– Diệp sư đệ, không được manh động, nhưng nếu tên Nguyên Hoành Ưng này còn ép người quá đáng thì chúng ta cùng lên.
Dùng chân khí truyền âm cho Diệp Trần, đồng thời, La Hàn Sơn cũng lần lượt thông báo cho Chu Mai và Từ Tĩnh, để họ chuẩn bị huyết chiến, trong lòng hạ quyết tâm, cho dù mất đi cái mạng này cũng phải khiến Nguyên Hoành Ưng đổ máu.
Chu Mai và Từ Tĩnh âm thầm gật đầu, vận chân khí chờ phát động, chỉ cần Nguyên Hoành Ưng ra tay, họ sẽ tung ra một đòn lôi đình.
Tràng diện lặng ngắt như tờ, một bầu không khí căng thẳng bao trùm khắp nơi.
Những Tiềm long bảng cao thủ như Cưu Vô Huyết thì lại tỏ ra rất có hứng thú, so với những tông môn khác, Lưu Vân Tông mặc dù hơi yếu nhưng khá đoàn kết, hình như định liều mạng với Nguyên Hoành Ưng, đáng tiếc có những lúc liều mạng cũng vô dụng, trước thực lực tuyệt đối, tất cả đều là vô vọng.
Liễu Vô Tướng và Cơ Tuyết Nhạn có chút không nỡ, quay sang nhìn Trang Phỉ.
Trang Phủ thản nhiên nói:
– Thiên Mộng cổ địa là nơi ăn thịt người, tự bảo vệ mình là được rồi, không cần lo chuyện người khác.
– Đại sư huynh nói không sai, chuyện người khác không liên quan gì đến chúng ta, chết cũng đáng.
– Gây sự với Nguyên Hoành Ưng, tự tìm cái chết.
Những đệ tử hạch tâm còn lại của Phỉ Thúy Cốc đều có vẻ hả hê.
Bên Tử Dương Tông, Âu Dương Minh hưng phấn nói:
– Đường ca, xem ra đám người Lưu Vân Tông không cần chúng ta động thủ nữa rồi, Nguyên Hoành Ưng chắc chắn sẽ giết chết chúng.
Âu Dương Liệt nói:
– Ông trời bắt chúng chết, cũng tốt, chúng ta đỡ phải nghĩ cách giết chúng, có thể toàn tâm toàn ý bước vào Thiên Mộng chiến điện.
– Hắc hắc, đợi Thiên Mộng cổ địa đóng và mọi người ra hết ngoài, khuôn mặt của mấy lão già Lưu Vân Tông chắc chắn sẽ rất hấp dẫn.
Những người khác cũng nhao nhao nghị luận.
– Bốn người này chết chắc rồi, ai mà không biết Sát thủ ưng lãnh huyết vô tình.
– Vốn dĩ chỉ cần giết một, ai bảo ba người kia manh động.
– Hi vọng Sát thủ ưng giết xong chúng đừng đến gây chuyện với chúng ta nữa, chi bằng chúng ta rời khỏi đây trước, đợi quang trụ bảy màu tiêu tán thì qua.
– Sư đệ, đệ muốn chết nhưng chúng ta thì không muốn. Sát thủ ưng thấy chúng ta bỏ chạy, không giết chúng ta mới lạ.
Những lời nghị luận của chúng nhân không khiến Diệp Trần phân tâm, nhãn thần hắn sắc bén, phong mang chi khí trên người đã tích lũy đến đỉnh điểm, cùng kiếm ý dung hòa làm một, nội liễm không phát.
– Có gan, đúng là có gan. Nhưng gan to không phải chuyện tốt, hôm nay các người đều phải chết, Nguyên Hoành Ưng chưa để ai sống bao giờ.
Chiu!
Nguyên Hoành Ưng thân thể chấn động, Ám thanh chân khí bên ngoài cơ thể hóa thành một con hùng ưng tung cánh, hùng ưng phát ra những tiếng kêu dài, sát khí lan tràn, không khí dập dềnh như sóng nước, đặc dính vô cùng.
– Mau xem, Nguyên Hoành Ưng muốn động thủ.
– Ý, tên tiểu tử kia hình như cũng muốn xuất xuất chiêu.
Chúng nhân mặt lộ kinh ngạc, trong thị tuyến, Diệp Trần tay phải đặt lên chuôi kiếm, kiếm chưa xuất vỏ, phong mang đã hiện, thảo mộc xung quanh lưng đều bị chém đứt, tựa hồ như bị kiếm khí vô hình quét qua.
Cười gằn một tiếng, Nguyên Hoành Ưng đang định xuất thủ, chân khí hùng ưng trên người đã chuẩn bị lao xuống, đúng lúc này, quang trụ bảy màu phát sinh dị biến.
Chỉ thấy quang trụ bảy màu rộng mấy chục dặm nhanh chóng thu nhỏ, chỉ sau hai lần chớp mắt, đã chỉ còn lại một trăm mét, sừng sững giữa trung tâm hồ.
– Diệt tuyệt thần quang đã mất, vào mau.
Có những tông đệ tử không đợi nổi, một bước lao ra, thân thể nhảy lên cao, rầm một tiếng, như con thoi xuyên vào trong hồ.
Những người khác thấy lần này không có nguy hiểm, nhiệt huyết xông lên não, không nói nhiều, nhanh nhẹn nhảy xuống nước.
Ào ào ào ào ào…
Tiếng đập nước liên miên không dứt, chớp mắt, tông đệ tử bên hồ chỉ còn lẻ loi hơn mười người.
– Chúng ta xuống thôi.
Bên kia, Trang Phỉ cũng mang theo đệ tử Phỉ Thúy Cốc, nhảy xuống nước.
Nguyên Hoành Ưng sắc mặt biến ảo mấy lần, trước mắt hắn chỉ có hai sự lựa chọn, một là bỏ qua cho bọn Diệp Trần, lập tức xuống nước, hai là giết bọn chúng rồi xuống nước, vế sau chắc sẽ phải mất một chút thời gian, phong mang chi khí trên người Diệp Trần vô cùng lợi hại, giải quyết hắn và đồng bọn trong một hai chiêu có chút không hiện thực.
– Xem như vận khí các ngươi tốt, hi vọng trong Thiên Mộng cổ địa không gặp phải ta.
Nguyên Hoành Ưng lựa chọn phương án đầu tiên, Thiên Mộng chiến điện thần bí vạn phần, hắn sợ kéo dài thời gian, sinh ra nhiều biến hóa, xoay người, Nguyên Hoành Ưng cũng không tán xuất chân khí hùng ưng, trực tiếp lướt vào trong hồ.
Tại chỗ, cả bốn người thở phào nhẹ nhõm.
– May mà quang trụ bảy màu biến mất đúng lúc.
La Hàn Sơn y phục vẫn còn đẫm mồ hôi, ngẩng đầu nhìn bờ hồ không một bóng người.
Chu Mai gật gật đầu,
– Nguyên Hoành Ưng nhân phẩm mặt dù ác liệt, nhưng thực lực của hắn vô cùng đáng sợ, nhất là luồng ám khí giết qua vạn người trên người hắn, như đưa người ta xuống địa ngục, chỗ nào cũng là thi sơn huyết hải.
– Chúng ta cũng đi thôi!
Trong bốn người, trấn định nhất đương nhiên là Diệp Trần, lúc này hắn đã chuẩn bị huyết chiến, đương nhiên, luận thực lực, hắn còn kém Nguyên Hoành Ưng không ít, cũng chỉ bằng Lâm Nhạc – hạng bảy mươi hai Tiềm long bảng khóa trước, nếu như động dụng Luyện tâm nhất kiếm, có thể đánh thắng Lâm Nhạc, chỉ là Nguyên Hoành Ưng không phải Lâm Nhạc, hắn mạnh hơn Lâm Nhạc ba phần, thứ hạng cũng xếp cao hơn, dựa vào mỗi Ngưng Chân Cảnh hậu kì tu vi và kiếm ý, đấu với hắn vô cùng miễn cưỡng.
Cho nên nếu đấu trận này, chỉ có hai kết quả, một là Diệp Trần chết, Nguyên Hoành Ưng trọng thương, hai là cả hai cùng chết, không có người chiến thắng.
Bất luận là kết cục nào, Diệp Trần đều không thích.
Rào! Rào! Rào! Rào!
Bọt nước văng tung tóe, bốn người lặn xuống đáy hồ, chỉ còn lại một bờ cỏ vắng lặng.
– Áp lực lớn quá.
Vừa nhảy xuống nước, mọi người đã cảm thấy chân khí hộ thể hơi chật, có xu hướng ép vào trong.
Diệp Trần thôi động linh hồn lực, phúc tán khắp nơi, phát hiện nước trong hồ không thuần túy trong suốt mà còn có những dải màu sắc như thủy tinh dịch thể bảy màu, mật đó cao hơn nước.
– Nước ở đây có chút cổ quái, mọi người cẩn thận chút.
Diệp Trần nhắc nhở mọi người.
Càng lặn xuống sâu, áp lực nước càng gia tăng.
Đến độ sâu trăm mét, chân khí hộ thể trên người vốn dĩ cách da ba thước nay thu lại một vòng lớn, chỉ còn lại hai thước, ngoài ra, lực cản cự đại do áp lực mang đến khiến tốc độ cũng trở nên chậm đến phát bực.
Đột nhiên.
Bên dưới có máu nổi lên.
– Không lẽ dưới kia đang phát sinh chém giết, về lý mà nói nơi này cách Thiên Mộng chiến điện không còn xa nữa, sao phải lãng phí thời gian chém giết lẫn nhau.
Diệp Trần nhíu mày, cảm thấy có chút không ổn.
Rắc!
Vô thanh vô tức, chân khí hộ thể của Diệp Trần bị thứ gì đó cắn thủng, thủy lưu trào vào bên trong, đẩy hắn bay xa hơn mười mét.
– Diệp sư đệ!
La Hàn Sơn nhìn rõ mọi việc, cắn thủng chân khí hộ thể của Diệp Trần là một con quái ngư, quái ngư thân thể như thoi, dài năm thước, miệng chi chít răng nhọn, hàn quang lấp lánh, quái ngư tốc độ quá nhanh, hắn vừa phát hiện, chân khí hộ thể của Diệp Trần đã bị cắn thủng, không kịp phòng bị.
Phanh!
Người ra tay trước là Từ Tĩnh, sau gáy nàng ngưng tụ hai vòng hỏa diễm quang hoàn, cho dù trong nước vẫn rạng rỡ sinh huy, gia tăng chiến lực cho nàng, một quyền đáng vào bụng quái ngư.
Khóe miệng quái ngư trào ra một lượng máu lớn, bơi thêm mười mét rồi không thấy cử động nữa.
Cách đó hơn chục mét, Diệp Trần trấn áp khí huyết đang sôi trào, trong lòng thất kinh, răng của loài cá này quá sắc bén! Chân khí hộ thể căn bản không có quá nhiều tác dụng, cắn là vỡ, may mà hắn luyện thành kim cương thể, không bị xé mất miếng nào, nếu không không đơn giản chỉ là bị nước đẩy đi.
Nhanh chóng bơi đến, Diệp Trần nói:
– Ta không sao.
La Hàn Sơn sầm nét mặt, nói:
– Nếu như ta đoán không lầm, những con quái ngư này là thượng cổ thực nhân ngư, răng chúng có thể cắn cỡ đại bộ phận kim loại, so với thực nhân ngư bây giờ hung tàn mười lần.
Chu Mai nói:
– Diệp sư đệ, ngươi tu luyện công pháp phẩm cấp quá thấp, chỉ sợ không đỡ nổi công kích của Thượng cổ thực nhân ngư, chi bằng đi vào giữa chúng ta.
– Không sai, chúng ta tu luyện đều là công pháp địa cấp sơ giai, đủ để ngăn cản hai ba con Thượng cổ thực nhân ngư vi công.
La Hàn Sơn lúc này mới nhớ ra Diệp Trần tu luyện là nhân cấp đỉnh gia công pháp, Thuần Quân Chân Khí, công kích lực cũng không thua kém công pháp địa cấp sơ giai bao nhiêu, phòng ngự thì yếu hơn rất nhiều, chân khí cũng không hùng hậu bằng họ, là người yếu nhất trong nhóm.
Diệp Trần lắc lắc đầu,
– Lúc nãy bị máu làm phân tâm, không chú ý đến Thượng cổ thực nhân ngư, từ giờ trở đi ta sẽ cẩn thận.
Chịu thiệt lần này, Diệp Trần không dám sơ ý, linh hồn lực phát tán xung quang, bất cứ động tĩnh gì hắn đều có thể cảm nhận được. Nguồn: http://truyenfull.vn
Bốn người tiếp tục lặn sâu xuống dưới, áp lực nước gia tăng, đồng thời Thượng cổ thực nhân ngư cũng nhiều hơn, ban đầu chỉ có một hai con, về sau chúng xuất hiện thành từng đàn nhỏ.
– Trảm!
Sau lưng như có mắt, Diệp Trần quay người một kiếm đánh ra.
Xì xì!
Thủy lưu mở ra, kiếm khí cự đại lóe lên rồi biến mất.
Một khắc sau!
Một đàn nhỏ Thượng cổ thực nhân ngư phân thành hai nửa, máu huyết lênh láng mắt thường không nhìn thấy gì.
Bên dưới, một âm mưu đang diễn ra.
– Mấy người các ngươi muốn chết, dám ngăn cản ta.
Hồng Thiên Quân, hạng sáu mươi chín Tiềm long bảng khóa trước mặt lộ sát cơ, thanh âm theo chân khí khuếch tán.
Âu Dương Minh nhổ nước bọt,
– Hồng Thiên Quân, Tử Dương Tông ta có một nội trưởng lão là người của Hồng gia phân chi ngươi, lần này chúng ta gặp ngươi là muốn hợp tác làm ăn.
Hồng Thiên Quân sát khí không giảm, nói lạnh:
– Làm ăn gì.
– Giúp chúng ta giết một người.
– Nực cười, các ngươi là gì mà bảo ta giúp giết các ngươi giết người, có tin bây giờ ta giết các ngươi luôn không.
Những lời này của Hồng Thiên Quân có ba phần là thật, bảy phần là giả, chỉ là muốn đe dọa đối phương, bắt đối phương xuất thêm chút huyết, việc giết người, rất đơn giản, hắn cũng không ngại lãng phí thời gian, có điều để xem thù lao đối phương trả cho hắn có hài lòng hay không.
Tử Dương Tông đại đệ tử Âu Dương Liệt thản nhiên nói:
– Xong việc, cho ngươi năm vạn miếng hạ phẩm linh thạch.
– Hừ, ngươi có biết làm ăn không vậy, mười vạn miếng làm phí tổn giết người, thêm hai vạn miếng lãng phí thời gian của ta, bớt một miếng cũng không được, nêú không bây giờ ta sẽ giết ngay các ngươi.
– Được, sẽ theo đúng ý ngươi.
Âu Dương Minh trong lòng nhỏ máu, mười hai vạn miếng hạ phẩm linh thạch tương đương bốn ngàn tám trăm vạn lạng vàng, nếu được lựa chọn, hắn nguyện cho đối phương tám ngàn vạn lạng vàng, bởi vì hạ phẩm linh thạch ở hội đấu giá cũng chỉ mua được một lượng nhỏ, không bao giờ xuất hiện quá nhiều, lần này nội trưởng lão đồng ý trả mười vạn miếng hạ phẩm linh thạch, hai vạn miếng còn lại đành phải móc hầu bao đường ca.
– Hắc hắc, giết ai, ngoài ra cảnh cáo các ngươi, nói lời phải giữa lấy lời, Trọng Nhạc chúng ta không biết chịu thiệt bao giờ.
Âu Dương Liệt điềm nhiên nói:
– Diệp Trần!
Lòng hồ sâu vô cùng, nhóm đệ tử tông môn đầu tiên đã lặn được vài trăm mét, chân khí hộ thể bị áp súc chỉ còn cách da một thước, chỉ như vậy thì cũng không sao, đằng này xung quanh chỗ nào cũng có Thượng cổ thực nhân ngư đáng sợ, những con thực nhân ngư này kết thành bầy thành đội, chuyên môn công kích đệ tử tông môn đi một mình.
Hộ thể chân khí mạnh còn có thể chống đỡ một hồi, hộ thể chân khí yếu một hai lần là bị gặm sạch, xương cốt chẳng còn, tanh máu vô cùng.
– Đại sư tỷ, nhị sư huynh, may mà có Thiên nhất thánh thủy quyết của hai người bảo vệ chúng ta.
Trong đệ tử tông môn, không phải tất cả mọi người đều bị Thượng cổ thực nhân ngư vi công, chỉ thấy năm người của đoàn Nam La Tông được bao bọc trong một thủy tráo hình nón, đỉnh thủy tráo dày, bề mặt thủy lưu mắt thường không thể nhìn thấy tốc độ chuyển động, giống như một mũi khoan, đám Thượng cổ thực nhân ngư dài năm thước vừa tiếp xúc thủy tráo, liền bị thủy lưu hất ra xa, không thể lại gần, thực nhân ngư lớn hơn mặc dù không bị hất đi, nhưng tốc độ thủy lưu nhanh hơn tưởng tượng, không gỡ được răng ra, một lúc sau, thậm chí bị dòng thủy lưu làm cho chảy máu miệng.
Nam Cung Vân hai tay chống lên thành thủy tráo, nói:
– Một mình ta thì không thể phòng ngự Thượng cổ thực nhân ngư, phải liên thủ với Tần sư tỷ thì mới có hiệu quả.
Viên Tuyết Mai cười nói:
– Tu luyện Thiên nhất thánh thủy quyết, một giọt chân khí đủ nặng trăm cân, thủy tráo này hỗn tạp nước thường mà đã có phòng ngự như vậy, nếu như toàn bộ dùng chân khí luyện hóa, e rằng phòng ngự tăng gia không chỉ mười lần!
– Đâu có dễ như vậy, Thiên nhất thánh thủy quyết tu luyện ra chân khí rất ít, bình thường chiến đấu đều phải hỗn tạp thủy nguyên khí, huống hồ phòng ngự tráo lớn như thế này.
Bên kia, một thanh y nữ tử cũng hai tay đặt lên thành tráo, nghe vậy lắc đầu cười khổ.
Trong lúc mấy người nói chuyện, thủy tráo như một mũi khoan, một lần nữa lặn sâu thêm ba trăm mét.
…
– Đại bi trấn áp!
– Thập dặm phiêu hương!
– Quần ma giai đảo!