Nguyên đó là một phụ nữ đài các lộng lẫy, bà ta vừa gõ cửa vừa nói :
– Lư phu nhân, ngươi chưa ngủ à? Ta lại tới quấy rầy ngươi đây. Nghe lối xưng hô, thì dường như bà ta đã biết thân phận của Lư phu nhân.
Lư phu nhân mở cửa phòng, đón bà ta vào, cười nói :
– Nghiêm phu nhân, người khuất giá tới phòng kẻ dưới, quả thật không dám nhận.
Thiết Ma Lặc nghĩ thầm :
– Té ra những nữ khách tới hôm nay đều là vợ các quan nhất phẩm của An Lộc Sơn. Lư phu nhân làm sao mà thân thiết được với họ như thế?.
Nghiêm phu nhân nói :
– Thư thư, sao ngươi lại mắng ta như thế, chồng chúng ta cùng là tiến sĩ một khoa, nếu luận về chức quan năm xưa, lão gia nhà ta còn là bề dưới của tôn phu mà.
Lư phu nhân nói :
– Đó là chuyện trước đây. Lúc ấy Nghiêm đại nhân là Tiến sĩ của nhà Đại Đường, nhưng bây giờ là đại thần của nhà Đại Yên.
Nghiêm phu nhân mi mắt đỏ lên, nói :
– Thư thư, ta vốn ngưỡng mộ ngươi là Gia Cát trong giới phụ nữ, hôm nay quả thật có chuyện nghi nan, muốn tới thỉnh giáo ngươi, xin ngươi đừng mỉa mai nữa.
Lư phu nhân nói :
– Người đã lấy tình chị em tới gặp ta, vậy thì tha lỗi cho ta quá phận, cũng gọi người là thư thư. Thư thư, đại nhân nhà người đang ở trong triều, còn có chuyện gì nghi nan?.Nghiêm phu nhân nói :
– Chúa công càng ngày càng không thích Thái tử, tính nết cũng càng ngày càng hung dữ. Không giấu gì thư thư, phu quân ta là đại thần mà cũng thường bị chúa công đối xử tệ, ngay Thái tử là bậc tôn quý cũng cứ năm ba ngày lại bị đánh một trận. Bây giờ chúa công rất sủng ái Đoàn phi, Đoàn phi đã sinh được một con trai, tên là Khánh ân, xem ý chúa công tựa hồ muốn phế Thái tử mà lập Khánh ân, ờ Thái tử và phu quân ta chỉ đành chịu nhục, chuyện đó cũng thôi, nhưng chỉ e sẽ có cái họa khôn lường, khó giữ tính mạng.
Lư phu nhân trầm ngâm hồi lâu, thở dài nói :
– Chuyện phế lập này, sử sách triều nào cũng có chép. Từ xưa lập một con thì phế một con, những kẻ bị phế cũng có ai giữ được tính mạng đâu? Chuyện này quả thật cũng khó trách tôn phu lo xa.
Nghiêm phu nhân nghe nàng nói thế, lại càng hoảng sợ run rẩy hỏi :
– Thư thư, nếu đã như thế, thì ngươi dạy ta nên thế nào?. Lư phu nhân nói :
– Chuyện này phải tỉnh kế lâu dài, có thì cũng có cách rồi, chỉ là không biết ngươi có dám làm không?. Nói tới đó thì hai người chụm đầu ghé tai nhau nói thầm, Thiết Ma Lặc không nghe được gì nữa.
Chỉ thấy Nghiêm phu nhân nhướng mày, dáng vẻ trên mặt vô cùng khẩn trương, lại như có mấy phần hoảng sợ, qua một lúc chỉ nghe Nghiêm phu nhân hít vào một hơi, nói :
– Chuyện này quả thật phải tính kế lâu dài, thư thư, tối nay ta ở lại chỗ ngươi.
Thiết Ma Lặc nghĩ thầm :
– Té ra Lư phu nhân ở trong hang cọp, quả thật là có nỗi khổ tâm, mình không cần hỏi, đợi lúc việc lớn mà bà nói xảy ra đã.
Sáng hôm sau, Thiết Ma Lặc ngủ dậy, quản gia của Tiết phủ mang vào một bộ y phục Tá lĩnh, nói Vương Tá lĩnh, mời ngươi thay mặc quần áo này rồi tới gặp Tiết tướng quân ngay.
Thiết Ma Lặc thầm hồi hộp, nghĩ thầm :
– Tuy mình nhận chức Tá lĩnh thân binh của y, nhưng không phải lên đường ra trận, vẫn ở trong nhà, lại bắt mình mặc quần áo này làm gì?.
Tới trước sảnh đường, thấy Tiết Tung đang chắp tay trầm ngâm trong đó, vừa thấy Thiết Ma Lặc liền hỏi :
– Ngươi ăn điểm tâm chưa?.
Thiết Ma Lặc rất ngạc nhiên, nói thật :
– Chưa. Tiết Tung cau mày, sai viên quản gia :
– Mang mấy cái bánh lớn lên đây. Vương lão đệ, dọc đường ngươi sẽ ăn vậy, thời gian không còn nhiều đâu. Thiết Ma Lặc nói :
– Tướng quân muốn đi đâu thế? Muốn ta đi theo phái không?. Tiết Tung nói :
– Đúng thế, hôm nay chúa thượng mở tiệc lớn ở Ly Sơn, có đủ trò vui, khoản đãi sứ thần các nước Phiên tới chầu, bá quan văn võ trong triều đều tới, chúa thượng nghe nói ta đã về, bảo ta cũng tới dự tiệc. Vương Tiểu Hắc, ngươi là vệ sĩ của ta, cũng đi tới đó để mở rộng tầm mắt.
Tiệc lớn như thế, Tiết Tung vừa về tới, lại được An lộc Sơn truyền chỉ gọi y tới phó yến, vốn phải vui vẻ mới đúng, nhưng y luôn nhíu mày, tựa hồ có sự lo lắng, vốn là vì y thua trận, sợ bị bọn đồng liêu thừa cơ nói xấu, thậm chí có khi còn ám toán, nên tuy đi dự tiệc vui, cũng không thể không nơm nớp đề phòng. Y muốn Thiết Ma Lặc làm vệ sĩ cùng đi với y, dụng ý chính là đế phòng chuyện bất trắc.
Thiết Ma Lặc nghe xong, giật nảy mình :
– Nếu bị người ta nhận ra, thì làm sao đây!. Nhưng y lại nghĩ trong một buổi tiệc lớn thế này:
– Tổng quản đại nội. Dương Mục Lao của An Lộc Sơn cũng tất nhiên có mặt, lúc Dương Mục lao hại chết cha y y còn rất nhỏ, bây giờ căn bản đã không nhớ được dáng vẻ Dương Mục Lao thế nào, vì thế y cũng muốn nhân cơ hội này biết mặt kẻ thù, đồng thời cũng để xem bọn ma quỷ múa may.
Thiết Ma Lặc rất to gan, ăn mấy cái bánh, không nói tới câu thứ hai, lập tức đi theo Tiết Tung. Nhiếp Phong cũng như Tiết Tung, được An Lộc Sơn triệu vào, gọi đi phó yến, lúc ấy đã đứng chờ trước cửa, y thấy Tiết Tung dắt Thiết Ma Lặc cùng đi, cũng giật nảy mình, trong lòng ngấm ngầm kêu khổ.
Từ trong thành tới hành cung ở Ly Sơn khoảng ba mươi dặm, trên đường ngựa xe nối đuôi không dứt, đều là nhưng người được gọi tới phó yến. Thiết Ma Lặc lên Ly Sơn, qua phủ đệ cũ của An Lộc Sơn trước kia. Nhớ lại năm xưa Sử Dật Như tử nạn ở đây, mình và Đoàn Khuê Chương, Nam Tễ Vân từng tắm máu ác đấu ở đây, mà Tiết Tung chính là một trong nhưng địch nhân lúc bấy giờ, không ngờ hôm nay lại cùng y quay lại, trong lòng đầy cảm xúc.
Bước vào hành cung, chỉ nghe khắp nơi ầm ĩ, trong sự Ồn ào chẳng có chút nào là phong thái tôn nghiêm của hoàng gia, Thiết Ma Lặc thầm thấy buồn cười :
– An Lộc Sơn vốn xuất thân là một gã vô lại ở chợ búa, chắc văn võ bá quan của y cũng không khác bao nhiêu!.
Yến tiệc bày ở :
– Ngự uyển. trong hành cung, ở đó lại càng đông đảo, rất nhiều quan viên bưng chén rượu, đi qua đi lại xem trò, thấy cung nữ đi ngang là chành môi nhe răng ngắm nghía. Ngay Tiết Tung bước vào cũng không ai để ý, Thiết Ma Lặc thì càng không cần phải nói.
Thiết Ma Lặc nghĩ thầm :
– Thế này thì có gì giống với thiên tử ban yến? Lúc nghĩa phụ mình làm minh chủ lục lâm, mỗi khi vớ được một món lớn, cũng mở tiệc lớn mời bọn đầu mục thủ hạ, so với tình hình hôm nay cũng chẳng khác bao nhiêu, nhưng bọn đầu mục của nghĩa phụ mình còn không có dáng vẻ say sưa lộ hết cái xấu như đám quan lại này của An Lộc Sơn.
An Lộc Sơn vốn là người Hồ, những đầu mục thuộc các bộ lạc chư Phiên của y nghe nói y làm hoàng đế đều tới triều hạ. An Lộc Sơn có ý khoe khoang giàu sang, bày đủ trò vui trong ngự uyển ở hành cung, hưởng hết thú vui thanh sắc, cho bọn tùy tùng của họ đi lại khắp nơi trong ngự uyển, mặc sức hưởng lạc. An Lộc Sơn thì ngồi giữa đình Bách Hoa trong ngự uyển, cùng bọn đầu mục chư Phiên (gọi cho đẹp là sứ thần) uống rượu làm vui, các tướng quân và đại thần có địa vị dưới trướng của y mới có tư cách tiếp khách trong đình.
Tiết Tung, Nhiếp Phong hai người giữ chức Long hổ thượng tướng quân, lại là được :
– ngự chỉ. của An Lộc Sơn triệu kiến, vì thế phải tới đình Bách Hoa tiếp khách. Thiết Ma Lặc chỉ là vệ sĩ không được bước vào trong đình.
Trong vườn khắp nơi bày thức ăn la liệt, có thể tùy ý ăn uống, Thiết Ma Lặc thích tự do tự tại, vả lại trà trộn vào đám đông cũng có thể che giấu thân phận của mình, trong đình Bách Hoa y chỉ nhận ra được Vương Bá Thông, còn ai là Dương Mục Lao thì y không biết.
Thiết Ma Lặc đang nhìn ngó chung quanh, đột nhiên có người kêu lên :
– Voi tới đây, mau tránh ra!., chỉ thấy một đám tượng nô dắt bốn con voi lớn ra dàn thành hàng chữ nhất ở khoảng trống trước đình Bách Hoa.
Thiết Ma Lặc thầm ngạc nhiên :
– Đang lúc yến hội, lại mang voi tới làm gì?. Một viên quan có vẻ say nhìn thấy thái độ của y, hô hô cười rộ, vỗ vỗ vai y nói :
– Ngươi không hiểu à? Trò vui mới lạ sắp diễn ra rồi.
Nguyên đó là voi được thuần dưỡng trong cung, lúc đầu trong niên hiệu Thiên Bảo, Huyền tông lưu tâm tới thanh sắc mỗi khi ăn tiệc uống rượu thì sai bọn tượng nô chăn voi trong ngự uyển dắt voi vào, sai lấy vòi cuốn chén rượu quỳ xuống trước ngai ngự dâng lên chúc thọ, đều là voi thường ngày được thuần dưỡng. Lại từng dạy mấy mươi con ngựa nhảy múa theo điệu nhạc, sai bọn mã phu coi việc nuôi ngựa dắt ngựa ra trước sân, bầy ngựa này vừa nghe tiếng nhạc là ngẩng đầu giẫm chân nhảy nhót tới lui, lại rất tự nhiên ăn khớp với tiết tấu phách nhạc. Từ Tiết Hiếu thời Tống có bài thơ Vũ mã như sau :
– Huyền tông thiên tử lúc vui vầy, Sáng múa chiều ca ý tựa ngây. Chuồng gấm lại qua giam vó mạnh, Áo nhung che phủ kín bờm mây. Vừa khua trống múa tranh nhau nhảy, Không đánh roi vàng thế tự ngay. Mai sáng Lê Viên thay khúc cũ, Phạm Dương binh giáp ngập Quan Tây., chính là nói về đoạn sử này.
Năm ấy trong tiệc yến, An Lộc Sơn cũng được dự, vô cùng hầm mộ, hôm nay làm phản đắc chí, bên muốn theo lối ấy tìm vui, nên sai tượng nô cũ trong cung Đường dắt mấy con voi thuần ấy tới, bảo họ biểu diễn, để cho đầu mục chư Phiên kinh ngạc.
Quả nhiên mọi người nhao nhao xúm lại, An Lộc Sơn sai một thái giám bước xuống nói với mọi người :
– Thánh thượng nhận mệnh trời làm Thiên tử, không những lòng người quy phục, mà cả loài súc vật vô tri cũng đều quy thuận. Xin các vị xem mấy con voi lớn này bưng rượu quỳ xuống dâng lên, lát nữa còn có tuấn mã nghe nhạc nhảy múa!.
Câu ấy nói ra, mọi người đều tròn mắt chờ xem trò vui tân kỳ.
Không ngờ mấy con voi lại không nghe hiệu lệnh, bọn tượng nô quát tháo mấy lần, chúng vẫn đứng đờ ra bất động, cũng không quỳ xuống, bọn tượng nô đưa chén rượu tới trước mặt một con voi, muốn nó bưng lên quỳ xuống. Con voi ấy đưa vòi cuốn chén rượu ném ra vài trượng, một con khác lại càng tệ hại, cuốn luôn cả tên tượng nô đưa chén rượu cho nó lên, lập tức khiến bọn tả hữu của An Lộc Sơn đều thất sắc, bọn đầu mục chư Phiên không biết nghi lễ, cũng nhịn không được che miệng cười trộm.
Nguyên là mấy con voi này tuy đều là voi thuần đã được huấn luyện, nhưng chúng đã mời rượu mấy lần, đều chỉ dâng cho một mình Huyền tông hoàng đế, vì thế đã quen rồi. Bây giờ chúng thấy An Lộc Sơn ngồi quay mặt về hướng nam, tuy cũng mặc long bào, nhưng hoàn toàn không phải là người chúng từng thấy, vì thế không muốn làm những động tác ấy, thậm chí còn nổi giận.
An Lộc Sơn nghe tiếng cười khúc khích, vừa thẹn vừa giận, chửi lớn :
– Nghiệt súc đáng ghét, cả gan khi quân, đem giết chúng đi!. Bọn tượng nô ngớ mặt nhìn nhau, nên biết mỗi con voi đều nặng hàng ngàn cân, muốn họ giết chết voi lớn, họ lấy đâu ra bấy nhiêu sức lực?
Chợt thấy một ông già vóc dáng cao lớn bước ra nói :
– Xin chúa thượng bớt giận, việt giết mấy con voi này cứ giao cho nô tỳ là được.
Nghe nói vòi voi rất ngon, mấy con voi lớn này dám to gan khi quân thì để ngự trù nấu vòi của chúng làm món ăn.
An Lộc Sơn lúc ấy mới đổi giận làm vui, vỗ tay cười nói :
– Cách ấy của Dương Tổng quản hay lắm, hay lắm! Các ngươi tới mà xem thủ pháp giết voi của Dương Tổng quản!.
Ông già kia bước vào trường, thản nhiên, bước tới cạnh một con voi, con voi ấy cho rằng y tới vuốt ve nó, tuy không nguyện ý, nhưng cũng chưa nổi giận. Ông già kia cũng hoàn toàn không giống như dùng sức, quả nhiên giống như vuốt ve, khẽ vỗ một chưởng, chỉ nghe tiếng ầm ầm như một ngọn núi sập xuống, con voi ấy đã bị y một chưởng đánh chết. Lập tức tiếng hò reo khen ngợi vang lên ầm ầm, bọn đầu mục Phiên bang không hiểu sự ảo diệu về nội công, lại càng sợ tới mức trợn mắt há miệng, hồi lâu mới nói được thành tiếng :
– Vị Dương Tổng quản này là Lôi thần trên trời xuống phàm chăng? Tại sao lại lợi hại như thế.. Thiết Ma Lặc lúc ấy mới biết người kia là Dương Mục Lao, cũng không kìm được hoảng sợ giật nảy mình :
– Từ đó mà xem thì công phu Miên chưởng của lão ma đầu này quả nhiên đã đạt tới cảnh giới thượng thặng, xem ra chỉ sợ mình không đón đỡ được Thất bộ thất chưởng của y.
Lúc ấy, ba con voi còn lại đã biết Dương Mục Lao tới không có ý tốt, ba con từ ba phía xông vào y, ba cái vòi như nhuyễn tiên vung ra cuốn y, Dương Mục Lao có ý khoe khoang công phu, vung chưởng như lưỡi đao chém xuống một nhát chặt đứt nửa cái vòi của con voi hung dữ nhất, con voi ấy đau quá rống lên ầm ầm, lăn lộn dưới đất, Dương Mục Lao hô hô cười rộ. Con voi thứ hai đưa vòi cuốn tới, Dương Mục Lao lại cố ý để nó cuốn lấy, ra một chiêu Phân cân thác cốt, bứt đứt một sợi gân trên vòi nó, con voi ấy uổng có sức lực hàng ngàn hàng vạn cân, cái vòi đã mềm nhũn ra đã không dùng được kình lực, khí lực toàn thân không sao sử dụng được. Con voi ấy bị Dương Mục Lao làm cho vòi ngứa ngáy, theo bản năng rút vòi lại, cuốn Dương Mục Lao tới trước mặt nó, như thế cũng như nhường y phát chưởng đánh ra, Dương Mục Lao nhắm vào giữa trán voi, một chưởng đập xuống, con voi ấy lập tức cũng bị y đánh chết.
Dương Mục Lao phi thân nhảy lên lưng con voi còn lại, từ trên đánh xuống, lại một chưởng đánh chết nó. Lúc ấy con voi bị đứt vòi đang nổi cơn điên, xông ra khỏi bãi đất làm bọn quan lại đang đứng xem bên ngoài kêu la ầm ĩ, nhảy nhót tránh né, hỗn loạn nháo nhào.
Dương Mục Lao hai chân điểm xuống đất một cái như một mũi tên bắn ra, năm ngón tay xỉa xuống, một cái xỉa ấy dùng ngạnh công Thiết sa chưởng, chỉ nghe lách cách một tiếng, trán con voi ấy đã vỡ toác. Dương Mục Lao rút năm ngón tay máu chảy ròng ròng ra, hô hô cười rộ, con voi hung dữ nhất ấy đương nhiên cũng mất mạng rồi.
Dương Mục Lao liên tiếp dùng thần. pháp và chưởng pháp khác nhau, chỉ trong thời gian không đầy một nén hương liên tiếp giết bốn con voi khiến bọn đầu mục chư Phiên hoảng sợ, văn võ bá quan tim đập chân run, tiếng khen ngợi cũng run run.
Thiết Ma Lặc trà trộn trong đám đông, chợt thấy hai đứa nhỏ khoảng trên dưới mười tuổi cũng chen vào, một đứa nói :
– Ông già này bá đạo thật! Dáng vẻ cũng hung ác, ta thấy đúng là một người độc ác.
Đứa kia nói :
– Đừng nhìn gã hung ác ấy nữa, chúng ta tìm Vương thúc thúc đi. Đứa trước nghểnh nghểnh cổ, nói :
– Ta không nhìn thấy Vương thúc thúc, cha ta và cha ngươi ở trong đình bồi tiếp hoàng đế uống rượu, ngươi có nhìn thấy không?.
Thiết Ma Lặc giật nảy mình, nhìn thấy hai đứa nhỏ mặc nam trang ấy chính là Nhiếp Ẩn Nương và Tiết Hồng Tuyến, đúng lúc ấy chỉ thấy Vương Yến Vũ cũng chen tới, khẽ suýt một tiếng, nói :
– Tại sao các ngươi không nghe lời, chạy lung tung khắp nơi thế. Mau về bên lán kia đi, không bước vào trong đình này được đâu? Nếu để cha các ngươi nhìn thấy thì các ngươi không xong đâu.
Có một viên quan tưởng Vương Yến Vũ là cung nữ, tưởng hai đứa nhỏ là tiểu bằng môn (thái giám), cậy có mấy phần hơi men, mặt dày bước lên chọc ghẹo nàng, nói :
– Đừng đi đâu xa, hôm nay vạn tuế và trăm quan cùng vui, chúng ta cũngvui một chút!. Vương Yến Vũ cười một tiếng nói :
– Ngươi tự vui một mình đi!., tay áo phất một cái như môt ngọn nhuyễn tiên đánh vào cái bụng phệ của y, lập tức khiến viên quan kia gập người xuống, vuốt bụng kêu đau ầm lên, Vương Yến Vũ mỗi tay dắt một đứa nhỏ chen ra khỏi đám đông.
Một võ sĩ bên cạnh đỡ viên quan kia đứng lên, nói :
– Ngươi cũng to gan lắm, ngươi biết cô ta là ai không? Cô ta là con gái của Lỗ quốc công Vương Bá Thông, còn chưa mổ bụng ngươi thì tính ra ngươi cũng còn may đấy.
Thiết Ma Lặc nghe bọn quan lại bàn luận, mới biết lán bên kia là nơi chiêu đãi các phi tử của An Lộc Sơn và nữ quyến của đám vương công đại thần đi dự tiệc, sự ngăn cách nam nữ của người Hồ rất lỏng lẻo, nên các phi tử của y cũng ra mặt. Nhưng Vương Yến Vũ lại dám bảo hai cô gái Nhiếp Tiết cải trang làm con trai trà trộn vào đây, quả thật khiến Thiết Ma Lặc bất ngờ.
An Lộc Sơn được Dương Mục Lao lấy lại thể diện, vui vẻ trở lại, sau khi voi dâng rượu vốn là tiết mục tuấn mã nhảy múa, nhung y sợ bầy ngựa múa này cũng không tuân hiệu lệnh như mấy con voi, nên bỏ luôn tiết mục ấy, truyền lệnh gọi nhạc công ra biểu diễn.
Giáo phường trong cung nhà Đường (tương đương với tổ chức phối hợp cả kịch viện và nhạc viện thời cận đại) quy mô rất lớn, vì Đường Huyền tông vốn là một người say mê âm nhạc, biết sử dụng tất cả các loại nhạc khí, cũng biết soạn khúc vì thế nhạc công mà y tuyển vào giáo phường như Lý Mạ thổi Phương địch, Hạ Hoài Trí gõ phương hưởng, Hoa Nô đánh trống yết cổ, Trương Dã Hồ thổi kền tất lật, Hoàng Phan Xước gõ phách bản, Lôi Hải Thanh và Trịnh Quan Âm đánh đàn tỳ bà, đều là những tay kỳ cựu âm nhạc nổi tiếng đương thời. Mỗi khi có yến tiệc lớn, đầu tiên bày nhã nhạc Thái thường, có Tọa bộ, có Lập bộ, các nhạc công trong Tọa bộ ngồi trên sảnh biểu diễn, các nhạc công trong Lập bộ thì đứng dưới thềm biểu diễn, tấu xong nhã nhạc, tiếp tới nhạc Cổ xúy sau đó tới những khúc mới của giáo phường và tản nhạc tạp hý của các phủ huyện, theo thứ tự biểu diễn tới hết.
An Lộc Sơn tuy không hiểu âm nhạc, nhưng trước đây lấy thần phận là :
– nghĩa tử. của Dương Qúy phi cũng thường vào cung, đã quen nhìn thấy, hôm nay làm hoàng đế, cũng không khỏi muốn theo đúng bài bản ấy mà :
– phong quang. một phen.
Huyền tông chạy vào Tây Thục, bọn nhạc công tử đệ này chỉ có Lý Mộ, Trương Dã Hồ, Hạ Hoài Trí tùy giá vào Thục, tất cả số còn lại đều bị An Lộc Sơn bắt được, An Lộc Sơn một lệnh truyền xuống, đều gọi tất cả những người ấy ra.
Chỉ thấy các nhạc công trong giáo phường chia ban tiến vào xếp hàng dưới đình Bách Hoa, năm bộ nhạc công này sử dụng các loại nhạc khí khác nhau, vốn có nhiệm vụ khác nhau, nhưng An Lộc Sơn không biết chuyện ấy, nhạc quan áp ban hỏi y muốn diễn tấu thế nào, y không nói ra được danh mục, liền cau mày chửi :
– Ngu ngốc, cả chuyện đó cũng hỏi ta à, ngươi bảo họ đem hết tài năng ra là được!.
Nhạc quan áp ban của năm bộ nhạc công ngớ mặt nhìn nhau, chỉ đành chọn mỗi nhạc khí ra một người chơi xuất sắc, bảo họ tới trình diễn khúc đại hợp tấu Quân thiên nhã nhạc.
Đây là một bản hợp tấu vui vẻ náo nhiệt, lập tức sáo phượng địch rỗng, sênh loan ngà voi, chuông vàng khánh ngọc, yết cổ Tần tranh, tỳ bà không hầu, phương hưởng thủ phách, cái thổi thì thổi, cái đàn thì đàn, cái đánh thì đánh, cái gõ thì gõ, tuy tâm tình của nhạc công không tốt, nhưng cũng thanh âm cao vút, nghe rất êm tai. An Lộc Sơn cả mừng, vuốt râu khen ngợi nói :
– Năm xưa trẫm cùng Lý Tam Lang (xét:
tức Huyền tông, vì Huyền tông bày vai thứ ba) ăn yến, cũng từng thấy khúc ca vũ này. Chỉ là đương thời hầu hạ người khác, không khỏi bị trói buộc làm sao được thoải mái như hôm nay. Hôm nay chỉ thiếu là không được họp mặt vui vẻ với Ngọc Hoàn thư muội thôi!.
Nhạc công tấu xong, một vương tử Đột Quyết hiểu âm nhạc nói:
– Hay thì hay, nhưng vẫn chưa đủ. An Lộc Sơn hỏi :
– Có chỗ nào chưa đủ?. Vương tử kia nói :
– Tại sao không nghe có tiếng đàn tỳ bà, từ lâu nghe nói Lôi Hải Thanh đàn tỳ bà giỏi nhất, chẳng lẽ hôm nay y không tới đây sao?. Viên thái giám đứng bên cạnh nhận ra Lôi Hải Thanh, bèn chỉ cho An Lộc Sơn nhìn, nói :
– Tới thì có tới, nhưng chắc mới rồi y không ra biểu diễn, nên tiểu vương tử không nghe thấy. An Lộc Sơn tức giận nói :
– Y dám không ra sức, gọi y ra một mình biểu diễn cho tiểu vương tử nghe.
Thiết Ma Lặc nghe thái giám truyền lệnh gọi Lôi Hải Thanh, giật nảy mình, nghĩ thầm :
– Tại sao y còn chưa chạy trốn?. Ý nghĩ chưa dứt, chỉ thấy một nhạc công trung niên ôm đàn tỳ bà bước vào đình Bách Hoa.
Sở dĩ Thiết Ma Lặc giật mình là vì Lôi Hải Thanh này không phải ai khác, chính là anh ruột Lôi Vạn Xuân, sư huynh của Thiết Ma Lặc. Hai anh em y cùng một mẹ sinh ra nhưng tính tình khác hẳn nhau, Lôi Hải Thanh thích âm nhạc, từ nhỏ đã vào Lê Viên, bái nhạc công giỏi làm thầy, cuối cùng trở thành tay đàn tỳ bà giỏi nhất Trung Quốc còn Lôi Vạn Xuân thì từ nhỏ đã thích luyện võ, lớn lên được Ma kính lão nhân thu làm đệ tử, trở thành du hiệp nổi tiếng. Nhưng hai anh em họ cũng có chỗ giống nhau, đó là tính nết cương liệt ngay thẳng không a dua. Lôi Hải Thanh lần này bị bắt tới, trong lòng vốn đã đầy nỗi bi phẫn, nên lúc hợp tấu bản Quân thiên nhã nhạc tuy tay cầm tỳ bà, nhưng vẫn không gảy tiếng nào. Lúc ấy y bị An Lộc Sơn gọi vào đình Bách Hoa, vừa bước vào đình, đột nhiên bị khích động lòng trung liệt, bèn cao giọng khóc lớn, chỉ An Lộc Sơn chửi :
– Lôi Hải Thanh ta tuy là một nhạc công, nhưng cũng biết trung nghĩa, đời nào chịu hầu hạ tên phản tặc nhà ngươi!. Câu chửi ấy lập tức khiến những người có mặt đều thất kinh, tả hữu của An Lộc Sơn đang định xông tới bắt, Lôi Hải Thanh đã nhảy xổ tới, vung chiếc đàn tỳ bà đập xuống đầu An Lộc Sơn. Dương Mục Lao vung tay gạt một cái, chỉ nghe chát một tiếng, chiếc đàn tỳ bà vỡ ra từng mảnh, Lôi Hải Thanh bị hất lùi lại mấy bước, vẫn chưa ngã xuống, nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, hai tên võ sĩ của An Lộc Sơn đã vung đao cùng chém trúng y.
Lôi Hải Thanh quát lớn :
– Hôm nay là ngày ta tuẫn tiết, sau khi ta chết, Lôi Vạn Xuân em ta cũng có thể tận trung báo quốc, chẳng thiếu gì đao kiếm để chém chết bọn phản tặc các ngươi đâu., dứt lời mới ngã xuống đất. Về sau thi nhân nổi tiếng Vương Duy có bài thơ :
– Muôn hộ lòng đau khói nội sầu, Ngày nao văn vũ lại vào chầu? Hòe thu rụng lá trong cung vắng, Ngưng Bích đầu ao tiếng nhạc đâu, là tả chuyện hôm ấy. Lúc ấy Vương Duy cũng ở lại Trường An, chưa kịp trốn đi, giả bệnh không làm quan với ngụy triều, bị An lộc Sơn giam lỏng trong chùa Phổ Thí, vì thế bài thơ ấy của y tuy viết về việc Lôi Hải Thanh tử nạn nhưng không dám công khai ca ngợi Lôi Hải Thanh mà chỉ viết ra nỗi bi cảm của mình. Vế sau Huyền tông trở về, phàm những người theo kẻ nghịch đều phân biệt trị tội, Vương Duy lại nhân có bài thơ ấy mà được tha tội nhưng đó là chuyện ngoài đề.
Thiết Ma Lặc trà trộn trong đám đông, chợt gặp biến cố ấy, mắt thấy Lôi Hải Thanh bị loạn đao băm nát, khí giận đầy bụng, nhất thời cũng không kìm chế được mình, kêu lên thất thanh, xông ra khỏi đám đông mười mấy bước, nhưng lúc ấy Lôi Hải Thanh đã chết, không sao cứu kịp nữa, đến khi Thiết Ma Lặc sực nhớ tới :
– thân phận.
của mình, thì đã sớm bị người ta phát hiện.
Vương Bá Thông là người đầu tiên nhận ra Thiết Ma Lặc, y giật nảy mình, lập tức kêu lên :
– Dương Tổng quản, thằng tiểu tử kia chính là con trai Thiết Côn Luân!. Lại nói với An Lộc Sơn :
– Chúa công, ta nghe nói thằng tiểu tử này và Đoàn Khuê Chương từng phạm long giá, không biết có chuyện ấy không?.
An Lộc Sơn là kẻ vũ phu thô bỉ, nhưng cũng có một chỗ sở trường là trí nhớ rất tốt, y nhìn thấy người nào thì rất lâu sau vẫn không quên, lúc ấy cũng đã nhận ra Thiết Ma Lặc là thiếu niên năm xưa đã đại náo phủ riêng của y ở Ly Sơn, không kìm được dùng đùng nổi giận, quát :
– Tiểu tử to gan thật! Người đâu, mau bắt lấy y, chết sống bất kể, đều có trọng thưởng!. Thật ra không cần An Lộc Sơn hạ lệnh, đám võ sĩ trong vườn đã sớm nhao nhao nhảy xổ vào Thiết Ma Lặc, Dương Mục Lao cũng đã nhảy ra khỏi đình Bách Hoa.
Thiết Ma Lặc quát một tiếng :
– Đi., thi triển công phu Đại suất bi thủ, chi quờ tay một cái đã chụp lấy một tên võ sĩ sấn tới trước mặt y, giống như bắt một con gà con, ném vào đám người! Bách quan tề tựu trong ngự uyển, chỗ nào cũng có đầy người đứng, Thiết Ma Lặc căm ghét có ý chơi ác, đại triển thần oai, liên tiếp chụp ba tên võ sĩ, đều ném vào chỗ đông người, như thế quả thật là Cửa thành bốc lửa, vạ lây tới cá dưới ao, rất nhiễu quan lại bị hất ngã chổng bốn vó lên trời,biến thành cái hồ lô lăn lông lốc dưới đất, lập tức kêu gào ầm ĩ, trật tự hỗn loạn. Thiết Ma Lặc bèn xông ra khỏi đám đông.
Bọn võ sĩ trong ngự uyển tuy đông, nhưng khắp nơi đều có người chen chúc, vả lại những người này đều là loại quyền quý trong triều, họ có chỗ sợ sệt, không dám thẳng tay, có mấy người vất vả lắm mới chen ra khỏi đám đông, đuổi tới gần Thiết Ma Lặc, nhưng không phải là đối thủ của Thiết Ma Lặc, lại bị y nắm lấy, dùng làm võ khí.
Thiết Ma Lặc vừa đánh vừa chạy, trong lúc hỗn loạn không nhận rõ phương hướng, lại xông gần tới rạp khách nữ, trong đó có phi tử, cung nữ của An Lộc Sơn và nữ quyến của các vương công đại thần, nhìn thấy Thiết Ma Lặc như hung thần ác sát đánh tới, người nào cũng hoảng sợ mặt không còn sắc máu, rú lên thất thanh.
Dương Mục Lao nhìn thấy cả giận, bất kể bọn quan lại kia sống hay chết, thi triển khinh công Đề tung thuật, đạp bừa lên đầu mọi người phóng tới, quát lớn một tiếng, lại giống như một con chim ưng từ trên không chụp xuống, một chưởng đập tới Thiết Ma Lặc.
Thiết Ma Lặc vung tay đỡ, song chưởng chạm nhau, chỉ nghe bùng một tiếng, Thiết Ma Lặc ngã lăn xuống đất, nhưng Dương Mục Lao bị y hất ra, cũng lộn nhào một vòng trên không, mới ổn định được thân hình.
Thiết Ma Lặc dùng thân pháp Lý ngư đả đỉnh, lại bật người dậy đứng lên, đúng lúc ấy Dương Mục Lao cũng đã vung chưởng đánh tới, Thiết Ma Lặc dùng hết mười thành công lực lại tiếp một chưởng, lần này đôi bên đều bị chưởng lực của đối phương chấn động loạng choạng, Thiết Ma Lặc lùi nhiều hơn hai bước, bị thua thiệt hơn nhưng không đến nỗi ngã xuống. Nguyên là công lực của Dương Mục Lao hơn Thiết Ma Lặc không chỉ một bậc, nhưng vì mới rồi y dùng công phu Miên chưởng kích thạch liên tiếp giết bốn con voi, nội lực đã tiêu hao không ít, lại thêm Thiết Ma Lặc dùng toàn lực đón đỡ, hai người chỉ chênh nhau không bao nhiêu, chưởng thứ nhất y ở thế trên cao đánh xuống mới có thể hất Thiết Ma Lặc ngã. Chưởng thứ hai tuy y chiếm thượng phong, nhưng không có bao nhiêu ưu thế.
Dương Mục Lao phất tay áo một cái, dùng công phu Triêm y thập bát diệt, đánh lùi tất cả mọi người chung quanh, lập tức dọn ra một khoảnh đất trống, y như một mũi tên bắn tới, chưởng thứ ba lại đánh vào Thiết Ma Lặc, chưởng này y đã dùng hết mười thành công lực.
Nhiếp Phong thấy Thiết Ma Lặc gây ra chuyện lớn, vô cùng hoảng sợ, nhưng y trầm tĩnh hơn, không để lộ ra sắc mặt. Tiết Tung thì hoảng sợ hơn, y nằm mơ cũng không ngờ Vương Tiểu Hắc vừa nhận chức Tá lĩnh thân binh của y lại là Thiết Ma Lặc năm xưa đại náo phủ đệ An Lộc Sơn, mà Thiết Ma lặc này lại còn là kẻ thù của Dương Tổng quản! Vương Bá Thông thấy thần sắc Tiết Tung khác lạ, bèn hỏi :
– Dường như Tiết tướng quân cũng nhận ra thằng tiểu tử ấy?.
An Lạc Sơn cười nói :
– Đâu chỉ nhận ra, y còn bị thằng tiểu tử này cho nếm mùi đau khổ rồi. Năm ấy thằng tiểu tử này cùng Đoàn Khuê Chương vào hành thích ta, ta còn nhớ Tiết tướng quân bị y chém một đao.
Vương Bá Thông đắc ý nói :
– Được rồi, bây giờ Dương Tổng quản đã đuổi kịp rồi, Tiết tướng quân, Nhiếp tướng quân, chúng ta cùng ra giúp Dương Tổng quản một tay bắt thằng tiểu tử kia băm ra hàng trăm hàng ngàn mảnh, cũng tiện giúp ngươi trả mối thù một nhát đao ấy.
Tiết Tung có nỗi khổ không nói ra được, trong lòng chỉ nghĩ thầm:
– Không biết có ai nhận ra y là vệ sĩ mà mình dắt theo không?. Y sợ An Lộc Sơn nghi ngờ, chỉ đành đứng lên, định bước ra với Vương Bá Thông. Đúng lúc ấy Vương Bá Thông đang dương dương đắc ý đột nhiên la hoảng một tiếng, giống như bị trúng Định thân pháp, chết sững ra ở đó.
Nguyên là y đã nhìn thấy con gái y từ trong lán khách nữ nhảy ra, vung kiếm đâm tới Dương Mục Lao!
Dương Mục Lao sử dụng mười thành công lực, một chưởng đập xuống Thiết Ma Lặc, Thiết Ma Lặc liều mạng với y, tuy không đến nỗi quá thua thiệt, nhưng song chưởng đã bị đối phương hút chặt, nhất thời không kéo về được.
Dương Mục Lao hô hô cười rộ, thôi động chưởng lực, càng đẩy mạnh tới, công lực của Thiết Ma Lặc rốt lại không bằng, chỉ cảm thấy nội lực của đối phương từng đợt từng đợt xô qua, làn sóng trước chưa qua, làn sóng sau đã tới, nhìn thấy đã không chi trì nổi, chợt nghe một tiếng cười vang lên, chính là giọng Vương Yến Vũ cười nối:
– Dương Đại Tổng quản, ta cũng lãnh giáo công phu của ngươi!.
Dương Mục Lao có nằm mơ cũng không ngờ Vương Yến Vũ đột nhiên nhảy ra vung kiếm đâm y, trong lúc vội vàng xoay chưởng tâm một cái hất Thiết Ma Lặc lùi ra hai bước, vung chưởng chém xuống Vương Yến Vũ, nhưng đã chậm mất một bước, Vương Yến Vũ phóng kiếm như gió, đã đâm trúng đầu vai Dương Mục Lao.
Dương Mục Lao quả thật rất cao cường, đầu vai trầm xuống một cái, làm giảm đi một nửa kình lực trên mũi kiếm, nhát kiếm ấy của Vương Yến Vũ vốn định đâm vào xương tỳ bà, phế bỏ võ công của y, nào ngờ mũi kiếm vừa chạm vào thịt, lập tức bị nội kình của Dương Mục Lao hất ra, Dương Mục Lao chỉ bất quá bị mũi kiếm rạch một vết nhỏ, mà Vương Yến Vũ cơ hồ bị y hất ngã.
Dương Mục Lao cả giận, lại sấn vào đánh một chưởng, quát :
– Con nha đầu ngươi tại sao lại ám toán ta?. Lúc ấy Thiết Ma Lặc đã tuốt kiếm ra, lui rồi lại tiến, vù một tiếng đâm vào huyệt Kiên tỉnh trên vai Dương Mục Lao, kiếm thuật của Thiết Ma Lặc đã được hết chân truyền của Đoàn Khuê Chương, vả lại còn qua sự chỉ dẫn của Ma kính lão nhân, đã tinh lại càng cho tinh hơn, tiếc là công phu còn kém chứ quả thật không thua gì Đoàn Khuê Chương. Nhát kiếm ấy là sử dụng chiêu Phi long tại thiên, cương mãnh nhất trong Long hình kiếm pháp, mũi kiếm rung lên thành chín bông kiếm hoa, nghe văng vẳng có tiếng sấm ì ầm.
Dương Mục Lao biết là lợi hại, y một chưởng vốn là đánh về phía trước, nhưng bị bức bách phải thay đổi phương hướng, tránh qua một bước, lại tiếp tục đẩy tới Thiết Ma Lặc, chợt nghe vù một tiếng, kiếm quang tan tác, mũi kiếm của Thiết Ma Lặc bị chưởng lực Phách không chưởng của y đánh lệch đi, nhát kiếm ấy đâm trượt.
Vương Yến Vũ cười nói :
– Ta nghe nói ngươi có hiệu là Thất bộ truy hồn thủ nhưng chưa từng thấy qua, nên hôm nay đặc biệt tới đây để mở rộng tầm mắt, xem ngươi rốt lại là truy hồn gì?. Nàng miệng thì nói chuyện, nhưng tay chân không hề lơi lỏng, đã sớm một kiếm phóng ra, vừa khéo đúng lúc Thiết Ma Lặc bị y hất ra, nhát kiếm của nàng lấp vào chỗ trống ấy.
Dương Mục Lao cười nhạt nói :
– Được, cứ cho ngươi biết mùi lợi hại., liền bước qua cung Ly, chuyển tới vị Khảm, đột nhiên từ một phương vị Vương Yến Vũ không ngờ phát ra một chưởng, thanh kiếm của Vương Yến Vũ bị hất lên, thân hình đã bị bóng chưởng của y chụp xuống.
Dương Mục Lao chợt động tâm niệm :
– Mình mà đánh chết cô ta thì khó mà ăn nói với Vương Bá Thông., bên đổi vỗ thành đè, nào ngờ khinh công của Vương Yến Vũ đã đạt gần tới mức nhất lưu, cũng đã biết thân pháp bộ pháp ngũ hành bát quái, có điều không vận dụng được tới mức thần diệu như Dương Mục Lao mà thôi, đúng trong chớp mắt Dương Mục Lao biến chiêu ấy, nàng đã đạp vào vị Chấn, vòng qua Sinh môn, lật tay đánh một kiếm, chênh chếch đâm vào huyệt Phong phủ của Dương Mục Lao.
Thiết Ma Lặc lui xong lại tiến, ra chiêu Lý Quảng xạ thạch, trường kiếm đâm thẳng vào cổ họng Dương Mục Lao, hai người bọn họ trước sau giáp công, nhất là nhát kiếm của Thiết Ma Lặc lại càng tấn công vào chỗ địch nhân không thể không cứu. Dương Mục Lao không thể nghĩ tới chuyện bắt Vương Yến Vũ nữa, đột nhiên ra chiêu Phượng điểm đầu dời thân đổi chỗ, ra chiêu Đảo đả kim chung, tay chưởng chém ngang vào cổ tay Thiết Ma Lặc, hóa giải kiếm chiêu của y, đồng thời tránh một kiếm của Vương Yến Vũ từ sau lưng đâm tới.
Nhưng tuy y chưa bị trúng kiếm, thắt lưng đã vị Vương Yến Vũ một kiếm chém đứt.
Dương Mục Lao cả giận, thi triển tuyệt kỹ Thất bộ truy hồn, bất kể Thiết Ma Lặc bước tới chỗ nào cũng bị y chặn lại, Vương Yến Vũ quyết tâm cứu Thiết Ma Lặc, Dương Mục Lao tuy không thể phân thân cản trở nàng, nhưng nàng cũng không chịu chạy trốn, hai người hoặc trước hoặc sau, hoặc trái hoác phải, hợp lực giao đấu với Dương Mục Lao, tuy họ không xông ra được, nhưng Dương Mục Lao cũng không làm gì được họ.
Thiết Ma Lặc đã không còn cách nào xông vào đám đông, bọn quan lại kia đương nhiên cũng tránh ra xa xa, khoảng trống chung quanh càng lúc càng rộng, bọn võ sĩ thủ hạ của An Lộc Sơn không còn bị cản trở, có thể sải chân xông vào. Hai người xông vào trước tiên là hai viên :
– Long kỵ đô úy. của An Lộc Sơn Đơn đao Trương Trung Chí và Thiết quải Đỗ Thụ, võ công của hai người này cao hơn hẳn các võ sĩ khác Họ không dám động vào Vương Yến Vũ, không hẹn mà cùng xông vào đánh Thiết Ma Lặc, Trương Trung Chí vung đao chém vào tay Thiết Ma Lặc, Đỗ Thụ thì vung quải trượng đập mạnh vào đầu gối Thiết Ma Lặc.
Thiết Ma Lặc đương nhiên không sợ gì họ, nhưng y bị Dương Mục Lao đánh rát, nhất thời không sao xuất thủ ứng phó. Chính đang lúc nguy cấp, chợt nghe hai giọng nói non nớt trong trẻo đồng thanh vang lên :
– Vương thúc thúc, người đừng sợ, diệt nữ tới giúp người đây.
Nguyên là Nhiếp Ẩn Nương và Tiết Hồng Tuyến hai cô gái nhỏ lúc ấy đã ra khỏi lán nữ khách xông tới.
Họ thân hình thấp nhỏ, nhanh nhẹn như cá bơi, Tiết Hồng Tuyến đoản kiếm vừa vung lên đã đâm trúng hông Trương Trung Chí, Nhiếp Ẩn Nương càng tàn độc bơn, chém vào dưới háng Đỗ Thụ, thanh đoản kiếm chuyển một vòng từ trái qua phải, chém bị thương cả hai chân Đỗ Thụ.
Đỗ Thụ la lớn một tiếng, ngã lăn ra đất, bị Dương Mục Lao đạp lên một cái, vừa khéo đạp trúng người y, lập tức vong mạng. Dương Mục Lao tức giận nói :
– Hai thằng nhãi Mán ở đâu ra thế này?., vung bàn tay to như cái quạt chụp xuống, Vương Yến Vũ vội kêu lên :
– Các ngươi không được đụng vào lao ma đầu này, đi đánh bọn võ sĩ kia thì không sao!. Nàng và Thiết Ma Lặc song kiếm cùng đánh ra, đều nhắm vào huyệt đạo yếu hại trên người Dương Mục Lao, Dương Mục Lao chỉ đành thu chưởng tiếp chiêu, Nhiếp Ẩn Nương thân hình nhanh nhẹn, không chờ y chụp tới lần nữa, đã lập tức lui ra. Trương Trung Chí hông bị trúng kiếm, máu tuôn như suối chỉ đành nhảy mau ra ngoài, tìm người trị thương, nhưng bọn võ sĩ còn lại đã lục tục xông vào. Bọn võ sĩ thấy hai đứa nhỏ đả thương Trương Trung Chí và Đỗ Thụ, đều rất ngạc nhiên, đồng thời lại không biết họ rốt lại là con nhà ai, nhưng đoán là đã có thể xuất hiện trong :
– Ngự uyển. thì chắc chắn cha họ phải là bậc quý hiển trong triều, biết đâu còn là người trong :
– hoàng thất., nhất thời vẫn chưa dám động thủ.
Tiết Hồng Tuyến kêu lên :
– Các ngươi giương mắt nhìn bọn ta làm gì? Các ngươi muốn đả thương Vương thúc thúc của bọn ta, bọn ta không cho đâu!. Đúng lúc ấy đã có hai tên võ sĩ xông vào giáp công Thiết Ma Lặc, Tiết Hồng Tuyến liền tung người nhảy lên cưỡi lên vai một người, trở chuôi kiếm gõ lên đầu y. Tiết Hồng Tuyến tuy còn nhỏ tuổi, kình lực yếu, nhưng cái gõ ấy chính trúng vào phần yếu hại trên đỉnh đầu người ta, lập tức đánh tên võ sĩ ấy ngất đi, loạng choạng mấy bước rồi ngã vật xuống. Tên võ sĩ kia trong chớp mắt cũng bị Nhiếp Ẩn Nương đâm trúng liên tiếp ba kiếm, không chi trì được cũng ngã lăn ra. Tiết Hồng Tuyến nhảy xuống, vui vẻ cười gập cả lưng xuống nói :
– Kiếm pháp của sư phụ quả nhiên dùng được, gã người lớn này bị ta đánh ngất đi rồi. Nhiếp thư thư, ngươi cũng không kém, chỉ một kiếm đã đâm y bị thương.
Dương Mục Lao dằn giọng quát : – Bất kể là con cái nhà ai, các ngươi cứ giết chết đi, mọi chuyện đã có ta chịu. Thằng nhãi này với con nha đầu kia không cần các ngươi phải lo!.
Bọn võ sĩ được Dương Mục Lao che chở, can đảm hẳn lên, đao thương kiếm kích nhao nhao phóng tới. Tiết Nhiếp hai cô gái thân hình thấp nhỏ, xuyên qua xuyên lại giữa bọn họ, đông một kiếm, tây một kiếm, bọn võ sĩ có mấy người bị họ đả thương. Nhưng bọn võ sĩ càng lúc càng đông, dần dần không còn chỗ để xoay trở, Tiết Nhiếp hai cô gái bị vây vào giữa, tình thế đã dần dần nguy hiểm.
Nhưng người tới càng đông thì thân thủ của Dương Mục Lao lại có chỗ bị vướng víu, Vương Yến Vũ rung trường kiếm là công phu tiểu xảo thích huyệt, nhân lúc Thiết Ma Lặc dùng kiếm chiêu cương mãnh bức bách y, đột nhiên lật tay đâm một kiếm, Dương Mục Lao không đề phòng, suýt nữa bị nàng đâm trúng huyệt đạo, trên lưng lại có thêm một vết thương. Dương Mục Lao vội vàng thi triển nội công thượng thặng phong bế huyệt đạo cạnh vết thương. Không để cho máu chảy ra.
Dương Mục Lao cả giận, lại dùng nội công Triêm y thập bát diệt hất bọn võ sĩ đứng gần bay ra bốn phía, song chưởng giao nhau đánh ra, lại bức bách Thiết Ma Lặc và Vương Yến Vũ xoay người lại, không cho họ xông vào đám đông, đồng thời vận đủ trung khí, quát lớn một tiếng :
– Vương Bá Thông, ngươi còn không ra đây quản giáo con gái ngươi à?.
Tiếng huyên náo trong vườn đều bị tiếng quát của Dương Mục Lao át đi, thanh âm giống như mũi tên nhọn xuyên vào trái tim của Vương Bá Thông.
Vương Bá Thông đương nhiên biết rõ tính nết con gái, nàng đã quyết ý làm một việc thì nhất định không sao khuyên can được, huống hồ hôm nay nàng làm chuyện :
– đại nghịch bất đạo. thế này, cho dù mình đích thân ra trói nàng, thì An Lộc Sơn vốn tính hẹp hòi, cũng chưa chắc đã chịu bỏ qua cho hai cha con y. Huống hồ lại còn có Thiết Ma Lặc trong đó, làm sao cho mình bất trói con gái dễ dàng, vả lại con gái cũng chưa chắc đă cho y tùy ý bất trói.
Trong khoảnh khấc ấy, trong lòng Vương Bá Thông có vô số ý nghĩ xoay chuyển, cho dù y trải nhiễu sóng gió, cơ trí hơn người, lúc ấy cũng hoảng sợ cuống cá tay chân, không đưa ra được chủ ý.
Chợt nghe tiếng chén bát rơi vỡ loáng xoảng, nguyên là An Lộc Sơn nhìn thấy con gái Vương Bá Thông từ trong lán nữ khách nhảy ra phóng kiếm đâm Dương Mục Lao, cũng hoảng sợ tới mức lục thần vô chủ. Không phải y sợ sệt Vương Yến Vũ, mà là úy ky Vương Bá Thông. Vương Yến Vũ đã bị vây chặt, không sao đánh giết được tới cạnh y, nhưng Vương Bá Thông chỉ cách trong gang tấc, nếu Vương Bá Thông cũng có lòng gây biến, đột nhiên xông qua giết y thì há không phải là cực kỳ nguy hiểm sao, y vừa nghĩ tới đó, không còn nghĩ gì tới thể diện, hớt hơ hớt hãi bỏ chạy ra phía sau đình, vì hấp tấp đứng lên, cử động vội vã nên hất đổ tất cả chén bát trên bàn xuống đất.
Vương Bá Thông vừa bước ra khỏi đình, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy An Lộc Sơn dưới sự bảo vệ của mấy tên võ sĩ thân tín nhất cuống cuồng bỏ chạy, có mấy tên vệ sĩ côn nhìn y chằm chằm, lộ rõ dáng vẻ đề phòng, đao đã ra khỏi vỏ, tên đã đặt trên cung, tựa hồ chỉ cần y bước về plưa An Lộc Sơn một bước, lập tức sẽ có ám tiễn bay tới.
Vương Bá Thông ngẩn ra, kế lập tức hiểu ngay là An Lộc Sơn nghi ngờ y, đột nhiên nảy ý ương ngạnh, nhảy ra khỏi đình đi ngược lại phương hướng của An Lộc Sơn, một tên vệ sĩ vốn là thuộc hạ cũ của y chặn y lại hỏi :
– Lão gia quả thật muốn giết chết tiểu thư à?.
Người ấy là gia nhân cũ của y, chăm sóc Vương Yến Vũ từ nhỏ đến lớn, rất thương yêu Vương Yến Vũ.
Vương Bá Thông thở dài một tiếng, đột nhiên cởi mãng bào ra, giật đai ngọc xuống, nói :
– Chức quan này ta không làm nữa, các ngươi cứ tùy ý mà làm, ta đi đây!.
Người bộ hạ cũ kia nói :
– Đương gia định đi đâu?. Vương Bá Thông nói :
– Ta trở về núi làm đại vương thôi. Bọn lâu la của Vương Bá Thông ở cốc Long Miên sau khi bị người ngựa núi Kim Hạc của bọn Tân Thiên Hùng Nam Tễ Vân đang đêm đánh úp, mười phần đã tan tác mất bảy tám, không còn bao nhiêu, số còn lại cũng bị An Lộc Sơn thu thập phiên chế, chỉ còn trơ trụi một mình y, nhưng bọn đầu mục đắc lực của y có rất nhiều người làm thị vệ, chiếm gần một phần ba số thị vệ của An Lộc Sơn, lúc ấy cũng nhiều người có mặt trong vườn, bây giờ xảy ra biến cố thế này, một số người sợ trở đi không được An Lộc Sơn dung tha, liền chạy theo Vương Bá Thông, nhao nhao la thét:
– Đúng thế, chẳng bằng cứ về chiếm cứ trên núi, làm đại vương, lại càng tự do tự tại.
Trong vườn vốn đã hỗn loạn, chuyện bất ngờ ấy phát sinh, hỗn loạn càng thêm hỗn loạn. :
– Quân Cấm vệ. của An Lộc Sơn dưới sự suất lãnh của :
– Long kỵ đô úy. Tư Không Bát lập tức dàn ra vây quanh chỗ ác đấu một giọt nước cũng không lọt vào được, đó tự nhiên là đề phòng Vương Bá Thông tới cứu con gái.
Vương Bá Thông thở dài, cao giọng gọi :
– Dương Tổng quản, ta không quản được con nha đầu ấy, tùy ngươi xử trị là được!. Y dắt bọn thuộc hạ cũ tình nguyện đi theo xông qua chỗ bọn vệ sĩ phòng thủ yếu ớt ra khỏi :
– Ngự uyển. Bọn quân :
– Cấm vệ. của An Lộc Sơn thấy y chỉ bỏ chức quan chạy trốn cũng không cản trở, cũng chưa phát sinh chuyện đánh nhau, liền nhường cho họ ra khỏi cửa vườn.
Tiết Tung nhớn nhác, cũng định nhân lúc hỗn loạn lén bỏ trốn, Nhiếp Phong kéo y lại, hạ giọng nói :
– Huynh không nghĩ tới con gái à?. Tiết Tung nói :
– Dù sao nó cũng không phải là con ruột của ta, tính mạng của chúng ta và gia đình quan trọng hơn, sao ngươi còn không về cho mau để thu xếp?. Nhiếp Phong nói :
– Huynh trốn là trốn được à?. Tiết Tung nói :
– Chuyện về sau thì về sau hãy nói, nhân lúc bây giờ họ chưa phát hiện ra, mau mau về dắt người nhà chạy thôi. Y sợ Nhiếp Phong nhiều lời, giằng mạnh một cái giật được ra, sải chân bỏ chạy. Nhiếp Phong lắc đầu, nói :
– Con gái ta lại là con ruột của ta, ta không thể không quản!.
Tư Không Bát xông vào vòng chiến, nhìn qua một lượt, cả giận nói :
– Bọn ăn hại các ngươi, có bấy nhiêu người mà cũng không bắt được hai thằng tiểu tử, không xấu hổ à? Tránh ra, tránh ra, để ta vào xem. Nguyên Tư Không Bát cũng là lục lâm xuất thân, y nghe nói Thiết Ma Lặc là con trai Thiết Côn Luân, trong lòng đã có mấy phần úy kỵ, đồng thời y cũng biết tính nết của Dương Mục Lao, cho dù trong tình hình này, Dương Mục Lao lấy một chống hai, quả thật cũng khó mà dễ dàng thủ thắng, nhưng đoán chắc y cũng không muốn người khác tới :
– chia công. Nên Tư Không Bát cũng đành tìm món dễ ăn, sải bước xông vào, vung ngọn Hàng ma chử lên, quát hỏi Tiết Nhiếp hai cô gái.
Tư Không Bát là thủ hạ giỏi nhất nhì trong bọn thủ hạ của An Lộc Sơn, mạnh khỏe vô cùng, ngọn Hàng ma chử của y dài tới một trượng, khi vũ động thì tảng đá to bằng cái đầu cũng có thể đập vỡ nát, bọn võ sĩ vây chặt Nhiếp Tiết hai cô gái trước đó đều sợ bị y lỡ tay làm bị thương, không chờ y bảo đã sớm nhao nhao tránh ra.
Tư Không Bát cầm thiết chử cao giọng quát :
– Các ngươi rốt lại là con cái nhà ai, còn không nói mau? Ai bảo các ngươi tới đây phá rối?.
Nhiếp Ẩn Nương kéo Tiết Hồng Tuyến, cao giọng nói :
– Ngươi hung dữ như thế, ta cứ không nói với ngươi. Các ngươi bấy nhiêu người mà hà hiếp Vương thúc thúc của bọn ta, bọn ta thấy ngứa mắt, không tới giúp y không xong.
Tư Không Bát quát :
– Các ngươi mà không nói, ta một côn đánh xuống cho các ngươi mất xác luôn. Tiết Hồng Tuyến làm ra vẻ mặt nhát ma, chẩu miệng hừ lạnh một tiếng nói :
– Các ngươi cũng chỉ khoe khoang thế thôi, ngươi nhìn xem, chẳng phải bọn ta vẫn sống sờ sờ đây sao?. Tư Không Bát hừ một tiếng, đột nhiên phi nhân đá nàng một cước, định đá ngã nàng. Nào ngờ Tiết Hồng Tuyến thân hình linh hoạt, giống như khỉ vượn nhảy lui ra, Nhiếp Ẩn Nương thừa thế một kiếm đâm tới.
Tư Không Bát hoảng sợ rút chân lại, chỉ nghe soạt một tiếng, ống quần đã bị Nhiếp Ẩn Nương một kiếm rọc rách một đường. Tư Không Bát vốn chỉ định bắt sống nàng, sau khi bị thua thiệt, ý ác chợt sinh, cả giận quát lớn :
– Quân giặc con, đi gặp Diêm vương đi!., rồi vung ngọn Hàng ma chử lên, vù một tiếng quét ngang vào hai cô gái nhỏ.
Nhiếp Ẩn Nương mũi chân điểm xuống đất một cái, thân hình nhẹ nhàng như chim én, giống như nhảy dây nhảy qua ngọn Hàng ma chử, ngọn Hàng ma chử to như cái bát vừa nhấc lên, Tiết Hồng Tuyến đã theo tư thế Hải yến lược ba, cũng nhảy lên phía trên ngọn Hàng ma chử.
Nhiếp Ẩn Nương cười khanh khách nói :
– Ta còn quá nhỏ tuổi, Diêm vương lại chịu nhận ta à?. Tư Không Bát quát :
– Quân giặc con, chết đến nơi rồi mà còn mồm mép trơn tuột!., rồi vũ động ngọn Hàng ma chử, càng quét càng mau, gió rít vù vù Nhiếp Tiết hai cô gái cậy vào khinh công, giỏi né tránh mà thôi, lúc ấy thấy y càng đánh càng hung dữ, trong lòng cũng sợ sệt, ngọn Hàng ma chử quét tới đâu thì cát bay đá chạy, nếu không kịp tránh né, hơi bị nó chạm vào một cái, Nhiếp Tiết hai cô gái xương mềm da mỏng, chỉ e phải nát thành bột.
Chợt nghe có người kêu lên :
– Tư Không Đô úy, ta tới giúp ngươi.
Nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, Nhiếp Phong tay cầm trường kiếm đã xông tới. Tiết Hồng Tuyến kêu lên :
– Nhiếp thúc thúc, tại sao ngươi lại giúp y?. Câu nói chưa dứt, chỉ nghe đùng một tiếng, Nhiếp Phong đã một chiêu Chẩu quyền thúc trúng hậu tâm Tư Không Bát, Tư Không Bát bước chân loạng choạng, ngọn Hàng ma chử quét xuống đất mặt đất lõm xuống, đất đá bay lên rơi xuống rào rào như mưa, cơ hồ lấp kín Tiết Hổng Tuyến. Tiết Hồng Tuyến chui ra, cả mừng nói:
– Nhiếp thúc thúc, đa tạ ngươi giúp ta hả giận. Cha ta đâu?.
Nếu không phải Nhiếp Phong thúc cái ấy, ngọn Hàng ma chử đã đánh trúng Nhiếp Ẩn Nương, Nhiếp Ẩn Nương lúc ấy vừa qua cơn hoảng sợ, cũng kêu lên :
– Cha, cha cho y một kiếm đi?.
Tư Không Bát lại nhấc ngọn Hàng ma chử lên, giận dữ quát:
– Nhiếp Phong, ngươi làm phản à?. Nhiếp Phong cười nhạt nói :
– Ngươi chửi con gái ta là giặc con, ta há lại bỏ qua cho ngươi sao? Nào nào!
Ta lãnh giáo Hàng ma chử pháp của ngươi!. Nhiếp Phong là thân phận đại tướng, nên mới rồi tuy sốt ruột cứu con gái, vẫn không chịu phóng kiếm đâm vào hậu tâm Tư Không Bát, mà muốn quang minh chính đại tỷ thí với y.
Tư Không Bát vung chử lên gạt, choang một tiếng gạt trường kiếm của Nhiếp Phong ra, đang định mắng trả, Tiết Nhiếp hai cô gái cũng không đếm xỉa gì tới quy củ giang hồ, như cá luồn qua, vung đoản kiếm đâm y. Tư Không Bát bị Nhiếp Phong thúc trúng hông, di chuyển không linh hoạt, hông và đùi liên tiếp bị trúng hai kiếm, đến khi y phóng cước theo Liên hoàn thoái đá tới, hai cô gái nhỏ đã sớm tránh ra.
Dương Mục Lao quát :
– Giỏi lắm, té ra là con của ngươi!., thân hình lắc một cái, sử dụng thân pháp Thất bộ truy hồn, đột nhiên nghiêng người một cái sấn tới trước mặt Nhiếp Phong, Nhiếp Phong lật tay đánh ra một kiếm, chỉ nghe keng một tiếng, sống kiếm đã bị búng một cái. Dương Mục Lao là sử dụng chân lực nội gia Cách vật truyền kình, Nhiếp Phong hổ khẩu rách toạc, thanh Thanh cương kiếm cơ hồ bật ra khỏi tay, cùng lúc ấy ngọn Hàng ma chử của Tư Không Phát đã quét tới.
Thiết Ma Lặc phi thân vọt tới, vung trường kiếm lên làm đại đao chém xuống, keng một tiếng chém trúng ngọn Hàng ma chử. Chỉ thấy tia lửa bắn tung tóe, Tư Không Bát hổ khẩu đau rát, không kìm được lui lại hai bước :
– Thằng tiểu tử này khỏe thật. Lần này mình gặp được đối thủ rồi!.
Dương Mục Lao như bóng theo hình, lạng người một cái ra chiêu Du long thám trảo, lại đã chụp tới hậu tâm của Nhiếp Phong. Nhiếp Ẩn Nương rít lên :
– Không được đả thương cha ta!. Đừng khinh cô bé tuổi nhỏ sức yếu vì chiêu pháp cô bé sử dụng toàn là kiếm chiêu thượng thặng, roát một tiếng, mũi kiếm chỉ vào huyệt Hoàn khiêu trên đầu gối Dương Mục Lao. Dương Mục Lao bị bức bách xoay người phóng cước đá ra, nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, Vương Yến Vũ cũng đã một kiếm đâm tới, liên thủ với Nhiếp Phong chặn đứng Dương Mục Lao.
Nhiếp Phong thấy con gái không biết sợ sệt, sợ toát mồ hôi lạnh, vội gọi :
– Nhiếp Ẩn Nương, ngươi mau cùng muội tử nhà Tiết gia chạy mau đi, không được đụng tới lão ma đầu ấy. Nhiếp Ẩn Nương nói:
– Không, cha không chạy thì con cũng không chạy!.
Dương Mục Lao cười lớn nói :
– Dưới chưởng của ta, ai còn định chạy?., rồi triển khai Thất bộ truy hồn chưởng pháp, trong chớp mắt bốn phương tám hướng đều là bóng y. Hai cha con Nhiếp Phong và Vương Yến Vũ đều bị chưởng lực của y vây chặt, bất kể chạy về phía nào cũng bị y bức bách phải lui lại. Mà Thiết Ma Lặc cũng bị Tư Không Bát cản trở, nhất thời không xông qua được.
Chợt thấy một bóng đen như tên bắn mau vào vòng chiến, Dương Mục Lao chợt thấy kinh ngạc :
– Trong bọn vệ sĩ sao lại có được nhân vật loại này? Xem ra còn hơn Tư Không Bát. Ý nghĩ chưa dứt, chợt thấy kiếm quang chớp lên, tên vệ sĩ ấy đã phóng kiếm vào y? Lúc ấy Thiết Ma Lặc mới nhìn thấy rõ, tên vệ sĩ ấy không phải ai khác mà chính là Triển Nguyên Tu, không kìm được kêu lên thất thanh :
– Triển huynh, sao huynh cũng ở đây?.
Dương Mục Lao lúc đầu còn tưởng đó là bộ thuộc cũ của Nhiếp Phong (Tiết Tung và Nhiếp Phong trước kia là Chánh Phó Thống lĩnh thân quân của An Lộc Sơn) theo Nhiếp Phong làm phản, nghe tiếng hô hoán của Thiết Ma Lặc, trong lòng chợt hoảng sợ :
– Chẳng lẽ người này là con trai của Triển Đại nương?.
Nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, thanh kiếm của Triển Nguyên Tu đã đâm tới huyệt Thiên khu trước ngực y, Dương Mục Lao ngón tay xòe ra như ngọn kích, thân hình rùn xuống, chém vào khuỷu tay Triển Nguyên Tu, Triển Nguyên Tu dời thân đổi chỗ, xoay mũi kiếm lại, kiếm chiêu chưa đánh ra, một chưởng của Dương Mục Lao đã vỗ tới. Dương Mục Lao và Triển Đại nương giao tình không kém, y biết Triển Đại nương chỉ có một đứa con trai này, trước khi hỏi rõ ràng, không dám dùng hết toàn lực, dùng công phu Ấn chưởng bát huyệt, chỉ dùng bảy thành công lực.
Nào ngờ Triển Nguyên Tu kiếm pháp bình thường nhưng chưởng pháp đã học được hết chỗ ảo diệu gia truyền, công lực của y không sánh được với Dương Mục Lao, nhưng sự kỳ ngụy biến ảo về chưởng pháp thì hơn Dương Mục Lao, Dương Mục Lao chưởng lực vừa nhả ra, y đã thân theo chưởng chuyển, trong chớp mắt chỉ đông đánh tây, một chưởng đánh trúng hông Dương Mục Lao.
Dương Mục Lao quát lớn một tiếng, thân hình vọt lên, y bị trúng một chưởng ấy, không cần nói gì đã biết là hậu duệ của Triển gia, cả giận quát :
– Ta nể mặt mẹ ngươi nên muốn tha mạng ngươi, ngươi lại không biết hay dở, lại muốn lấy mạng lão phu à?. Tiếng tới người tới, đã như chim ưng bắt thỏ, một chưởng lăng không đập xuống?
Đúng là:
Tà chính xưa nay như nước lửa,
Truy hồn ma chưởng dứt giao tình.
Muốn biết Triển Nguyên Tu tính mạng ra sao, xin nghe hạ hồi phân giải.