Chương 1013
Đến gian tửu quán có phụ nhân rót rượu, phụ nhân thấy hán tử trộm đi thanh kiếm kia, một thân cơ thịt lực lưỡng đều vô dụng bèn hùng hùng hổ hổ, Lục Phảng phải thuyết phục mãi mới xách ra hai vò rượu chất lượng kém nhất lên bàn, hung hăng ném một cái, mặt cười Tiền Đường thiếu chút không nhịn được, một tát bốp chết con mụ này.
Lục phảng lấy ra một ống sáo cổ phác từ trong lòng, đưa cho Mặt cười, trầm giọng nói: “Hai mươi năm tiếp theo, khả năng phải phiền ngươi làm hai chuyện khổ cực, một là tùy thân mang theo vật này, tìm đến chuyển thế của ta, nếu đến gần ta rồi, ống sáo sẽ sôi nóng, khiến ngươi sinh tâm cảm ứng. Hai là tìm kiếm một thanh trường kiếm tên là “Hướng Nguyên”, chuyện này không bắt buộc, nói không chừng sẽ như thanh Đại Xuân này, trở thành bội kiếm của người khác.”
Mặt cười không khỏi kinh ngạc.
“Ý ta đã quyết.”
Lục Phảng không giải thích càng nhiều: “Cầm lấy ống sáo, uống xong bầu rượu này, nhanh nhanh rời khỏi Nam Uyển quốc. Ngươi lưu lại đây sẽ chỉ khiến ta chết càng nhanh.”
Mặt cười chưa từng gặp qua Lục Phảng trịnh trọng như thế bao giờ, đành phải gật đầu đáp ứng, chăm chú thu lại ống sáo kia.
Buồn bực uống xong bầu rượu, mặt cười nhìn hảo hữu chí giao, Lục Phảng lại chỉ hờ hững nói: “Nếu ngươi thực sự tìm được ta, không cần quản gì cả, đặc biệt là đừng cố ý truyền thụ võ học.”
“Ta nhớ rồi.”
Mặt cười không cười nữa, giọng nói mang theo nức nở.
Lục Phảng lại không có gì bi thương, lặng lẽ tiễn Mặt cười ra khỏi quán rượu, sau đó Lục Phảng quay đầu nhìn về một nơi, cười nhạo nói: “Có thể hiện thân được rồi, đầu lâu Trích Tiên Nhân này của ta, ngươi cứ dựa vào bản lãnh mà tới lấy.”
Nơi góc rẽ một vị lão nhân già nua thân hình khom còng đi ra, vừa đi vừa ho khan, nếu Mặt cười Tiền Đường còn ở lại bên cạnh Lục Phảng thì nhất định sẽ nhận ra vị lão giả gió thổi liền ngã này chính là người trong mười người đứng đầu thiên hạ thế hệ trước Bát Tí Thần Linh Tiết Uyên, hai mươi năm trước bị người chen cho rớt khỏi mười người đứng đầu, sóng sau đè sóng trước, chỉ còn được xếp lớp đáy trong mười người tiếp theo đó, đã từng bị Mặt cười dựa vào thân pháp dây dưa suốt một năm, thành là trò cười cho giang hồ.
Lục Phảng than thở trong lòng.
Chưa từng nghĩ một câu ở Cổ Ngưu sơn lại thành sấm.
Đương thời Du Chân Ý bí mật tụ tập quần hùng, điểm danh muốn áp chế bốn vị Trích Tiên Nhân là Đinh Anh, Chu Phì, Đồng Thanh Thanh và Phùng Thanh Bạch, Lục Phảng cười nói có tính hắn không, giờ xem ra, đáp án rất hiển nhiên, chưa hẳn Du Chân Ý đã dự tính như thế, nhưng mắt thấy Lục Phảng trọng thương lạc bại, lấy tâm tính lạnh lùng của Du Chân Ý, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm khó gặp này.
“Kiếm tiên Điểu Khám Phong luân lạc tới bước này, thật là khiến người thương cảm. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, lão phu vạn vạn không dám tin tưởng.”
Tiết Uyên nhếch miệng mà cười, trêu chọc Lục Phảng, hàm răng lão nhân thiếu tận mấy chiếc, chậm rãi hướng tới tửu quán, rất khó tưởng tượng, đây là đệ nhất nhân Ngoại gia quyền trước khi Chủng Thu quật khởi.
Lục Phảng cười nói: “Du Chân Ý cũng rộng rãi quá, nỡ lòng để ngươi tới nhặt đầu ta.”
Tiết Uyên uốn eo, dừng ở cách cửa tửu quán hai mươi bước: “Du chân nhân là thần tiên đương thế, không phải loại phàm phu tục tử như lão nhi, không vừa mắt chút cơ duyên như này. Hơn nữa, Lục đại kiếm tiên còn có ba bốn phần khí lực, đối phó một kẻ nửa chân xuống mồ như Tiết Uyên thì hẳn vẫn còn khả năng thắng chứ.”
Lục Phảng cười lạnh nói: “Đại kiếm tiên? Ngươi từng gặp qua? Ngươi xứng ư?”
Tiết Uyên vẫn cứ cười ha ha nói: “Không xứng không xứng, Lục đại kiếm tiên nói cái gì thì là cái đó.”
Ánh mắt Lục Phảng tràn đầy chế nhạo.
Tiết Uyên đối mặt với ánh nhìn từ Lục Phảng, lắc lắc đầu, theo đó sống lưng vị Bát Tí Thần Linh này hơi run, như giao long ngẩng đầu, khí thế Tiết Uyên bất chợt hơi biến, đây mới là khí độ tông sư nên có của vị đã từng chen chân vào danh sách mười người đứng đầu thiên hạ, sắc mặt Tiết Uyên trở nên âm trầm khủng bố, đột nhiên giận dữ, trong ngôn ngữ tràn đầy oán nộ phẫn uất: “Đám Trích Tiên Nhân cao cao tại thượng các ngươi đều đáng chết! Đúng, chính là chỉ ánh mắt Lục Phảng ngươi bây giờ, rõ ràng phượng hoàng rụng lông không bằng gà, nhưng nhìn mọi người trong thiên hạ vẫn là ánh mắt này, như là đang nhìn kiến hôi!”
Lục Phảng không đáp.
Nhưng hắn biết trận chiến sau cùng trong đời này ngay ở hôm nay, chỉ tiếc không được tận hứng, trước kia chém giết cùng người thanh niên là như thế, giờ chém giết cùng Tiết Uyên thừa nước đục thả câu càng là như thế.
Nhưng đúng lúc này, Tiết Uyên mới vừa xé bỏ ngụy trang, giống như thần linh hàng thế, lại trong nháy mắt thân hình cứng ngắc, bị người từ phía sau bóp chặt cổ, nhấc lên từng chút từng chút một.
Tiết Uyên như rắn bị đánh trúng bảy tấc, ngay cả động tác giãy dụa cũng không thể, hai chân cách mặt đất càng lúc càng cao.
Gã đánh lén lão nhân giọng nói ôn thuần, cười bảo: “Nhìn các ngươi như kiến hôi thì đã sao, đâu có sai, các ngươi vốn chính là kiến hôi.”
Răng rắc một tiếng, Tiết Uyên bị vặn gảy cổ, bị người đó ném nhẹ nhàng ở bên phố.
Phụ nhân bán rượu rít nhọn một tiếng, khách trong tửu quán hô to giết người giết người, đám đông tán đi như chim thú.
Không có Tiết Uyên ngăn trở tầm nhìn, người đó là một vị công tử ôn văn lịch thiệp, chính là Chu Phì mới từ Kim Cương tự chạy tới.
Trong tay Chu Phì còn xách một chiếc đầu lâu chết không nhắm mắt, ném tới trước người Lục Phảng, đầu lâu lăn động, máu tươi đầm đìa.
Là tên mặt cười Tiền Đường.
Chu Phì lại tiện tay ném ra ống sáo kia.
Lục Phảng chậm rãi ngồi xổm xuống, nhè nhẹ lau khuôn mặt kia, để hảo hữu nhắm mắt lại, hắn ngơ ngác nhìn Mặt cười, không nhìn Chu Phì, cũng không nhặt lên ống sáo, mà chỉ run giọng hỏi: “Vì sao”
Chu Phì trầm mặc khoảnh khắc, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Từ lúc nào mà Lục Phảng ngươi lại thành một tên phế vật dây dưa dông dài thế này? Tới đây là vì phá tình quan, kết quả đến cuối cùng thấy rõ nhưng không nỡ bỏ, thế cũng thôi đi, cùng lắm thì vô công mà phản, sau cùng đến cả đầu lâu người chết không hơn người xa lạ là mấy cũng cầm không nổi, bỏ không được. Lục Phảng, dù ngươi trở về Đồng Diệp châu, đừng nói chen chân vào Thượng ngũ cảnh, ta tin ngươi đến cả Nguyên Anh cảnh cũng không giữ được!”
Chu Phì xổm người xuống: “Ngươi tự mình nói xem, lần này xuống đây là vì cái gì? Lão tử đường đường gia chủ Khương thị Ngọc Khuê tông, cùng với ngươi hao phí nhiều năm như vậy ở Ngẫu Hoa phúc địa là vì cái gì?”
Không biết lúc nào, bội kiếm Đại Xuân đã an tĩnh đặt ở bên chân Lục Phảng, cộng thêm ống sáo và đầu lâu, tất cả đều nằm trên mặt đường.
Nơi xa sau lưng Chu Phì một đám mỹ nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành đang đứng, có người thân hình mảnh khảnh như dương liễu, có người thể thái đẫy đà như hạt thóc ngày mùa.
Lục Phảng ngẩng đầu lên: “Sao không đi tìm Chu Sĩ trước?”
Chu Phì tức quá mà cười: “Con trai chết rồi, sinh tiếp là được. Nhưng Lục Phảng ngươi chết ở Ngẫu Hoa phúc địa, ta chẳng lẽ phải lãng phí thêm sáu mươi năm quang âm?”