Q4 – Chương 47: Hồng trần bạch tuyết, phiền phức tới rồi

Hồng trần bạch tuyết, phiền phức tới rồi

Mặc kệ là người tu hành tông phái nào, có thể trở thành tiên sinh của hoàng tử, đều là chuyện cực vinh quang.

Có câu nói là không để ý tới hồng trần, chung quy cần phải xem hồng trần có đủ hồng hay không.

Đối với đại phái đệ tử như Cố Thanh cùng Hướng Vãn Thư mà nói, muốn xuất ra nhiều năm thời gian tu hành để đổi lấy vinh quang như thế thực sự không có sức hấp dẫn.

Nhưng nếu như là lão sư của Thần Hoàng, tự nhiên lại là chuyện khác.

Trọng yếu chính là, Hướng Vãn Thư cũng không phải đại biểu cho chính mình để đặt câu hỏi.

Cố Thanh lúc này mới biết hắn đã vào phủ Cảnh Tân hoàng tử—— đối với Thanh Sơn Tông tại sao lại bỗng nhiên tham dự hoàng tộc sự vụ, tu hành giới có rất nhiều suy đoán, theo đạo lý mà nói Trung Châu Phái phải cực cảnh giác chuyện này lại thủy chung duy trì trầm mặc, hiện tại rốt cục không nhịn được nữa.

“Thần Mạt Phong nợ Hồ quý phi một cái ân tình, cụ thể là chuyện gì, sư huynh ngươi Đồng Nhan rất rõ ràng.”

Cố Thanh đưa ra một cái đáp án, sau đó không nói gì nữa.

Hướng Vãn Thư tự nhiên không tin, nhưng cũng không có cách nào cả.

Mấy cái trái cây dù quý giá cỡ nào cũng ăn không được quá lâu, thăm dò không ra kết quả, nói chuyện tự nhiên cũng không cần tiếp tục, hai người cứ như vậy cáo từ.

Cố Thanh trở về Tỉnh trạch, cùng Tỉnh Thương đám người chào hỏi, trở lại trong phòng.

Hắn nhìn tuyết đọng ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới hình ảnh pha trà trên Thần Mạt Phong năm ấy, liền đi hậu viên.

Tỉnh trạch hậu viên hiện tại có rất nhiều mèo hoang, tự nhiên là bởi vì Bạch Quỷ yêu thích.

Có nó ở đây, Tỉnh Lê thường xuyên đến đây chơi đùa không cần lo lắng sẽ bị mèo hoang cắn hay cào.

Cố Thanh đang lo lắng những vấn đề khác, tỷ như đứa cháu này của sư phụ có thể bị Bạch Quỷ đại nhân dạy thành một con ma bài bạc hay không.

“Có thể ngài đang đấu khí cùng sư phụ.”

Hắn nhìn dây leo khô đầy tường mang theo tuyết đọng, nhẹ giọng nói: “Nhưng tiểu hài tử chính là vô tội.”

Dây leo khô khẽ nhúc nhích, tuyết đọng rì rào rơi xuống, Lưu A Đại từ bên trong đi ra, trên người dính tuyết, có vẻ mập hơn một chút.

Nó nhìn Cố Thanh không nói gì, trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức.

“Meo meo, meo meo, ta đã trở về, đêm qua tuyết quá lớn, tiên sinh lo lắng nhà tranh sẽ bị đổ, nên được tan học sớm.”

Âm thanh cao hứng của Tỉnh Lê từ ngoài vườn truyền đến.

Cố Thanh cười khổ không hề có một tiếng động, quay về Lưu A Đại chắp tay làm lễ, thân hình nhẹ phiêu, đi lên trên tường.

Tỉnh Lê chạy vào hậu viên, mang theo rất nhiều hoa tuyết, khuôn mặt đỏ chót.

Cố Thanh đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, nghiêm túc nhìn hắn một cái, biểu hiện khẽ biến.

Tỉnh Lê hô hấp rất vững vàng, dù cho chạy nhanh như vậy, hơn nữa lâu dài hô hấp tự có tiết tấu, mơ hồ phù hợp một loại thiên địa chí lý nào đó.

“Ngọc môn thổ tức pháp?”

Cố Thanh rất giật mình, nhìn phía mèo trắng mang theo Tỉnh Lê hướng về bên trong dây leo khô đi đến, nghĩ thầm ngươi lại dạy đứa nhỏ này tu hành sao?

……

……

Hướng Vãn Thư trở lại trong phủ Cảnh Tân hoàng tử, cùng Lương Thái phó nói vài câu về tình hình cùng Cố Thanh gặp mặt, liền tự đi tĩnh tu.

Lương Thái phó ngồi trong thư phòng, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ , nghĩ đến thời gian rất lâu, vẫn như cũ không nghĩ ra Thanh Sơn Tông đến tột cùng muốn làm gì.

Bỗng nhiên có thần chúc cầm một tấm bái thiếp lại đây, nói có người muốn gặp hoàng tử.

Lương Thái phó cầm tấm bái thiếp kia liếc mắt nhìn, có chút bất ngờ.

Không phải bởi vì tuyết lớn, mà là bởi vì tấm bái thiếp này so với tuyết còn sạch sẽ hơn, một chữ đều không có, tự nhiên không có kí tên.

Quan viên cùng người tu hành muốn bái kiến Cảnh Tân hoàng tử không biết có bao nhiêu, tấm bái thiếp này được đưa đến trước mặt hắn, chí ít cần quá ba cửa.

Có thể sử dụng một tấm bái thiếp trống không để qua ba cửa kia, đưa tới trước mặt mình, tất nhiên không đơn giản.

Lương Thái phó suy nghĩ chốc lát, nói: “Đem người kia mang tới.”

Người đến là một tên béo, ăn mặc xiêm y rất phổ thông, trên hài ngoại trừ tuyết tiết, còn có chút dầu.

Hắn gặp Lương Thái phó vẫn như cũ cười híp mắt, cố tỏ ra dáng vẻ người hiền lành, đúng như Thái phó suy nghĩ, tên mập mạp này tất nhiên không đơn giản.

Tên béo này không phải người tu hành, phủ hoàng tử vẫn không có thả lỏng cảnh giác, trong thư phòng rõ ràng ẩn giấu đi cao thủ, sau tấm bình phong còn có bóng người.

Những bố trí này không có ra sức che giấu, tên béo mỉm cười, coi như không biết, chỉ là nhắc nhở một câu: “Đại nhân cảm thấy việc này có thể khiến người ta nghe thấy là được.”

Lương Thái phó mặt không hề cảm xúc nói: “Ngươi là người phương nào, có chuyện gì?”

Tên béo kia nói: “Ta là chưởng quỹ kiêm bếp trưởng bên trong một quán rượu tại Triều Ca thành, chín năm trước thanh thiên ty Thi Phong Thần đại nhân tìm ta làm một chuyện.”

Lương Thái phó hơi nhíu mày, nói: “Sau đó?”

Đối với hắn mà nói, thời điểm này rất dễ để nhớ lại.

Chín năm trước tại minh thúy cốc ngoài Triều Ca thành, Thanh Sơn Thần Mạt Phong chủ Triệu Tịch Nguyệt bị Bất Lão Lâm thích khách ám hại, suýt nữa bỏ mình.

Tên béo nói: “Chủ nhân lo lắng hoàng tử sẽ quên chuyện này, vì lẽ đó để ta chuyên môn đi một chuyến nhắc nhở một chút.”

Lương Thái phó trầm mặc chốc lát, nói: “Chứng cứ?”

“Chứng cứ tự nhiên là có, Thi Phong Thần là người có chủ ý, trước khi chết cũng chưa quên đem chuyện này làm xong.”

Tên béo nhìn biểu hiện của Lương Thái phó, biết hắn đang suy nghĩ gì, nói: “Những chứng cứ kia không chắc có thể làm cho Trung Châu Phái từ bỏ các ngươi, thế nhưng Nhất Mao Trai thì sao?”

Lương Thái phó sắc mặt có chút khó coi.

Hiện tại Cảnh Tân hoàng tử ở trong triều thanh thế dần cao, ngoại trừ có Trung Châu Phái chống đỡ, quan trọng nhất chính là Nhất Mao Trai tỏ rõ thái độ phản đối Nhị hoàng tử kế vị.

Dựa theo tính cách của các thư sinh Nhất Mao Trai, một khi biết Cảnh Tân hoàng tử đã từng cấu kết với Bất Lão Lâm…… Chỉ sợ bọn họ thà để ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế chính là con hồ ly còn hơn!

Cuối cùng tên béo cười nói ra vấn đề phiền toái nhất .

“Ngài nên rất rõ ràng phong cách của Thanh Sơn Tông, chỉ cần bọn họ tin việc này, hoàng tử không cần nói kế vị, có thể sống sót hay không chỉ sợ còn chưa rõ.”

Lương Thái phó nhìn chằm chằm vào mặt tên béo, nói: “Các ngươi đã bị diệt, cô hồn tiểu quỷ giống như ngươi có ích lợi gì?”

Tên béo không hề sợ hãi, nói: “Đạo lý bề nổi của tảng băng chìm, ngài nên rất rõ ràng.”

Lương Thái phó bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Ta rất hiếu kì, ngươi hiện tại đến tột cùng là nghe ai? Tây Hải? Hay là một cái tông phái nào đó cầm hồ sơ?”

Tên béo nghiêm nghị nói: “Chúng ta chỉ nghe bên trên, mặc kệ là Tây Hải vẫn là ai, nói chung đều là bên trên.”

Phía dưới cùng bên trên tổ hợp lại chính là một người có hai bộ mặt, Bất Lão Lâm sẽ vĩnh viễn tồn tại.

Lương Thái phó trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Các ngươi muốn làm gì?”

Tên béo nói: “Đến thời điểm sẽ thông báo cho các ngươi.”

Lương Thái phó nói: “Một cái.”

Tên béo nói: “Thanh toán xong.”

Lương Thái phó nói: “Không tiễn.”

……

……

Sau tấm bình phong bóng người khẽ nhúc nhích, Cảnh Tân hoàng tử đi ra.

Trong thư phòng không có những cao thủ ẩn giấu khác, chỉ có một mình hắn.

Cùng năm đó trong Cựu Mai Viên so sánh, sắc mặt của hắn hơi chút trắng xám, quý khí cùng ngạo khí đã hết mức thu vào trong cơ thể, có vẻ khá là trầm tĩnh.

Cảnh Tân đi tới đối diện Lương Thái phó ngồi xuống.

Hai người ngồi đối diện không nói gì.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi không hề có một tiếng động.

Hàn khí dần dần bao phủ thư phòng.

Không biết cách thời gian bao lâu, Cảnh Tân thở dài nói: “Đời ta chưa từng làm cái gì sai, chỉ có một cái như thế.”

Lương Thái phó nói: “Thời gian là một dòng sông, quá khứ chính là quá khứ, chỉ có thể nhìn về phía trước.”

Chín năm trước, tộc đệ Lương Tinh Thành của hắn liền bệnh nặng mà chết, đã biến thành một giọt nước bên trong dòng sông thời gian.

Ai có thể nghĩ tới, chuyện này còn chưa kết thúc.

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Status: Completed Author:

Thiên lý sát nhất nhân, thập bộ bất nguyện hành.(Nghìn dặm giết một người, mười bước không muốn đi.)

------------------------

Ta chính là kiếm.

Ngàn dặm giết một người, mười bước không muốn đi.

Ngàn dặm giết một người, mười bước không được đi.

Ngàn dặm giết một người, mười bước? Không được!

Ta chính là kiếm, kiếm chính là ta.

Đại Đạo Triều Thiên, tất cả chấp nhất kiếm.

.................................

Nếu như nhân sinh có thể làm lại, ta đại khái vẫn là như vậy.

" người không thể nào bước vào hai lần cùng một dòng sông, Thật như thế sao?

—— Tỉnh Cửu

Hắn chính là bước lại trên một dòng sông.

-----------------------------------------

PS: Truyện của lão Miêu Nị thì khỏi bàn về chất lượng, bộ nào cũng là siêu phẩm từ Gian Khách, Tướng Dạ, tới Trạch Thiên Ký bộ nào cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng đọc giả, cốt truyện hấp dẫn đọc cứ muốn đọc mãi k dừng, đặc biệt là lối hành văn có 1 không 2 trong giới tác giả văn học mạng hiện nay, k tác tác giả nào bắt chước được, với lối viết điểm xuyết lời ít ý nhiều , mỗi câu mỗi chữ đều hàm chứa ý nghĩa trong đó khi đọc luôn làm ta suy ngẫm không thôi. Truyện của Miêu Nị luôn ẩn chứa nhân sinh , các nhân vật phụ cũng đều rất đặc sắc mỗi người đều có ấn tượng riêng . Chính những thứ này tạo nên thương hiệu của tác giả, đây có thể nói là 1 trong những tác giả hiếm hoi càng viết càng hay.

Nếu bạn đã từng là fan của Tru Tiên, thì k nên bỏ qua có thể nói sau tru tiên thì chỉ có truyện của lão Miêu Nị là tả tình ,tả tâm lý xuất sắc nhất hiện nay. Thêm vào đó truyện lão bố cục rất sâu rất logic, mưu kế trong truyện phải nói tầng tầng lớp lớp, sâu k lường được. Luôn làm ta phán đoán k dc tình tiết tiếp theo là như thế nào, có bình đạm có cao trào. Theo nhận xét của mình truyện của Miêu Nị đáng đọc nhất hiện nay

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset