu, “Ừm, đám thằng nhãi ranh vương bát đản nhà ngươi, năm đó quả thật ngươi không nên sinh ra bọn họ, nhưng mà nói đến cùng, vẫn phải trách bản thân ngươi không quản được chú chim nhỏ trong đũng quần.”
Lão nhân tức giận nói: “Huynh là tông chủ của Chân Võ sơn, nói những lời này nói, cũng không thấy ngượng hay sao? !”
Nam nhân nở nụ cười, trêu ghẹo: “Nghe nói gần đây lưng quần của ngươi lại buộc không chặt? Định tìm một thị thiếp xinh đẹp phàm phu tục tử?”
Lão nhân đột nhiên giảm khí diễm, hạ giọng nói: “Ta thật tâm thích cô gái ấy, ngây thơ đáng yêu, sơn thượng những tiên tử chó má, thật sự vô vị.”
Nam nhân không để tâm: “Ngươi thích là được rồi.”
Lão nhân đột nhiên tâm sinh phẫn uất, “Không khí Chân Võ sơn hiện tại thực sự phải sửa lại, nhất là thu đệ tử trong trăm năm gần đây, tâm tính cực kém, nhưng mà chỉ một Mã Khổ Huyền đã làm cho bọn họ gà bay chó sủa, đạo tâm đại loạn, một đám ở sau lưng nói những lời dèm pha, còn ghê gớm hơn so với mấy mụ đàn bà phố phường!”
Nam nhân khoát tay, “Không phải đạo tâm đại loạn, là những người này đạo tâm vốn là bất kham như vậy đó.”
Lão nhân nghi hoặc nói: “Huynh bỏ mặc không quản?”
Nam nhân hỏi ngược lại: “Vậy ta đây có nên quản chuyện ăn uống đại tiểu tiện của bọn họ, quản luôn dây thắt lưng của ngươi hay không?”
Lão nhân liếc nhìn trắng mắt.
“Yên tâm, Mã Khổ Huyền không chết được đâu.”
Nam nhân phất tay, một lần nữa bắt đầu học đánh cờ.
Binh gia lão tổ cười ha ha, đột nhiên đứng dậy, “Sư huynh cũng thật là, nếu huynh nói những lời này từ sớm, ta làm gì mà vòng vo với huynh cả nửa ngày trời!”
Nam nhân cũng không ngẩng đầu lên, “Thắt lưng quần của ngươi lỏng rồi kìa.”
Lão nhân cười ha ha nói: “Sư huynh vẫn ưa nói giỡn như vậy…”
“Ối” một tiếng, lão nhân hoang mang bối rối, nhanh chóng thi triển thần thông, chợt lóe rồi biến mất.
Thì ra khi nam tử phất tay đã khiến cho thắt lưng quần của vị Nguyên Anh Địa tiên kia vỡ nát, hơn nữa người sau không hề phát hiện.
Nếu như có ý giết người?
Ở trong mắt Bảo Bình châu, Chân Võ sơn mạnh ở lực ảnh hưởng lên vương triều lực thế tục, luận tu vi cùng chiến lực cá nhân, các vị binh gia lão thần tiên Phong Tuyết miếu mạnh hơn Chân Võ sơn một khoảng cách lớn.
Từng có người mĩm cười nói, hai tòa binh gia tổ đình, nếu đều tự xuất ra mười người tới bắt cặp chém giết, Phong Tuyết miếu cường giả như lâm có thể đánh cho Chân Võ sơn thiệp thế sâu đậm phải kêu cha khóc mẹ.
Nam nhân nọ buông bộ kỳ phổ cũ kỹ đã thuộc làu làu từ lâu, kỳ phổ tên là《Quan Tử Hối》, ghi lại rất nhiều quan tử cục nổi tiếng trên lịch sử, ván cờ lúc đó nam nhân học đánh cờ, lại tên là Thải Vân cục, hai bên đánh cờ, một vị là thành chủ Bạch Đế thành, một vị là thủ đồ năm xưa của Văn Thánh.
Nam nhân nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Trong Thần Võ điện phía sau núi.
Mã Khổ Huyền ngồi xếp bằng ngồi ở trên đỉnh đầu một pho tượng nơi cao cao, một con mèo đen lại ngồi ở đỉnh đầu của hắn.
Một người một mèo một tượng thần.
Mèo đen vươn ra một móng vuốt, nhẹ nhàng gãi đầu Mã Khổ Huyền.
Mã Khổ Huyền lơ đễnh, từ nhỏ hắn và mèo đen đã sống nương tựa lẫn nhau, sau khi bà nội qua đời, lại càng là như thế.
Bên tay trái, một pho tượng kim thân điêu khắc gỗ, trong hốc mắt bỗng nhiên nổi lên ánh sáng màu vàng, ầm ầm chuyển động, tượng thần to lớn chậm rãi đi xuống thần đài, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn thấy Mã Khổ Huyền ở giữa đỉnh đầu thần tượng, tượng thần đi đến trung tâm đại điện, xoay người mặt hướng về phía thiếu niên cùng con mèo nọ, tượng thần thân cao ba trượng quỳ một gối xuống đất.