Chương 1176: Tâm hương đầy đàn

Tâm hương đầy đàn

Chương 1176

Nhưng lúc Vương Kỳ bí mật rời khỏi thành Thận Cảnh, đi tới biên cảnh tìm gặp hắn, nhân tiện đã phó thác một ít quân cờ tiềm phục của thái giám chưởng ấn Ngự Mã giám Lý Lễ cho hắn. Nói thật, đương thời được đến những hồ sơ kia, Lưu Tông không khỏi cả kinh, hoạn quan Lý Lễ được xưng là Thủ Cung Hòe Đại Tuyền, từ lúc nào mà thế lực đã đâm sâu cắm rễ, thẩm thấu toàn bộ bản đồ Đại Tuyền thế này?

Vương Kỳ là một quân tử lâu năm ở trung bộ Đồng Diệp châu, lại vì sao chắp nối được với hoạn quan trong cung như Lý Lễ?

Thanh danh Lý Lễ trên triều dã có tốt đến mấy, rốt cục chỉ là lão già đũng quần không chim, so với quân tử Vương Kỳ ngươi thì khác xa một trời một vực.

Chẳng qua Lý Lễ chết cũng tốt, lão hoạn quan này từ sớm đã chấm tên tam hoàng tử miên lý tàng châm kia, đáng thương lão tam khổ tâm kinh doanh hơn mười năm, không tiếc tự thân vượt hiểm, thâm nhập phúc địa Bắc Tấn, thật không dễ dàng liên tiếp đảo loạn miếu thủy thần hồ Tùng Châm cùng phủ đệ sơn thần Kim Hoàng, chẳng ngờ Cao Thụ Nghị lại bị người ta đánh chết trên địa bàn Diêu gia, ngay cả Lý Lễ vô địch một nước cũng lật thuyền trong mương, một khi không cẩn thận khiến thua cả ván cờ, người tính không bằng trời tính, quả nhiên thiên mệnh nằm về phía Lưu Tông ta!

Lưu Tông chinh chiến ở biên cảnh bao năm nay, thống lĩnh mười mấy vạn biên quân tinh nhuệ, trên sa trường không biết bao lần tự thân hãm trận đều không sợ hãi, nhưng giờ này lại cảm thấy có phần căng thẳng không cách nào áp chế được.

—-

Trước miếu hoang, Ngụy Tiện vẫn như trận chiến ở quán trọ trước đó, một người giữ cửa ải, chỉ quan tâm chuyện giữ chặt cửa lớn là được, nếu có giáp sĩ Đại Tuyền bước lên trước tìm chết, Ngụy Tiện tự nhiên sẽ không khách khí.

Thân khoác Cam Lộ giáp Tây Nhạc, căn bản không sợ đao cung tầm thường, mặc cho bọn chúng phách chặt, bắn trúng giáp trụ, sau đó một quyền đẩy trả, giáp sĩ dám cả gan lao thân tiếp cận đều bị đánh bay rớt ra ngoài xa xa, một ít thi thể kề cận cửa miếu cũng bị Ngụy Tiện dùng mũi chân đánh bay. Tâm tính đế vương vốn là bên sạp há dung người khác ngủ ngáy, còn Ngụy Tiện bây giờ thì là nơi ta đứng há dung thi thể chướng mắt.

Chỉ thỉnh thoảng có mấy mũi tên đặc chế ngầm giấu huyền cơ bay tới, Ngụy Tiện mới lách mình tránh né, không một ngoại lệ, đều là do thần tiễn thủ biên quân trong rừng dùng cường cung kéo căng, kích xạ mà ra.

So với giết chóc bên phía Vũ phong tử, Ngụy Tiện ra tay quả thực có thể hình dung bằng từ “ôn nhu mềm mại”.

Né tránh và cận thân tiếp nối đan xen, chỉ cần bị Chu Liễm tiếp cận, hoặc là kéo gần khoảng cách, giáp sĩ ở xung quanh gần như đều có kết cục cực kỳ bi thảm, khải giáp tan hình khảm vào thân xác, máu thịt mơ hồ, không chỉ toi mạng ngay lập tức mà tướng chết cũng vô cùng bi thảm.

Bên phía chiến trường Tùy Hữu Biên, trong rừng liên tục phóng ra kiếm quang, một kiếm quét ngang, thường thường là mấy tên giáp sĩ và cả cây cối cùng lúc bị cắt đứt ngang hông, chém giết đến sau cùng, vài trăm bước quanh bốn phía Tùy Hữu Biên đã không còn một gốc cây nào.

Bên phía Lô Bạch Tượng, thanh pháp bảo tổ truyền Đình Tuyết đến từ Phi Ưng bảo Hoàn thị không ngừng đảo quanh, hoặc là giẫm trên thân cây chuồn chuồn lướt nước, hoặc là chợt lóe rồi biến mất, chỉ có đao phong chảy xuôi cương khí trên thân Đình Tuyết là để lại một vệt quanh tuyến trắng như tuyết giữa màn mưa đen nhánh.

Một nén hương ngắn ngủn, biên quân tinh nhuệ Đại Tuyền đã rụng xuống sáu trăm cỗ thi thể, đấy còn là bởi giữa rừng núi nên võ tốt không thể chen chúc tiến lên lao lên được.

Trần Bình An vẫn đứng ở cửa miếu, cúi thấp đầu, cười cười.

Trên mặt đất nảy ra một người hoa sen ti hon, phe phẩy cánh tay ngó sen về phía hắn, miệng kêu ê a, sau đó chỉ về một hướng.

Trần Bình An nhìn lại theo hướng ngón tay tiểu gia hỏa đang chỉ, là đỉnh một tòa sơn phong, ý người hoa sen tí hon là có hai gã đang đứng ở đó quan chiến, rất lợi hại, nó cũng không dám kề cận đỉnh núi kia quá gần.

Trần Bình An nhẹ giọng hỏi: “Vậy ngươi có nhìn thấy người thanh niên đầu đội Phù Dung quan, thân mặc đạo bào ở đó không?”

Liên Hoa tiểu nhân gắng sức lắc đầu khoát tay.

Trần Bình An hướng nó vươn ra ngón tay cái, nhẹ giọng cười nói: “Vào trong miếu tránh đi.”

Người tí hon hoa sen ra sức gật đầu, bước nhanh như bay, nhảy bắn một cái, vượt qua bậc cửa cao cao, nhìn thấy Bùi Tiền đang nấc vì ăn nó, nó liền thấy không hài lòng, lần đầu nhìn thấy con bé, nó đã không mấy thích thú, về sau đại khái là không chán ghét như trước, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở bên cạnh Trần Bình An, có lần mới ló đầu ra từ dưới đất liền bị Bùi Tiền tay cầm Hành Sơn trượng gõ xuống, nó nhanh nhẹn tránh được, từ nơi khác ló đầu ra nhìn, Bùi Tiền xách theo Hành Sơn trượng tứ xứ cuồng chạy, kết quả bị nó đùa nghịch cho sức lực cạn kiệt mà vẫn không thể đánh trúng một lần, sau cùng còn bị Trần Bình An kéo lỗ tai đi một dặm đường, đau đến độ con bé oa oa khóc lớn.

Thấy Bùi Tiền hành động lén lút, tựa như đang muốn đi lấy Hành Sơn trượng, người tí hon hoa sen không khỏi thở hổn hển, nhưng lần này lại không sợ con bé chút nào mà trực tiếp đi tới bên chân Bùi Tiền, nằm rạp xuống đất.

Bùi Tiền cầm lấy Hành Sơn trượng, do dự nửa ngày, liếc mắt nhìn bóng lưng Trần Bình An phía cửa miếu, cuối cùng ném Hành Sơn trượng đi, ngồi xổm người xuống, mỉm cười nói: “Ngươi mới đúng là mặt hàng lỗ vốn, không có chút tác dụng nào, sau này cha ta nhất định sẽ cầm ngươi đi bán đổi lấy tiền, đến lúc đó ta có thể mua một đống hồ lô ngào đường, ha ha, ngon.”

Người tí hon hoa sen buồn bực trong lòng, dứt khoát nằm nghiêng người, không nhìn cô bé.

Bùi Tiền giơ ra một ngón tay, chọc chọc người tí hon: “Món hàng lỗ vốn nhỏ kia, sau này ngươi mà chịu theo đuôi ta, ta sẽ không để cha ta bán ngươi lấy tiền, thế nào?”

Người hoa sen tí hon vừa lăn vừa bò về phía xa, ngồi xếp bằng dậy, cực giống bộ dạng Trần Bình An lúc đọc sách.

Bùi Tiền liếc xéo một cái, giọng điệu nghiêm túc: “Ngươi có biết hiện tại ta có nhiều tiền lắm không? Ta có một chiếc hộp bảo vật, bên trong chứa rất nhiều rất nhiều bảo bối, sau này ngươi tôn trọng ta chút, biết không? Nếu mà ngoan, làm cái đuôi của ta, nói không chừng ngày nào đó ta đại phát từ bi sẽ lấy từ trong đó ra một tiền đồng xinh xắn, học lão Ngụy kia vung tay lên, thưởng cho ngươi!”

Người hoa sen tí hon mặt không đổi sắc.

Bùi Tiền tức giận nói: “Món hàng lỗ vốn nhỏ kia, sao không hiểu chuyện thế nhỉ? Có tin đợi tối hôm nay ta học xong tuyệt thế kiếm pháp, mỗi lần ngươi ló đầu ra sẽ đâm cho đầu đầy sẹo không? Chẳng lẽ ngươi không biết ta có thể thấy được ngươi tránh ở chỗ nào dưới lòng đất ư?”

Người hoa sen tí hơn có chút sợ sệt, đáng thương quay đầu nhìn về phía Trần Bình An.

Bùi Tiền lập tức cười bồi nói: “Đùa ngươi thôi, sao lại tưởng thật?”

Tâm tư Trần Bình An ngoài cửa miếu thoáng an định phần nào.

Nếu đã biết trên đỉnh núi kia có hai người đang quan sát bên này, ít nhất có thể hiểu rõ trong lòng, không sợ bị giết cho trở tay không kịp.

Hắn suy đoán một người trong đó cực có khả năng chính là vị quân tử thư viện tọa trấn thành Thận Cảnh.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset