Người Theo Đuổi Ánh Sáng – Úy Không
Hứa Húc cùng Trình Phóng đã từng là đôi kim đồng ngọc nữ nơi vườn trường, vào khi tuổi trẻ tình nồng cho rằng cả đời chẳng chia rời. Mà Bách Đông Thanh lại là bạn cùng phòng của Trình Phóng, chăm chỉ khắc khổ, thành tích hạng nhất, luôn luôn mặc áo phông cũ rẻ tiền, giầy thể thao giặt đến ố vàng, tóc cắt cực ngắn, mặt mày xán lạn, trầm mặc kiệm lời. Rồi sau này, Bách Đông Thanh lại trở thành người mà Hứa Húc khắc cốt ghi tâm. Đây là một câu chuyện xưa về một anh chàng thành thật “vung đao đoạt tình”.
1. Người Theo Đuổi Ánh Sáng giảng cố sự gì?
Rất nhiều người chỉ biết hoa hướng dương tượng trưng cho ánh nắng, nhưng lại không biết ngôn ngữ trong loài hoa của nó là – tình yêu thầm lặng. Tại sao lại là “Tình yêu thầm lặng”? Bởi vì bạn biết đấy, hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời, nhưng mặt trời lại không chỉ vì nó mà tồn tại.
Giống như tình yêu của Bách Đông Thanh dành cho Hứa Húc, thâm tình mà sâu sắc, thế nhưng tình yêu này anh chỉ dám chôn chặt trong lòng, vĩnh viễn giấu kín.
Chuyện yêu đương của nhân vật phong vân trong trường, đối với quần chúng mà nói, không hề nghi ngờ đây là một đề tài nóng sốt đáng được bàn tán trong các cuộc trò chuyện.
Nhất là khi một trong hai người là học trưởng nổi tiếng tài mạo song toàn nghe nói còn là phú nhị đại cấp cao, một người là học muội tuy dáng vẻ có thể nói là xinh đẹp lanh lợi, nhưng nhìn lại cũng không có gì gọi là nổi bật.
Điều đặc biệt là học muội này lại chỉ cần một bữa ăn khuya mà cưa đổ được đại thần. Câu chuyện mang hương vị lãng mạn của cô bé lọ lem và chàng hoàng tử này chính là nói về mối tình đầu của Hứa Húc.
Thế nhưng Hứa Húc cũng không phải cô bé lọ lem thật, Trình Phóng cũng chẳng phải hoàng tử trong truyền thuyết. Yêu nhau hai năm, gia đình Trình Phóng bị phá sản, anh ta bất đắc dĩ phải chia tay Hứa Húc, rồi cùng anh trai trốn nợ xuất ngoại.
Là người từng đứng trên bục cao, sinh ra trong nhung lụa, bây giờ lại từ trên mây ngã xuống vũng bùn Trình Phóng ít nhiều có chút khó chấp nhận, vì vậy anh ta không nói lý do chia tay cho Hứa Húc, cứ thế mà rời đi.
Trước khi rời đi Trình Phóng đã gặp Bách Đông Thanh, cầu xin anh bảo vệ Hứa Húc, bảo vệ cho tình yêu của anh ta, đợi anh ta áo gấm về làng sẽ nối lại tình xưa với Hứa Húc. Bách Đông Thanh đã đồng ý yêu cầu vô lý này.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính. Bách Đông Thanh lại đầu hàng trước Hứa Húc.
Sau khi chia tay với Trình Phóng, bởi vì không có lý do rõ ràng nên Hứa Húc cảm thấy không cam lòng. Vào hôm sinh nhật hai mươi tuổi của mình, hơi cồn làm cô nổi loạn, lôi kéo Bách Đông Thanh qua đêm cùng mình.
Lúc đó Hứa Húc không biết Bách Đông Thanh cũng yêu cô, sâu đậm không kém Trình Phóng tí nào, thậm chí còn sâu sắc hơn anh ta.
“Anh biết rõ đây là sai lầm, biết rõ cô làm như thế này là vì cái gì, cũng biết ngày mai tỉnh lại, có lẽ cô sẽ hối hận. Thế nhưng một chút lý trí còn sót lại của anh, giờ đây cũng đã biến mất hầu như không còn chút nào. Anh không biết rốt cuộc là do khẩn cầu cùng với nước mắt của cô, hay là … Thật ra cũng là do mong muốn tội lỗi trong lòng anh quấy phá.”
Bách Đông Thanh là một chàng trai đáng thương. Năm anh mười bốn tuổi cha anh hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, sau đó mẹ anh cũng qua đời. Từ đấy Bách Đông Thanh đã phải tự lập kiếm sống. Những gì trải qua trong quá trình trưởng thành làm cho tâm tư của anh nhạy cảm hơn người thường.
Tuy có hoàn cảnh bất hạnh nhưng Bách Đông Thanh lại vô cùng lương thiện, giàu lòng nhân ái. Anh luôn giúp đỡ, hy sinh vì người khác. Chính sự ấm áp của anh đã khiến cho Hứa Húc chú ý và rung động.
Thế nhưng Bách Đông Thanh quả thật chất phác đến mức ngu ngốc. Chỉ vì lời hứa với Trình Phòng, biết Trình Phóng sẽ không từ bỏ Hứa Húc, dựa vào tam quan của mình, anh cảm thấy nếu như mình và Hứa Húc ở bên nhau, đó là phạm một sai lầm lớn, cho nên nội tâm vô cùng khổ sở.
Đến khi nhận ra Hứa Húc có tình cảm với mình, Bách Đông Thanh liền giãy dụa, muốn thử từ bỏ cô nhưng thật sự là không làm được, bởi vì Hứa Húc chính là mặt trời, là ánh sáng của anh. Trên đời làm gì có ai tồn tại không cần mặt trời đâu?
Đây không phải câu chuyện về người thứ ba, nữ chính sau khi chia tay hơn một năm mới bắt đầu có tình cảm với nam chính. Tình đầu của nữ chính giống như hương đầu của nước hoa, ngọt ngào mơ mộng. Còn đối với nam chính thì giống như làn hương cuối, là sâu sắc lắng đọng, là nhớ mãi không quên.
2. Người Theo Đuổi Ánh Sáng có hay không?
Sau mỗi lần đọc cổ đại vật vã là tớ sẽ đổi gu rất dị = 1 tổ hợp mà bình thường sẽ không bao giờ đọc, thanh xuân + convert. Bình thường thanh xuân mà edit hay dịch là tỷ năm mới họa hoằn lắm đọc một lần, mà thanh xuân lại còn convert thì chỉ có lúc lên cơn chập cheng mới đọc.
Lần đầu nhìn thấy văn án bộ này là tớ chấm ngay, đọc văn án thôi đã thấy giông giống Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau (thực ra tên đúng là Có tình yêu nào mà lại không đau đớn! +_+) của Lâm Địch Nhi, cho nên nhảy luôn và ngay không cần suy nghĩ. Truyện hiện đại mà kiểu đó là thích vô cùng. Nam chính vốn là nam phụ, nhà nghèo chăm chỉ phấn đấu, sau đó phấn đấu trở thành nam chính.
“Phụ nữ thời trẻ muốn gả cho tình yêu, lớn hơn chút thì muốn gả cho tiền tài. Sau này chín chắn rồi mới biết mình phải gả cho nhân phẩm, tu dưỡng, trách nhiệm và gánh vác”. Nam chính đúng kiểu có đủ 4 từ trên.
Nội dung truyện không có gì đặc biệt nhưng tình huống truyện hình tượng nhân vật thì hợp gu tớ vô cùng. Nhất là bạn nam chính Bách Đông Thanh. Người đâu mà dịu dàng thâm tình vô kể, lại là tuýp trai nghèo biết phấn đấu, biết làm việc nhà biết săn sóc chăm lo cho người khác, vừa ấm áp vừa gần gũi. Đều nhất là anh chàng yêu thầm người ta bao năm nhưng cứ mặc cảm im ỉm, cuối cùng thế méo nào lại biến thành nữ truy. Nhìn biểu hiện bên ngoài, từ đầu chí cuối là Hứa Húc truy Đông Thanh ráo riết, cưỡng gian này, chào hỏi trước này, chủ động liên lạc này, đề nghị thuê chung nhà này, tỏ tình trước này. Vì mồm anh kín quá nên suốt 3 năm anh hại cô cứ nghĩ mình là đứa mặt dày ép tình, vì cô tấn công kinh quá, vì cô tỏ tình trắng trợn quá nên với bản tính thương người anh mới chịu làm người yêu cô, đổi là cô khác anh cũng đồng ý thôi, cô không phải đặc biệt nhất. Mãi sau khi Trình Phóng về nước cô mới ngã ngũ trong đầu người yêu mình nghĩ gì. Hóa ra tên này đã nhăm nhe bạn gái bạn từ sớm lắm rồi.
Nữ chính là tuýp con gái sáng sủa, tuy bánh bèo nhưng không não tàn, nhiều đoạn đối đáp với tình địch, với họ hàng cực phẩm nhà nam chính rất hả dạ. Cô là kiểu người bộc trực thẳng thắn, là kiểu con gái to gan lớn mật, mà yêu ghét cũng rõ ràng, chẳng dây dưa nhùng nhằng. Với mối tình đầu, cô quên rất nhanh, kiểu tình yêu nữ sinh bọ xít đã sớm phai nhòa trong tâm trí, cho nên khi yêu Bách Đông Thanh cô thậm chí đã không thể nhớ rõ bóng hình Trình Phóng. Sau này anh về nước triệt để biến thành nhân vật qua đường trong đời cô luôn, khi đối mặt với sự cố chấp của anh, cô cũng thẳng thắn chỉ ra rằng điều anh lưu luyên không phải cô, mà là một quãng đời tươi đẹp nhất của anh, vừa vặn trong quãng đời ấy có cô.
Truyện viết về mấy việc lông gà vỏ tỏi của một cặp yêu nhau sống chung, 1/3 đầu là quãng đời sinh viên sôi nổi khá là dễ chịu gần gũi. Không khí yêu đương nhẹ nhàng hài hước, tủn mủn ngọt ngào, đoạn cuối pha chút vụ việc về luật liên quan nghề nghiệp các nhân vật hơi loằng ngoằng. Nhìn chung yêu đương bộ này đọc thích, ngọt sâu răng, pha chút xíu ngược lại nhẹ nhàng không cẩu huyết, chấm 10 điểm cho nam chính, giống anh bạn Đông Sinh trong Bố Y Thiên Kim.
“Người theo đuổi ánh sáng” là một câu chuyện khá nhẹ nhàng, ngọt ngào. Tác giả Úy Không đã rất thành công trong việc miêu tả nội tâm nhân vật. Nội dung truyện có cả những mâu thuẫn lẫn cao trào. Những tình tiết thêm thắt đều có mục đích hợp lý, không bị dư thừa hay quá dài dòng. Nói chung đáng để chúng ta bỏ thời gian ra đọc.