Chương 29: Thác ngọc linh

Thác ngọc linh

Ngọn núi phía sau Đại Chu Phủ, cỏ cây xanh tươi mơn mởn, có một thác nước đổ xuống như ngân hà, thanh âm ầm ầm vang vọng khắp núi rừng, khí thế cực kỳ hùng vĩ.

Chu Nguyên, Tô Ấu Vi và tất cả học viên giáp viện khác đều đứng ở dưới chân thác, nơi này có một cái hồ lớn khổng lồ, nước trong hồ trong veo như gương.

– Đây chính là thác Ngọc Linh sao?

Tô Ấu Vi nhìn thác nước hùng vĩ kia, gương mặt đầy vẻ tò mò, rõ ràng cũng đã sớm nghe nói tới thác Ngọc Linh này rồi.

Tống Thu Thủy đứng bên cạnh gật đầu, cười hì hì nói:

– Đây đúng là thác Ngọc Linh, bảo địa tu luyện của Đại Chu Phủ chúng ta, nghe nói ở trên đỉnh của thác nước kia có một mảnh tử linh ngọc tủy, mỗi khi nước chảy ngang qua nó thì đều mang theo một tia ngọc tủy khí cực kỳ ôn nhuận, khi dòng nước đổ xuống mang theo lục trùng kích cực mạnh đổ ập xuống trên thân thể thì ngọc tủy khí này cũng sẽ bị lực trùng kích này đánh nhập vào trong thân thể, có thể trợ giúp chúng ta trùng khai đại mạch.

– Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là bởi vì ngọc tủy chi khí cực kỳ ôn nhuận, cho nên sẽ không gây tổn thương cho kinh mạch, nên dù mỗi ngày đạt đến cực hạn trùng mạch thì vẫn có thể mượn nhờ thác Ngọc Linh này để tu luyện trùng mạch.

Tô Ấu Vi nghe thấy thế trong mắt lập tức sáng rỡ, bởi vì sức thừa nhận của kinh mạch là có hạn, cho nên số lần trùng mạch của người ta trong một ngày cũng có hạn chế, nhưng thác Ngọc Linh này lại có thể tiếp tục hỗ trợ người ta tiếp tục trùng mạch mà không sợ kinh mạch bị hao tổn dù sức thừa nhận của kinh mạch đã đạt tới giới hạn, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để thấy rõ giá trị của thác Ngọc Linh rồi.

Chu Nguyên cũng mỉm cười gật đầu, đây cũng chính là lý do hắn coi trọng thác Ngọc Linh này, mỗi ngày sau khi hắn hoàn thành số lần trùng mạch xong thì sức thừa nhận của kinh mạch đều sẽ đạt đến cực hạn, nhưng nếu như nhờ vào thác Ngọc Linh này thì hắn lại có thể tiếp tục trùng mạch.

Điều này sẽ giúp đẩy nhanh hiệu suất tu luyện của hắn hơn.

– Bất quá tử linh ngọc tủy kia cần hấp thụ nguyên khí trong thiên địa mới có thể tạo ra ngọc tủy khí liên tục được, cho nên phải hai ngày thì thác Ngọc Linh mới có thể mở ra một lần.

Dương Tái quay sang chỗ Chu Nguyên và Tô Ấu Vi cười hắc hắc nói:

– Vận khí của các ngươi cũng không tệ, vừa mới vào giáp viện đã được gặp rồi.

Chu Nguyên nhìn qua thác nước ẩn ẩn mang theo một tia tử ý, suy ngẫm một lúc rồi nói:

– thác Ngọc Linh này phân chia thế nào?

thác Ngọc Linh chỉ có một cái, nhưng Đại Chu Phủ có tổng cộng năm viện, cộng lại có đến mấy trăm học viên, rõ ràng không thể nào vào thác Ngọc Linh tu luyện cùng một lúc được, cho nên nhất định phải chia ra.

– thác Ngọc Linh sẽ mở ra tám canh giờ, dựa theo quy định cũ thì giáp viện chúng ta được chia ba canh giờ, ất viện hai canh giờ, ba viện còn lại mỗi nơi một giờ, bởi vì chúng ta là giáp viện, cho nên dù là thời gian hay thời điểm đều được chia phần tốt nhất.

Dương Tái nói.

Chu Nguyên chợt hiểu ra rồi khẽ gật đầu, sau đó tặc lưỡi nói:

– Cư nhiên chỉ có ba canh giờ mà thôi.

Dương Tái cười ha hả, nói:

– Ba canh giờ đã là nhiều lắm rồi, hơn nữa chưa chắc có thể kiên trì được lâu như thế.

– Hửm?

Chu Nguyên hơi kinh ngạc.

Dương Tái cười, cũng không nói nhiều hơn, chỉ nói:

– Đợi lát nữa ngươi sẽ biết thôi.

– Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chuẩn bị vào phòng, minh khắc nguyên văn.

Sở Thiên Dương đứng phía trước vỗ tay lớn tiếng cắt đứng tiếng chuyện trò của mọi người, chỉ vào hai căn nhà gỗ ở cạnh hồ không xa.

– Còn phải minh khác nguyên văn sao?

Chu Nguyên và Tô Ấu Vi nghe thấy thế thì đều ngây ra.

– Đúng vậy, mỗi lần tới thác Ngọc Linh tu luyện thì Đại Chu Phủ đều phái ra một giáo sư tinh thông nguyên văn để minh khắc một đạo tụ nguyên văn trên người mỗi học viên, đây là nguyên văn nhất phẩm, có thể khiến cho thân thể hấp thu được nhiều ngọc tủy chi khí bên trong thác nước hơn.

Tống Thu Thủy giải thích.

Bọn họ vừa nói chuyện thì vừa đi đến trước gian nhà gỗ kia, nhà gỗ có hai căn, chia ra nam nữ riêng biệt, mọi người xếp hàng đi vào, bất quá đám học viên nam bên này xếp hàng nhưng thi thoảng lại lén lút liếc mắt nhìn về phía chỗ gian nhà của nữ bên kia.

Rất nhanh liền tới phiên Chu Nguyên, sau khi đi vào bên trong thì có một vị giáo sư tay cầm bút nguyên văn phất tay với hắn, ý bảo hắn cởi áo, nằm lên giường, sau đó đặt bút xuống, dần dần khắc họa ra một đạo nguyên văn trên lưng Chu Nguyên.

Khi hoàn thành nét bút sau cùng thì trên lưng của Chu Nguyên lập tức phát ra quang mang nhàn nhạt, sau đó lại biến mất, nhưng khi nguyên văn thành hình thì Chu Nguyên ẩn ẩn cảm giác được dường như hắn đã trở nên mẫn cảm với nguyên khí thiên địa ở xung quanh hơn rất nhiều.

– Tụ nguyên văn này có hiệu quả không khác gì so với tụ nguyên ngục, chỉ là thời gian không kéo dài được lâu.

Chu Nguyên mặc quần áo vào, quay sang hành lễ với vị giáo sư kia xong thì đi ra ngoài.

Nói đến tụ nguyên ngọc, Chu Nguyên nhìn khối ngọc bội mát lạnh đang đeo trên cổ, từ khi Tô Ấu Vi biết được hắn đã có thể khai mạch tu hành xong thì cứ nhất định phải trả nó lại cho Chu Nguyên, khiến hắn cảm thấy không biết phải làm sao cho phải.

Nhưng vì biết tính tình của Tô Ấu Vi rất quật cường, cho nên Chu Nguyên cũng chỉ đành nghe theo.

Ra khỏi nhà gỗ thì đúng lúc Tô Ấu Vi cũng vừa mới đi ra, Chu Nguyên bước lên, lén đi theo sau lưng cô, ánh mắt nhìn vào bên trong cổ áo, ẩn ẩn có thể thây được chút quang văn nhàn nhạt.

– Nhìn bậy cái gì đó!

Phát hiện tầm mắt của hắn, gương mặt của Tô Ấu Vi đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn một cái.

Chu Nguyên cười cười, nhìn thoáng qua mấy nữ hài lục tục đi ra khỏi nhà gỗ, nhịn không được hỏi:

– Bên chỗ các ngươi sẽ không phải là nam giáo sư đấy chứ?

Nếu như là thế thì sẽ lỗ to đấy.

Tô Ấu Vi xấu hổ đạp cho Chu Nguyên một cước, cắn răng nói:

– Ngươi nói bậy nói bạ cái gì đó! Đương nhiên là nữ rồi!

Muốn khắc họa nguyên văn lên người thì cần phải cởi hết quần áo ra, nếu như để nam giáo sư làm thì kỳ cực quá.

Chu Nguyên cười khan một tiếng, lúc hai người bọn họ nói chuyện thì tất cả học viên đều đã tập trung lại, Sở Thiên Dương quét mắt nhìn qua, sau đó xoay người dẫn mọi người đi về phía thác nước.

ầm ầm ầm ầm!

Thác nước khổng lồ như một con thủy long nhào xuống, nước đổ ầm ầm xuống hồ nước khiến bọt nước văng lên tung tóe, hơi nước bay lên khắp nơi.

Sở Thiên Dương lấy một cây nhang lớn ra đốt lên, cắm vào khe đá ở bên cạnh, sau đó nhìn về phía mọi người với vẻ mặt nghiêm túc, nói:

– Chuẩn bị bắt đầu đi thôi, các ngươi chỉ có ba canh giờ, hy vọng các ngươi đừng lãng phí cơ hội tốt thế này.

Nói xong hắn lại nhìn về phía Chu Nguyên, Tô Ấu Vi và tân sinh còn lại, nói:

– Các ngươi tạm thời đứng xem trước đã.

Ba người Chu Nguyên đều gật đầu, nhìn về phía mấy người Dương Tái và Tống Thu Thủy, lúc này ánh mắt của họ nhìn về phía thác Ngọc Linh có chút trông mong, lại có phần sợ hãi, cuối cùng hít sâu một hơi, sau đó cắn răng xông vào đài tu luyện nằm ở giữa thác nước.

ầm ầm!

Thác nước không ngừng trút nước xuôngs ào ào, mấy người Dương Tái vừa mới xông vào bên trong thác nước thì hai chân dùng sức bám lấy nham thạch, để mặc nước chảy trút xuống.

Thác nước khổng lồ như thế, lực trùng kích của dòng nước cũng cực kỳ khổng lồ, cho nên dù mấy người Dương Tái đã cố gắng hết sức, nhưng thân thể của họ vẫn rung lên như cũ.

Bọn họ cắn chặt hàm răng, lực đạo do nước đổ trút xuống đánh lên thân thể của bọn họ vô cùng nặng nề, khiến cho gương mặt của bọn họ cũng trở nên vặn vẹo.

Nguyên văn sau lưng phát ra quang mang nhàn nhạt, ẩn ẩn tựa như có một tia khí màu tím thẩm thấu vào trong thân thể của bọn họ qua từng đợt trùng kích của thác đổ.

Oanh!

Phần đông học viên giữ nguyên được chừng mười phút dưới dòng thác đổ, sau đó bắt đầu có người không thể chịu nổi, rốt cuộc hét thảm một tiếng, lục tục bị đánh trôi xuống hồ nước bên dưới.

Dương Tái và Tống Thu Thủy kiên trì được lâu nhất, nhưng cũng chỉ hơn hai mươi phút đồng hồ thì cũng bị rơi vào trong hồ nước.

Khi bọn họ chui ra từ trong hồ nước thì da thịt toàn thân đều ửng xanh như bị đánh rất mạnh, bộ dạng nhe răng trợn mắt vô cùng chật vật, rõ ràng toàn thân đang đau đớn kịch liệt.

Đến lúc này Chu Nguyên mới hiểu được vì sao mấy người bọn họ lại vừa yêu vừa hận thác Ngọc Linh như thế, tuy rằng ngọc tủy chi khí ở nơi này có thể trợ giúp cho việc khai mạch, nhưng mỗi lần bọn họ đều bị dòng thác đổ cực mạnh đánh cho bầm dập toàn thân, giống như bị người ta hành hung một trận dữ dội.

– Tiếp theo ba người các ngươi đi thử đi.

Sở Thiên Dương quay sang ba người Chu Nguyên và Tô Ấu Vi nói.

– Hắc hắc, cố gắng lên nhé, lần đầu tiên đều sẽ nhanh lắm.

Dương Tái quay sang cười hắc hắc rồi nói với Chu Nguyên.

Chu Nguyên và Tô Ấu Vi đưa mắt nhìn nhau, cùng bước lên phía trước, bọn họ đứng bên cạnh thác nước, nhìn vào lượng nước khổng lồ đổ ầm ầm xuống, rốt cuộc cắn răng một cái, nhấc chân bước vào trong.

Ngay khi vừa bước vào trong thác nước thì làn da của Chu Nguyên lập tức căng cứng, bàn chân giống như một thân đại thụ vươn rễ cắm chặt xuống mặt đất, hắn cũng cảm giác được một cổ cự lực đang đổ ập xuống từ thác nước bên trên, bao trùm lấy toàn thân của hắn.

– Đau quá.

Dòng nước trắng xóa đổ ập xuống, Chu Nguyên lập tức hít sâu một hơi, lực đạo này thật sự quá hung hãn, thiếu chút nữa đã đánh bay hắn văng xuống hồ rồi.

Bất quá trong quá tình dòng nước đổ ập xuống thì Chu Nguyên cũng có thể cảm giác được tụ nguyên văn sau lưng phát ra một cổ hấp lực, một cổ khí lưu cực kỳ mát mẻ lập tức ngấm vào bên trong thân thể của hắn.

Cổ khí tức mát lạnh kia vừa mới xuất hiện thì khiến cơn đau đớn trên người Chu Nguyên bớt đi phần nào.

– Đây là ngọc tủy chi khí sao?

Trong lòng Chu Nguyên chợt động, trong khoảng khắc đó, hắn thật sự cảm ứng được đệ tam mạch trong cơ thể đã thả lỏng được đôi chút.

Phát hiện sự biến hóa này, tinh thần của Chu Nguyên lập tức chấn động, cắn răng tiếp tục đón nhận cổ lực trùng trích khổng lồ kia, sau đó tham lam hấp thu từng tia ngọc tủy chi khí ở bên trong đó.

A!

Trong lúc Chu Nguyên đang cắn răng kiên trì thì bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, là vị tân sinh còn lại không chịu nổi cho nên bị dòng nước khổng lồ đánh rơi vào hồ.

Chu Nguyên dừng dư quang khóe mắt nhìn qua bên cạnh không xa, có thể thấy loáng thoáng bóng dáng xinh đẹp của Tô Ấu Vi lung lay sắp đổ trong dòng thác mãnh liệt, nhưng vẫn đang cố gắng kiên trì.

– Ngọc tủy chi khí này quả nhiên rất hữu hiệu! Tiếc là có phần mỏng manh.

Chu Nguyên thầm nghĩ trong lòng, nếu như lượng ngọc tủy chi khí hấp thu được mạnh hơn một chút thì mới có thể đủ để hóa giải hoàn toàn cơn đau đớn do thác nước khổng lồ đổ trút xuống mang đến, nếu vậy thì có thể kiên trì được lâu hơn nữa.

Nhưng thác Ngọc Linh này rộng lớn như thế, bên trong dòng nước đổ ập xuống người cùng lắm chỉ có thể ấn chứa vài tia ngọc tủy chi khí mỏng manh, nếu muốn nhiều hơn nữa e là không thể nào.

Nghĩ như thế, Chu Nguyên không khỏi lắc đầu, nhưng trong lòng hắn chợt động, có lẽ học viên khác không cảm thụ được ngọc tủy chi khí, nhưng hắn thì chưa chắc, bởi vì thần hồn của hắn đã bước chân vào hư cảnh sơ kỳ, bàn về lực cảm giác thì e là trong số những người khai mạch cảnh, không ai có thể mạnh hơn hắn.

– Thử xem sao!

Chu Nguyên không do dự nữa, khép hờ hai mắt, thần hồn ở giữa mi tâm đột nhiên rục rịch, cảm giác được mở rộng, tiếng nước ầm ầm cũng trở nên yên tĩnh hơn, mà ở bên trong dòng thác đổ trút xuống không ngừng này, Chu Nguyên có thể cảm ứngd được rõ ràng có từng tia khí lưu màu tím men theo dòng nước đổ xuống.

– Qủa nhiên có thể cảm ứng được ngọc tủy chi khí!

Trong lòng Chu Nguyên mừng rơn, sau đó tâm niệm vừa động, thôi động thần hồn ở mi tâm, chỉ thấy nơi đó có dị quang lóe lên, loáng thoáng giống như có thể nhìn thấy một đạo hư ảnh đang ngồi xếp bằng, đạo hư ảnh kia chính là thần hồn của Chu Nguyên.

Bên trong hư ảnh thần hồn phát ra một cổ hấp lực, cổ hấp lực này cũng không mạnh, nhưng lại như có linh tính, chỉ hướng về những tia khí lưu màu tím kia.

Trong lúc Chu Nguyên đang thôi động thần hôn hấp thu khí lưu màu tím thì bên trong thác nước kia, dòng thác đổ mạnh mẽ không ngừng đổ ập lên người hắn, bất giác cũng xuất hiện ánh sáng màu tím nhàn nhạt, đồng thời không ngừng tiến vào trong cơ thể của hắn.

Đôi mắt vốn đang khép hờ của Chu Nguyên lúc này chợt mở to, trong mắt tràn ngập vẻ kích động mừng rỡ, bởi vì hắn phát hiện ra trong nháy mắt khi nãy, ngọc tủy chi khí chui vào trong cơ thể của hắn đã tăng vọt gấp mười lần!

– Thật sự hữu dụng!

Cảm thụ được đệ tam mạch trong cơ thể lại thả lỏng hơn, Chu Nguyên nhịn không được mà kích động đến mức nhảy dựng lên.

Ầm!

Bất quá bởi vì nhảy lên một cú, hai chân vừa rời khỏi mặt đất, thác nước đổ xuống ầm ầm, Chu Nguyên hét thảm một tiếng, rớt cái đùng vào trong hồ nước.

Nguyên Tôn

Nguyên Tôn

Score 8.2
Status: Completed Author:
Nhóm Dịch: Thánh Thiên Tiên VựcNguyên Tôn của tác giả Thiên Tằm Thổ Đậu. Ta có một ngụm Huyền Hoàng Khí, có thể nuốt thiên địa nhật nguyệt tinh.Lúc đó đường về, đã là một con đường vận mệnh treo ngược.Ngày xưa vinh hoa, như thay đổi khôn lường, một giấc ác mộng dài.Thiếu niên chấp bút, Long Xà bay động.Là vì một vòng quang mang bổ ra dáng vẻ nặng nề chi loạn thế, vấn đỉnh điện ngọc thương khung.Đường báo thù, cùng ta đồng hành.Một ngụm Huyền Hoàng chân khí nhất định nuốt thiên địa nhật nguyệt tinh thần, hùng thị cỏ cây thương sinh huyền huyễn.Thiết họa tịch chiếu, vụ ải ngân câu, bút tẩu du long xông Cửu Châu.Hoành tư thiên hạ, mực vẩy thanh sơn, thôn tính biển hồ nạp trăm sông. Mời bạn đọc truyện và thưởng thức cùng tác giả.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset