Chương 1642: Ai có thể tiếp ta một chiêu?

Ai có thể tiếp ta một chiêu?

– Ha ha ha ha!

Hồ Anh Mộc làm càn cười to.

– Một bầy kiến hôi mà thôi, dĩ nhiên vọng tưởng tổn thương ta, tự tin từ đâu đến?

Quá kiêu ngạo, quá kiêu ngạo, ngươi lại không phải thật sự có thực lực đối kháng Đại Thánh a!

Hồ Anh Mộc liếc nhìn mọi người:

– Một đám rác rưởi, dù tu đến Thánh Cảnh vẫn như cũ là phế vật!

Đây là cảm giác ưu việt của người cấm địa, từ trong xương xem thường người Thần giới, coi mình là Tiên Vực di dân, cuối cùng có một ngày sẽ trở về.

Thanh âm của Tinh Sa Đại Thánh vang lên:

– Bảo y này cũng không phải là Thánh liệu chân chính, chỉ là như pháp chỉ, có thời hạn sử dụng, lại có thể chặn bản tọa bao lâu?

– Chừng trăm chiêu tuyệt đối không có vấn đề.

Hồ Anh Mộc tràn đầy tự tin, hắn lấy ra một cái trống.

– Đây là Tử Mẫu Thông Tâm Cổ, chỉ cần ta rung một cái, lại truyền vào thần thức, liền có thể lập tức truyền tới Mẫu Cổ.

– Ngươi là Đại Thánh, ta xác thực không bằng ngươi, nhưng Bát Thạch cấm địa ta có ba vị Thánh Vương, tùy tiện vị nào đi ra cũng có thể quét ngang thiên hạ, ngươi nhất định muốn gặp Lão tổ nhà ta sao?

Đây rõ ràng là đang uy hiếp.

Nhưng mà, cái uy hiếp này cực kỳ thực dụng.

Thánh Vương!

Khái niệm này nghĩa là gì, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn, nhân vật mạnh mẽ nhất toàn bộ Thần giới!

Thánh Vương đối đầu Đại Thánh, như Đại Thánh đối đầu Tiểu Thánh, tuyệt đối nghiền ép.

Thật muốn gặp phải một vị Thánh Vương đến, kia là hạo kiếp thế nào?

Trời, dưới vùng trời này lại thật sự có Thánh Vương tồn tại?

Phô trương thanh thế?

Mười Thánh đều ở trong lòng lắc đầu, lấy nhãn lực của bọn họ có thể phân biệt ra đẳng cấp thần văn trên bảo y, xác thực vượt qua cấp độ Đại Thánh, vậy trong Bát Thạch cấm địa quả thật có Thánh Vương tồn tại.

Đương nhiên, đến cùng là ba vị hay chỉ có một vị, ai cũng không biết.

Tinh Sa Đại Thánh không nói, chín Thánh không nói.

– Ha ha ha ha!

Chỉ có tiếng cười phách lối của Hồ Anh Mộc vang vọng.

– Một đám cặn bã, không phải bản tọa xem thường các ngươi, bản tọa có thể đỡ lấy một chiêu của Đại Thánh, nhưng các ngươi ai có thể đỡ lấy bản tọa một chiêu?

Có thể càn quấy như thế sao?

Trên người ngươi có một cái bảo y, có thể địch Đại Thánh, lại không phải thực lực của chính ngươi. Nhưng ngươi dựa vào cái này hung hăng, không để mười Thánh vào mắt, không khỏi cũng quá mức.

Nhưng, ai có thể phản bác hắn?

Hắn nhận một đòn của Đại Thánh, mà dưới Đại Thánh, ai có thể tiếp hắn một chiêu?

– Có ai không? Có ai không?

Hồ Anh Mộc ngạo nhiên.

– Chỉ là một đám cặn bã, nói sai các ngươi sao?

– Ngươi quá mức rồi!

Tinh Sa Đại Thánh hừ một tiếng, một Tiểu Thánh cũng dám làm càn ở trước mặt hắn, đây là chuyện bao nhiêu năm không hề có?

Hồ Anh Mộc hơi thu lại một hồi, nhưng trên mặt vẫn mang theo cười gằn:

– Bản tọa vẫn là câu nói kia, giao ra người hành hung, giao ra bảo tàng, còn có cô gái kia! Bằng không, các ngươi cũng có thể chọn một người đi ra, chỉ cần có thể đỡ lấy một chiêu của bản tọa, bản tọa có thể thu hồi lời nói mới rồi, còn có thể xin lỗi, cùng lập tức rời đi.

Chín Thánh không khỏi giận dữ, Đại Thánh đã đứng ra, ngươi lại còn dám nhắc tới điều kiện như thế!

Có thể thả ngươi đi là tốt lắm rồi.

– Bằng không, bản tọa liền mời Lão tổ tới!

Hồ Anh Mộc uy nghiêm đáng sợ nói.

– Đến thời điểm, tất cả mọi người các ngươi đều chỉ có một con đường chết!

Hung hăng, quá kiêu ngạo!

Tất cả mọi người căm phẫn sục sôi, cho dù ngươi là Thánh Nhân, cái này cũng thật quá mức rồi.

– Ta đến!

– Để cho ta tới!

– Ta tới đón một chiêu!

Không ít người trẻ tuổi nhiệt tình bộc phát, bọn họ đều là người am hiểu phòng ngự, trong đó không thiếu bá chủ, như Kỳ Thiên, hắn là thiên địa sinh dưỡng, có đại năng lực mà người thường khó có thể tưởng tượng, hơn nữa cách Thánh Cảnh chỉ thiếu chút nữa. Nhưng kém một bước, là như thiên địa, căn bản không thể vượt qua.

– Đều trở lại cho ta!

Minh Tâm Thánh Nhân khiển trách.

Mọi người uất ức, Tinh Sa Vũ Viện là Thánh Địa của mấy trăm tinh vực ở bốn phía, người người nhắc tới Tinh Sa Vũ Viện đều như hành hương, không biết có bao nhiêu người mạnh mẽ là từ nơi này đi ra.

Nhưng hôm nay, một người ngoài một mình đánh tới, đạp toàn bộ bọn họ ở dưới chân.

Bi phẫn a!

– Nếu không, trong chín các ngươi ra một cái cũng được!

Hồ Anh Mộc nhìn về phía chín Thánh.

Chuyện này… Đều là Tiểu Thánh, lẽ nào ngay cả một chiêu của hắn cũng không đón được?

Minh Tâm Thánh Nhân dũng cảm đứng ra:

– Ta đánh với ngươi một trận!

– Ngươi không xứng!

Hồ Anh Mộc lắc đầu, cực kỳ xem thường.

– Ngay cả một chiêu của ta cũng không thể đỡ!

Hắn thấy Minh Tâm Thánh Nhân lộ ra vẻ tức giận, lại nói:

– Ngươi cho rằng, vừa nãy ta toàn lực ứng phó?

Cái gì?

Minh Tâm Thánh Nhân suy nghĩ một chút, nhưng lắc đầu, hắn tuyệt không tin đối phương mạnh mẽ đến như vậy.

– Có thể tiếp ta một chiêu, ta liền xoay người rời đi.

Hồ Anh Mộc ra tay, nhắm Minh Tâm Thánh Nhân nhấn tới, vù, bảo y trên người hắn phát sáng, thần văn tỏa ra, mà đầu ngón tay thì ngưng tụ lại một điểm đen nhỏ, chỉ nhìn một chút cũng làm người ta cảm giác sâu thẳm vô tận.

Oành!

Chỉ điểm qua, Minh Tâm Thánh Nhân bị chấn bay ra ngoài, từng ngụm từng ngụm ho ra máu, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Mạnh như Minh Tâm Thánh Nhân cũng không tiếp được lực lượng chỉ tay của đối phương?

Tất cả mọi người nhìn rõ ràng, kia là bảo y phát uy, lúc này mới để Hồ Anh Mộc nắm giữ thực lực một đòn oanh bại Minh Tâm Thánh Nhân. Nhưng nếu bảo y này mặc ở trên người của Hồ Anh Mộc, đó chính là tiền vốn của hắn.

Lẽ nào ngươi đi ra ngoài cùng người khác đánh, còn có thể bảo người khác cất Thần binh cấp cao đi sao?

Hiển nhiên không hiện thực!

– Còn có ai?

Hồ Anh Mộc hung hăng, hắn đảo qua ở trên người chín Thánh, nụ cười khinh thường càng ngày càng mạnh mẽ.

Tuy chín Đại Thánh Nhân mỗi người phẫn nộ, nhưng không có người nào lại mở miệng.

Tuy Minh Tâm Thánh Nhân xếp thứ tám, nhưng sức chiến đấu là ba vị trí đầu, ngay cả hắn cũng không thể tiếp được, vậy những người khác lên cũng sẽ không để cho kết quả phát sinh biến hóa, hoàn toàn là tự rước lấy nhục.

Nhưng nhìn Hồ Anh Mộc lớn lối như thế, ai có thể không tức giận đến run rẩy?

– Không có ai sao? Một đám rác rưởi!

Hồ Anh Mộc lắc đầu.

– Sau này, khắc hai chữ này ở trong lòng, các ngươi chính là tồn tại nhỏ bé như vậy! Hiện tại, mau giao người và bảo tàng ra đây!

Hắn cực kỳ tự kiêu, từ cấm địa đi ra, như Thiên Đế đi tuần, thế nhân chỉ có phần bái phục.

Thần Đạo Đan Tôn

Thần Đạo Đan Tôn

Score 7.0
Lăng Hàn - Một Đan Đế đại danh đỉnh định mang trong thân mình tuyệt thế công pháp vì truy cầu bước cuối, xé bỏ tấm màn thành thần nhưng thất bại đã phải bỏ mình. Thế nhưng ông trời dường như không muốn tuyệt dường người, Lăng Hàn đã được trọng sinh vào một thiếu niên cùng tên và điều may mắn nhất là "Bất Diệt Thiên Kinh" ấn ký vẫn còn nằm nguyên trong tâm thức hắn.

Từ nay về sau sóng gió cuộn trào nổi lên, Đan Đế ngày xưa bây giờ phải cùng tranh phong với vô số thiên tài trẻ tuổi, lại bắt đầu một truyền thuyết mới như để chứng minh với trời đất: Ta, là người mạnh nhất!
Phân chia cảnh giới: Luyện Thể, Tụ Nguyên, Dũng Tuyền, Linh Hải, Thần Thai, Sinh Hoa, Linh Anh, Hóa Thần cùng Thiên Nhân Cảnh.....
Mỗi cảnh giới chia làm chín tầng: tầng một đến ba là tiền kỳ, tầng bốn đến sáu gọi là trung kỳ và tầng bảy đến chín gọi là hậu kỳ và đỉnh
Cảnh giới Đan Sư: Hoàng cấp,Huyền cấp, Địa cấp, Thiên cấp...
Thần Cảnh: Nhật Nguyệt Cảnh, Sơn Hà Cảnh, Tinh Thần Cảnh, Hằng Hà Cảnh, Sáng Thế Cảnh
Mỗi cảnh giới chia làm: Tiểu Cực Vị, Trung Cực Vị, Đại Cực Vi, Đại Viên Mãn trong một Cực Vị lại chia làm: Tiền kỳ, Trung kỳ, Hậu kỳ, Viên mãn
Cảnh giới Tiên Vực:Trảm Trần Cảnh (Nhất Trảm-Nhị Trảm-Tam Trảm-Tứ Trảm-Ngũ Trảm),Phân Hồn Cảnh (Dương Hồn-Âm Hồn-Thiên Hồn-Địa Hồn), Tiên Phủ Cảnh, Thăng Nguyên Cảnh, Tiên Vương có 9 tầng từ 1 đến 9, bên trên Tiên Vương là Thiên Tôn
Cảnh giới Đan Sư ở Tiên Vực: Nhất Tinh, Nhị Tinh, Tam Tinh, Tứ Tinh,Ngũ Tinh Đan Sư

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset