Chương 1286
Trần Bình An nhẹ nhàng vỗ mặt, thân hình phiêu dật lộn lại, lấy một bàn tay chống lên mặt bè trúc.
Bùi Tiền quay đầu, sau khi thấy một màn như vậy, thấy buồn cười.
Cái tay rảnh rỗi kia khi Trần Bình An trồng cây chuối chỉ chỉ mặt nước, ý bảo Bùi Tiền chuyên tâm câu cá.
Bùi Tiền thành thành thật thật quay đầu, Trần Bình An biến chưởng thành quyền, lấy nắm tay “đạp đất”, lại lấy chỉ một ngón tay chống đỡ, thân hình hơi cất cao, lấy chân khí Hám Sơn quyền cọc này vận chuyển, từ đầu tới đuôi, không có chỗ khó.
Trần Bình An nhắm mắt, trừ một ngón tay chống xuống đất, cái tay còn lại hai ngón tay khép lại trước người, Kiếm Khí Thập Bát Đình A Lương truyền thụ, bình cảnh giữa lần dừng thứ mười hai, mười ba cuối cùng, sắp phá mà chưa phá. Trần Bình An vốn cũng không vội, chỉ là ở hiệu thuốc Khôi Trần Lão Long thành dạy Bùi Tiền Thập Bát Đình, sau khi rời khỏi bến Phong Vĩ không bao lâu, Bùi Tiền liền dùng khẩu khí chỉ kiếm được hai ba đồng tiền nhảy nhót một chút, lại không cảm thấy ghê gớm bao nhiêu cả, nói với Trần Bình An nó đã có thể tự do vận chuyển tới Thập Nhị Đình, điều này làm Trần Bình An có chút bất đắc dĩ, chỉ đành tiếp tục dặn dò Bùi Tiền cấm được kiêu ngạo, phải làm đến nơi đến chốn.
Trần Bình An khó tránh khỏi có chút sốt ruột, hoặc nói là lo lắng.
Nếu Bùi Tiền leo lên võ đạo với tốc độ kinh người, một ngày nào đó, vị khai sơn đại đệ tử thích vui đùa này sẽ cùng sư phụ Trần Bình An sóng vai mà đi, sau đó nữa, sẽ càng đi càng xa, nó sẽ một mình leo cao, quan sát nhân gian.
Đệ tử không cần không bằng sư phụ, đây là lời chính miệng Trần Bình An nói với Trịnh Đại Phong, mà trò giỏi hơn thầy, càng là luận điểm kinh điển trong chương khuyến học của Văn Thánh lão gia, Trần Bình An không phải để ý Bùi Tiền võ đạo đi cao hơn xa hơn so với mình, Trần Bình An lại phải lo lắng mình là người truyền đạo và người hộ đạo của Bùi Tiền, nếu trong tương lai có một ngày Bùi Tiền đại đạo đi sai lệch, mình nên làm như thế nào? Như là lúc trước ném ra nắm Xà Đảm Thạch kia cho giao long nhỏ tuổi khe giao long, lạnh nhạt nói ra một câu “Nếu là nghiệt duyên, một kiếm chém chết” ? Trần Bình An hắn làm được sao? Lui một bước mà nói, mặc dù có tâm tính lạnh lùng cứng rắn, nhưng khi đó Bùi Tiền võ học cao, nói không chừng khiến Trần Bình An hắn khó có thể thấy được bóng lưng của nó, sao có thể cắt đứt được?
Ở Ngẫu Hoa phúc địa, được Đông hải lão đạo nhân dẫn dắt, từng đi thiên sơn vạn thủy, từng làm khán giả xem một hồi quân tử kết đảng trên triều đình, trong tám mươi năm, ban đầu lo nước thương dân như thế nào, chăm lo dân chúng ra sao, từng bước một đến không khí chuyển sang đục ngầu, khí khái ăn mòn, người người noi gương quân tử, nếu đã là quân tử, lấy đâu ra tỳ vết? Chỉ cần một người ở triều đường gặp rủi ro biếm trích, hoàn toàn không hỏi thị phi, trên triều đình lòng đầy căm phẫn, giận mắng đối thủ, người người an ủi người bạn thân thiết, vì hắn bẻ liễu tiễn đưa, vì hắn nâng chén uống rượu an ủi phong trần, vì hắn cảm khái lòng người không được như thời cổ nữa, văn đàn sĩ lâm sài lang đầy đường, giang hồ xa xăm, chuyên môn sẽ có đệ tử môn sinh dẫn dắt chiều hướng, biên soạn cho đối thủ đủ loại dã sử hoặc hương diễm không chịu nổi, hoặc bắt bóng bắt gió.
Trần Bình An đã có tâm tư khai tông lập phái, sẽ phải ngăn chặn loại cục diện tệ nhất này.
Nếu ngay cả Bùi Tiền gần bên nhất cũng không có cách nào dạy dỗ tốt, Trần Bình An dựa vào cái gì dám nói môn phái kia của mình trong tương lai, sau trăm ngàn năm, không phải tòa Đồng Diệp tông thứ hai? Mình sẽ không phải là Đỗ Mậu thứ hai?
Đọc sách biết lễ, tập võ để khỏe mạnh thân thể.
Đây là ước nguyện ban đầu của Trần Bình An đối với Bùi Tiền.
Tình huống bình thường, cái này giống như đang dùng hai chân đi đường, vững chãi, không có vấn đề, nhưng mấu chốt là Bùi Tiền thiên phú tập võ quá cao, võ vận quá cao, một ngày nào đó, chỉ cần nó cảm thấy đạo lý trên sách chỉ là việc khổ sai ứng phó Trần Bình An mà thôi, một khi nó có ngày cảm thấy giảng đạo lý với người ta, thật sự quá phiền chán không thú vị, nó sẽ cảm thấy ta có quyền pháp, hông có đao kiếm giao nhau, khắp nơi thuận bản tâm thuận ý mình, không để ý tự rèn thân, không hiểu nghiêm khắc kỷ luật tuân theo lễ nghi, Trần Bình An lúc trước vì có thể để thế gian có thêm một con Kim Đan đại yêu giúp mọi người làm điều tốt, tiêu phí năm mươi đồng tiền Tiểu Thử cũng không nhíu mày, như vậy tương lai hắn tự tay dựng lên một vị cửu cảnh võ phu thậm chí là thập cảnh võ phu chỉ nói lập trường ích lợi, chớ nói đúng sai thị phi với ta, Trần Bình An đừng nói là năm mươi đồng tiền Tiểu Thử, chỉ sợ năm mươi, năm trăm đồng tiền Cốc Vũ cũng không làm được tích sự gì.
Trần Bình An lấy tư thái trồng cây chuối, nhắm mắt trầm ngâm, lăn qua lộn lại, cũng chưa nghĩ ra đáp án vẹn toàn đôi bên.
Chẳng lẽ thật sự vì tương lai hai chữ “nhỡ đâu”, lại tự tay đánh gãy con đường võ đạo của Bùi Tiền hôm nay?
Lúc trước ở trong khe núi, đối mặt sơn trạch dã tu rắp tâm hại người nhưng chung quy chưa tạo nên thảm kịch, Trần Bình An nói “khó ở kết quả tệ nhất chưa xuất hiện, cho nên đạo lý còn có thể nói tiếp”, bằng không Trần Bình An không cần vu hồi như vậy, dựa vào bản lãnh chém giết là được.
Đây là điều Trần Bình An rút ra được sau khi “để tay lên ngực tự hỏi” trong chiến dịch nơi quán trọ biên thuỳ, trải qua chiến dịch thành Lão Long, thông qua nữ quan Hoàng Đình tìm hiểu biến cố sau đó của sơn môn Đồng Diệp tông, Trần Bình An đã thay đổi một chút, bởi vì Trần Bình An cảm thấy nên lui một bước nhỏ, tùy nơi tùy người mà khác đi, ở trên “một bước nhỏ” này nghiên cứu học vấn, cân nhắc nhiều hơn chút, bằng không người đời khắp nơi lấy “không thẹn với lòng” làm lý do, thị phi đảo lộn vẫn rất nhiều.
Bùi Tiền đang phẫn uất con cá sao không chịu nể mặt như thế, đột nhiên xoa cái má hơi đau, lại phát hiện Tùy Hữu Biên nháy mắt vơi nó. Bùi Tiền theo tầm mắt Tùy Hữu Biên, thấy được Trần Bình An cách đó không xa, chau mày, không giống như bình thường.
Tùy Hữu Biên thu hồi ngón tay lấy giọt nước búng nhẹ lên má Bùi Tiền, tiếp tục đưa mắt nhìn về nơi xa.
Bùi Tiền nhẹ nhàng buông cần câu, rón ra rón rén tới cạnh Trần Bình An, ngồi ở nơi đó, chăm chú nhìn lông mày sư phụ.
Chẳng lẽ là sư phụ giật mình nghĩ lại, lúc này mới bắt đầu đau lòng năm mươi đồng tiền Tiểu Thử đã lãng phí rồi?
Trần Bình An mở mắt, nhìn khuôn mặt than đen thường xuyên hóng gió phơi nắng chưa trắng lên kia, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Bùi Tiền nghĩ nghĩ, “Sư phụ, có chuyện sầu muộn? Nói cho con nghe một chút đi.”
Cổ tay Trần Bình An hơi dùng sức, thân hình điên đảo, biến trở về tư thế đứng bình thường, sau đó ngồi xếp bằng, có chút do dự.
Sự tình quá xa, đạo lý quá lớn.
Hôm nay tuổi Bùi Tiền có thể còn phải vẫn còn hơi nhỏ hay không? Lời nói và cảm xúc của mình, sẽ giống tảng đá nặng trịch, đè ở đầu vai của nó hay không?