Hoàng phi sở đặc công số 11 – Tiêu Tương Đông Nhân
Hoàng phi sở đặc công số 11 là bộ ngôn tình đình đám một thời đã được chuyển thể thành phim truyền hình với cái tên Đặc công hoàng phi sở kiều truyện mọi người cùng đón xem nhé.
1. Hoàng phi sở đặc công số 11 giảng cố sự gì?
Sở Kiều vốn là đặc công của thế kỉ 21, mang trên mình đầu óc thông minh và kĩ năng kiệt xuất. Trong một lần làm nhiệm vụ, nàng hi sinh và xuyên không về một vương triều xa lạ: Đại Hạ. Đây là đất nước phong kiến của các đại gia tộc nắm quyền, nô lệ bị coi như thứ hàng hoá không giá trị, chỉ có lợi ích cá nhân được đặt lên hàng đầu.
Sở Kiều vốn là nô lệ trong phủ Gia Cát. Với tài trí và sự lanh lợi của mình, nàng được Gia Cát Nguyệt – thiếu gia của Gia Cát gia giữ lại hầu hạ bên người. Nhưng Gia Cát Nguyệt lại chính là người giết hại những người thân duy nhất của thân thể Sở Kiều xuyên vào, nên nàng phải trả thù cho họ. Nàng đã lên kế hoạch rất cẩn thận, nhưng dù kế hoạch tỉ mỉ đến đâu cũng có sơ hở. Gia Cát Nguyệt phát hiện ra sự thật, cho người truy sát Sở Kiều, cùng lúc thế tử Bắc Yến là Yến Tuân đưa Sở Kiều chạy trốn.
Những tưởng câu chuyện từ đây sẽ suôn sẻ hơn, ai ngờ đây mới là bước ngoặt cho cả 3 người. Sở Kiều tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, đáng lẽ để team Gia Cát Nguyệt bắt được thì cũng không đến nỗi chịu chết, nhưng đi theo Yến Tuân thì lại bị hoàng đế Đại Hạ phái cả sư đoàn đi hành thích. Hai người trải qua bao gian khổ, cuối cùng bị giam lỏng ở hoàng cung Đại Hạ, trải nghiệm cuộc sống nếm mật nằm gai, chờ đợi ngày vùng lên giành chính quyền.
Chờ đợi suốt mấy năm ròng, cuối cùng Sở Kiều và Yến Tuân cũng thoát khỏi hoàng cung Đại Hạ, náo loạn một trận rồi trở về Bắc Yến. Nhưng từ đây cũng là lúc hai người bị chia cắt. Tư tưởng khác nhau, Yến Tuân lạnh lùng vô cảm, Sở Kiều lại trọng tình nghĩa, dẫn đến nhiều sai lầm sau này. Sở Kiều lưu lạc đến đất Biện Đường, gặp lại Gia Cát Nguyệt, hoa đào nở tung toé. Tiếp theo thì… tiếp theo thì bạn nên tự đọc tiếp, vì ad đọc đến đây hay quá nên phải ngồi viết review cho các bạn luôn, cũng chưa kịp tua đến cuối truyện nữa. :v
Đây là một cuốn truyện khá dài, phần chiến tranh đánh nhau đầu rơi máu chảy cũng khá nhiều. Đã lâu lắm rồi sau “Ca tẫn đào hoa”, mình mới đọc được một cuốn truyện xuyên không đáng đồng tiền bát gạo như thế này. Dĩ nhiên truyện xuyên không phải có tí YY nhân vật chính, Sở Kiều lại là đặc công nên nội công cũng khá thâm hậu. Điển hình là mấy đoạn bày mưu đánh trận của chị thì không thể chê được. Nhưng bù lại mấy đoạn tình cảm của chị thì cứ mập mờ lên xuống, khiến con tim độc giả cũng trồi lên sụt xuống như giá vàng vậy.
Truyện có khá nhiều nhân vật nam, nhưng không phải ai cũng gặp là yêu Sở Kiều luôn, mà thường là đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi mới dần dần thấy thích (hẳn là các anh đều thích bị chị Kiều ngược đãi mà). Như Yến Tuân trước khi lấy lòng được Sở Kiều thì cũng bị chị khinh bỉ không thèm tiếp chuyện. Còn Gia Cát Nguyệt thì bị chị cho ăn rất nhiều hành, vừa bị lừa vừa bị giết hết người bên cạnh, lần nào gặp lại cũng so nắm đấm với nhau. Nhưng mà anh nào chịu nhiệt giỏi hơn sẽ là người giành được mĩ nhân thôi, ở khoản này thì Yến Tuân hơi thua Gia Cát Nguyệt chút.
2. Hoàng phi sở đặc công số 11 có hay không?
Ban đầu ta nghe bảo nữ chủ ko thành với nam chủ (bạn jai trên văn án ấy) nên cũng sờ sợ cái kết phá hỏng bộ truyện, nhưng đọc xong thì thấy nó hoàn toàn hợp lý (bởi vì không phải đùng một cái nữ chủ bỏ nam chủ theo ‘giai’ khác).
Trong cuộc đời nữ chủ, nàng yêu 2 nam nhân: một có ơn với nàng lúc nhỏ, dc nàng yêu hơn 10 năm, thế nhưng về sau lại khiến nàng vô cùng thất vọng, còn một trước đây là kẻ thù hại chết ca ca, muội muội nàng nhưng sau lại trở thành người mà nàng mang ơn nhiều nhất: ko những là ơn cứu mạng mà còn là ơn vì đã giúp nàng biết dc rằng yêu 1 người là như thế nào, rằng trên thế gian này có 1 người nguyện ý vì nàng mà buông tay hết thảy mọi thứ: quyền lực, danh vọng, tiền tài hay thậm chí là phản bội lại cả gia tộc của mình, rằng có 1 người lúc nào cũng ở phía sau nàng, âm thâm lặng lẽ bảo hộ nàng, rằng trong tình yêu, những hành động hy sinh đó ko phải để sau này kể công, để ràng buộc nhau mà là vì yêu nên mới làm như thế…
Có ai đó nói rằng 2 người quá giống nhau thì khó có thể ở bên nhau được. Tâm của Sở Kiều lạnh quá rồi, nên cần 1 người để sưởi ấm nó chứ ko phải rước thêm 1 tảng băng về để đông chết mình ~
Sở Kiều – nữ chủ: cường nữ (nhưng ko cường 1 cách quá đáng), giỏi võ nghệ (nhưng vẫn mém ‘ngủm củ tỏi’ mấy lần), giỏi mưu kế (nhưng vẫn sập bẫy, vẫn bị tính kế lại), giỏi binh pháp (nhưng có lúc quân của nàng cũng thua thảm hại)… Điều quan trọng là nàng ko hề độc ác, xem mạng người như cỏ rác, hay giết người ko gớm tay như các bạn sát thủ xuyên ko :”> chắc có lẽ do nàng làm bên khu tình báo nên lành tính hơn. Nữ chủ sống rất có tình, luôn nghĩ đến an nguy của người khác. Thiện lương là thế chứ khi bị bức thì cũng vẫn xuống tay độc lắm ~ chiêu nàng hay xài là ‘phập’ -> 1 cái đầu bay…
Nàng có lý tưởng, cái này ai cũng biết nhá: cái lý tưởng về 1 quốc gia dân giàu nc mạnh xã hội công bằng… blah blah, ta nghĩ chắc là do các sếp ở mấy sở đặc công lải nhải nhiều quá nên nàng nằm lòng nó luôn =)), có giấc mộng: cùng người mình yêu thực hiện lý tưởng đó…
Ta ko quen bình loạn về nữ chủ vì ta bấn các anh mỹ nam hơn nhưng phải nói đây là 1 hình tượng nhân vật nữ chủ khá tuyệt ~ ko phải dạng robot tình báo (chỉ biết đi moi tin vs giết người) mà là 1 nữ tình báo có hỉ nộ ái ố như bao người…Ko bình về vẻ đẹp nhá ~ các anh đều là mỹ nam :”>
– Yến Tuân : ngoài nóng trong lạnh (kẻ ta muốn ‘ném dép’ nhất)
ban đầu rất xứng làm nam chủ nhưng càng về sau thi càng hết thuốc chữa ~ bị rớt điểm thậm tệ. Bạn đúng là điển hình cho hình ảnh các bậc đế vương: ích kỷ, hay nghi ngờ người khác, vì đạt dc mục đích ko từ thủ đoạn… Giữa giang sơn vs mỹ nhân bạn chọn giang sơn.
Bạn chẳng yêu Sở Kiều như bạn nói đâu, bởi bạn còn bận yêu bản thân của bạn mà. Mồm thì nói yêu mà lại nghi ngờ nữ chủ, rồi lại đi tính kế, lợi dụng nữ chủ. Bạn tính kế hay bạn làm j cũng được nhưng làm với người khác ấy, nữ chủ là người bạn yêu nhất mà, người thân duy nhất trên đời này của bạn mà, người từng vào sinh ra tử vì bạn mà, người chạy đôn chạy đáo bôn ba khắp nơi giúp bạn gầy dựng thế lực bên ngoài mà, người dc xem như lão sư của bạn mà (dạy bạn đao pháp, bày binh bố trận…) ~ Nếu ko có nàng ta thì liệu bạn còn sống đến ngày hôm nay ko? Liệu bạn có xưng đế dc ko? Liệu bạn có báo dc thù cho cả nhà mình ko? Trong khi nữ chủ vất vả như thế thì bạn làm dc j cho nàng ta hả? Hay chỉ biết ủ mình trong cung chỉ đạo từ xa, với đóng giả vương gia vô dụng hả? Khi xưng vương dc rồi thì sao? Có bảo hộ dc nàng ta hay ko, có chăm sóc dc cho nàng ta hay ko? Hay chỉ mãi lo chinh chiến, mãi lo tính kế với người khác, bao gồm cả nữ chủ?
Bạn trách nữ chủ phản bội bạn, vứt bỏ lời thề ko rời bỏ bạn năm xưa thế bạn có tự hỏi vì sao không? Hay tự hỏi rồi lại đổ hết lỗi cho nàng ta, cho Nguyệt ca ~ Bạn có biết rằng con người nhẫn nhịn cũng có chừng mực nào đó hay ko? Những chuyên bạn làm sau lưng nữ chủ, nàng ta biết hết đấy, nhưng ko nói đấy thôi. Bởi vì nàng ta tin bạn, tin cái ước hẹn ngày xưa của hai người. Nhưng chỉ đến khi bạn lợi dụng nàng để gài bẫy Nguyệt ca khiến ca sập bẫy mặc cho bạn chém giết thì nàng ta mới bùng nổ ~ 1 bên là người nàng yêu (cho dù bạn có thay đổi, có khiến nàng thất vọng thì cũng vẫn là nam nhân mà nàng yêu quý nhất), 1 bên là bằng hữu, người mà nàng thiếu nợ ân tình quá nhiều… Bị bức quá thì cũng phải phản thôi, phản là chuyện sau này, ban đầu chỉ là rời đi.
Xin lỗi nhưng người như bạn thì dù có hàng đống người phản bội thì ta nghĩ cũng đáng thôi. Một người mà sau khi thành công rồi thì đá bát, bỏ vỏ, diệt dần từ từ những người từng vào sinh ra tử, những thuộc hạ trung thành nhất với mình, hay một người nỡ xuống tay với muội muội, người cùng chung huyết thống duy nhất còn sót lại của mình, hay một người mà đã từng phun ra câu “nếu ko có nàng thì ta cần Yến bắc để làm gì” khiến cho thuộc hạ phản đối ko ngừng, về sau khi nữ chủ gặp nguy hiểm phải để thuộc hạ lặp lại câu nói đó với mình, cầu xin mình đi cứu nàng ta thế nhưng cuối cùng thì sao? Vẫn chỉ là dửng dưng, bỏ mặc thôi. Người như thế nên được thượng đế ‘ban tặng’ sự cô đơn cho đến già mà thôi.
Bạn căm thù, ganh ghét với Nguyệt ca vì ca có tất cả những thứ bạn ao ước: gia đình, quyền lực, sự giàu có của gia tộc… nhưng bạn có biết Nguyệt ca cũng ganh tỵ với bạn không? Ganh vì bạn có Tinh nhi (nữ chủ), ganh vì Tinh nhi yêu bạn, còng những thứ mà bạn ganh với ca, ca có cũng dc mà ko có cũng ko sao, có chúng chỉ tăng thêm gánh nặng trách nhiệm và nghĩa vụ mà thôi ~ Bạn nói bạn yêu nữ chủ, tình yêu ấy được bạn thể hiện như thế nào? Ban đầu còn thấy được chút ít nhưng về sau khi bạn thay đổi rồi thì ta chả thấy gì cả. Mất đi nữ chủ bạn cũng chỉ biết than thở, trách nàng phản bội bạn, nhưng chẳng làm gì để giữ nàng lại. Nói thật nhá ~ Nếu Nguyệt ca mà là bạn, ta dám cá ca sẽ đi tìm nữ chủ và lôi về =)) buộc nàng lại bên người. Ca thà rằng để nàng hận mình còn hơn để nàng lọt vào tay kẻ khác :”> Bạn thua vì bạn buông tay, thế thôi.
À ~ mà còn vụ bạn viện cớ tổ huấn Yến thị, viện cớ rằng muốn làm việc lớn thì ko thể dính vào nữ nhi tình trường, ko thể có việc 1 tay ôm giang sơn 1 tay ôm nỹ nhân. Xầm xí, nhảm nhí ~ Mấy thứ đó chỉ đúng với kẻ khác thôi, bạn nhìn lại bạn với nữ chủ xem, hai người có phải người thường không? Bạn muốn nữ chủ ở phía sau bạn, yên phận như những nữ nhân khác. Tức cười ha ~ Ở bên nhau hơn mười mấy năm, hiểu rõ đối phương như lòng bàn tay như thế mà bạn có cái suy nghĩ đó được cũng hay quá ha…
– Gia Cát Nguyệt: ngoài lạnh trong nóng
Ca thì quá tuyệt rồi ^^ trừ việc bị nữ chủ gọi là ‘đồ ngốc’ với Lí Sách (nam xứng) gọi là ‘kẻ điên’ =)) bởi vì quá ngốc, bởi vì quá điên nên mới cướp nữ chủ được từ tay tên Yến Tuân kia chớ. Ca vì yêu nữ chủ mà trả giá đại giới nhiều vô số kể: bị gia tộc từ bỏ, bị phụ thân phái người truy sát >”< bị giam lỏng ở kinh thành, từ một tướng quân trẻ tuổi tương lai tươi sáng mà đùng một cái trắng tay, mất tất cả ~ sau này ca có cơ hội để xưng bá đánh chiếm bờ cõi khắp nơi nhưng lại từ bỏ, mang quân đội của mình quay về phục vụ cho triều đình, nơi đã từng bỏ rơi mình ngày xưa ~ nói chung số ca khá là khổ, mém chết một 1 lần dưới kiếm của Yến Tuân, lần ấy ai cũng tưởng ca chết hết. Nhưng trước khổ sau ngọt mà nên ta cũng mừng cho ca.
Lúc còn nhỏ hình tượng rất dữ dằn, ta cứ nghĩ ca đóng vai ác, phá rối cặp đôi nam nữ chủ =)) nhất là lúc quay trở về sau 8 năm, nữ chủ sợ vs tránh ca như tránh tà ấy. Hóa ra là dọa người thôi ~ thù hận gì năm xưa ca có còn giữ trong lòng đâu nà. Thế nhưng mỗi lần gặp là ẩu đả nhau ko ngừng, thế nào cũng có máu đổ mới vừa lòng nhau. Bạn cũng là người ăn đậu hủ của nữ chủ nhiều nhất, dù phần lớn là ko cố ý =)), cái khúc đánh đấm ở … thành (ta quên mất tên thành) bó tay hai bạn luôn =)) vật nhau từ phòng tắm tới trên giường, 35 nhau cho đã cuối cùng thấy dc đối phương là ai thì đứng hình luôn =)) trời tối với lại tắt đèn mà ~ Sau khi xxoo mặt bạn rất nghiêm trọng bảo “ủy khuất cho nàng rồi” làm ta tưởng có chuyện lớn gì sắp xảy ra, ai dè bạn đang tự trách mình ko có khả năng kiềm chế tốt, ko dc quân tử như tên Yến tuân kia, bên nhau 10 năm mà cũng chả ‘xử’ bạn nữ chủ =)) ngu cho có, chứ quân tử j.
Những đoạn có ca với nữ chủ thì dù là đấu đá hay ôm ấp nhau ta cũng cảm thấy rất là ấm áp. Tình yêu của hai bạn đến từ từ, ban đầu là oan gia: lúc còn nhỏ, nàng 8 tuổi, ca 13 14 tuổi gì đó, ca giết ca ca nàng, chặt tay tỷ tỷ rồi vứt xác xuống hồ cho cá sấu xử, rồi gia gia ca cường bạo rồi sát hại tỷ tỷ nàng, nàng vì báo thù nên hận hết gia tộc ca, hận nhất là ca ~,~, ca vì nàng lừa mình, giết gia gia mình nên thù nàng, muốn bắt nàng về hành hạ… nhưng về sau lại trở thành bằng hữu, bỏ qua thù hận ~ Là ca yêu nữ chủ trước, yêu nàng từ rất lâu khi nàng ở bên người Yến Tuân… Trong tình yêu ai là người yêu trước, người đó là kẻ thua cuộc. Ừ thì ca thua, nhưng từ ‘bỏ cuộc’ đâu có trong từ điển của ca :”> thế nên ca mới ôm hy vọng, mới bám theo Tinh nhi của mình hoài… “Chờ đợi bao nhiêu năm nay chỉ để được như thế này thôi” -> thế này của ca là dc nữ chủ nắm chặt tay, dc ôm nàng trong lòng mà ko bị đẩy ra, ko bị chém giết =))
Con người ta càng lớn càng thay đổi, có người thay đổi theo hướng tích cực thì cũng có người thay đổi theo hướng tiêu cực. Nguyệt ca và Yến Tuân cũng thế. Người thì ngày càng ích kỷ hơn, tàn nhẫn hơn, còn người kia thì ngày càng lành hơn (ngày xưa ca ác quá mà), ôn nhu hơn, biết hy sinh cho người khác nhiều hơn…
Nói chung là mọi người đọc đi để thấy dc ca ‘kool’ như thế nào ~ mắng Yến Tuân được chứ khen Nguyệt ca ta thấy ngài ngại ý… À ~ mà Nguyệt ca là rau sạch nhá =))