Quyển 3 – Chương 28: Chàng trao xiềng xích, ép tôi mãi mãi chẳng thể quên

Chàng trao xiềng xích, ép tôi mãi mãi chẳng thể quên

“Tiểu Tình! Thượng Quan Tình! Nàng đang ở đâu?”, giọng Âu Dương Thiếu Nhân từ xa vọng đến.

Ba tên tiểu tử chưa từng nghe lời tôi đã đến rồi.

Khắp nơi lập lòe ánh lửa, tôi đứng trước cửa phòng, lặng lẽ chờ đợi.

Chàng trai ấy từ phía sau vòng tay ôm lấy tôi, khẽ giọng nói: “Đêm nay thật đẹp”.

Tôi ngẩng đầu, nhìn lên vầng hồng nguyệt.

Ánh trăng không tỏ, màu sắc lại dị thường. Bờ vai tôi giờ đã tê dại. Tôi không biết tại sao mình phải chịu đựng nỗi đau này. Chỉ biết khoảnh khắc ấy, khi cây kim nhỏ dài đâm vào da thịt, trái tim tôi còn đau đớn hơn vạn phần nỗi đau đến từ bờ vai.

Đêm nay, đôi môi tôi ngập tràn hương vị của chàng, thoang thoảng nhàn nhạt như thế, nhưng lại không thể nào tan biến. Trên bờ vai này, vẫn còn vương lại một cánh hoa rơi, là nam nhan tàn nhẫn kia đã từng kim từng kim xăm cánh hoa lên đó.

Tôi vĩnh viễn không cách nào quên được cái đêm ác mộng ấy.

Vầng trăng đỏ vẫn treo trên cao, dưới sắc trăng đêm ấy, tên ác ma vừa hôn tôi nồng nhiệt, vừa mang đến cho tôi nỗi đau đớn nhất đời.

Bộ y sam sắc đỏ miễn cưỡng được cởi ra.

Tôi quay đầu, trốn tránh đôi môi chàng.

“Chớ có xuất hiện trong cuộc đời ta nữa, nếu không ta sẽ giết chàng, nhất định chính tay ta sẽ lấy mạng chàng.”

“Đôi môi nàng đã nhuốm mùi hương của ta, cơ thể nàng cũng đã lưu lại sắc màu của ta, ta đã gắn xiềng xích lên người nàng. Mọi thứ của ta, nàng sẽ không cách nào quên được. Tiểu Tình, ta sẽ đợi nàng đến giết ta. Đợi nàng đến. Ha ha ha ha!”

Cảm giác ấm áp sau lưng cứ thế bay đi, trái tim cùng đôi mắt khô cạn giờ đã đều đau đớn run rẩy.

Giết chàng? Ta sẽ làm như vậy, ta quyết tâm phải giết được chàng, đúng vậy. Chàng vốn không phải Lưu Niên của ta, Lưu Niên của ta không chút bụi trần, là một chàng yêu tinh thuần khiết. Còn chàng lại là một hỗn thế ma vương, chàng đeo xiềng xích lên người ta, thì đến một ngày ta sẽ bắt chàng phải đích thân tháo bỏ nó.

Cách đó không xa, có ba người đang vội vã chạy tới.

Âu Dương Thiếu Nhân sắc mặt nhợt nhạt ôm tôi vào lòng, lo lắng hỏi: “Tiểu Tình, nàng không sao chứ?”.

Tôi cảm thấy, khoảnh khắc được ngả mình trong vòng tay ôm siết này, mọi kiên cường của tôi liền tiêu tan hết.

Tôi khóc, khóc như một đứa trẻ, gom hết mọi nỗi lo lắng sợ hãi mà khóc cho nhẹ lòng.

“Đưa tôi đi, đưa tôi đi đi, Thiếu Nhân”, tôi khóc lóc thỉnh cầu huynh ấy.

Âu Dương Thiếu Nhân vừa vỗ về an ủi, vừa cẩn thận tỉ mỉ ôm tôi vào lòng.

Đêm đó, tôi ngủ thiếp đi trong vòng tay Âu Dương Thiếu Nhân.

Bôn ba suốt chặng đường dài, ba người đưa tôi chạy khỏi nơi kinh hoàng đó.

Mãi tới khi đến bên một dòng suối nhỏ, ngẩng đầu ngắm vầng dương đang le lói, chúng tôi mới dừng lại.

Âu Dương Thiếu Nhân vẫn luôn ôm tôi thật chặt, chưa hề buông tay, cảm nhận được hơi ấm đó, tôi thầm muốn cảm tạ Trời cao.

Cảm tạ Trời cao đã cho con gặp được những người này.

Chỉ cần có được sự ấm áp này, dù phải chết, con cũng cam lòng.

Mặt trời chói lọi đã lên cao, một ngày tươi đẹp lại bắt đầu, tôi ngẩng đầu dịu dàng nói với Âu Dương Thiếu Nhân: “Thiếu Nhân, các huynh hãy đi đi”.

Âu Dương Thiếu Nhân ôm tôi, oán hận nói: “Nàng nói linh tinh gì thế hả?”.

Tôi cười: “Tên sát nhân kia, không buông tha cho tôi. Lúc này trên người tôi đang phải gánh một vụ án mạng cực lớn, dù là Giang Tả cũng chẳng thể cứu được. Đi theo tôi, các huynh nhất định sẽ bị triều đình truy sát”.

“Thượng Quan Tình, chúng ta không phải những tên ngốc, ai cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên càng không thể rời xa nàng được”, Mạch Thiếu Nam chạy đến, nói với tôi.

“Không cần đâu, tôi vốn không thuộc về nơi này, tôi có thể trở về rồi”, tôi nắm tay Mạch Thiếu Nam, an ủi nói.

“Muốn đi đâu cũng không được, nếu nàng lén bỏ đi, ta sẽ lập tức tự vẫn”, Mặc Nguyệt nghiêm túc nói.

“Mặc Nguyệt, đừng làm loạn nữa, ngày mai sẽ có hàng ngàn hàng vạn lệnh truy nã được ban ra để tìm tôi”.

“Nàng muốn thử không?”

Lắc đầu, tôi chỉ có thể im lặng, ngắm nhìn bóng hình mình trong làn nước.

“Thôi được, tôi đồng ý ở lại, nhưng tôi muốn học võ công, phải đạt đến mức thâm hậu, tôi không thể lúc nào cũng để các huynh bảo vệ được.”

Trong nước xuất hiện thêm một bóng người, bên cạnh tôi giờ là một dáng hình sắc đỏ.

Có người nói, tâm bệnh là ma, mắc rồi sẽ rất khó chữa trị. Trước đây tôi không tin nhưng lúc này thì tôi đã tin.

Không biết bọn Âu Dương Huyền giờ sao rồi?

Sau này, con đường tôi phải trải qua sẽ như thế nào đây.

Bờ vai lại chợt đau nhói. Tôi bặm môi, cố sức nén chịu. Cơn đau này tựa như bị con côn trùng nào đó gặm nhấm dần dần trong cơ thể, nó chui sâu vào trái tim tôi, đau đớn vô cùng.

Âu Dương Thiếu Nhân thấy vẻ bất thường của tôi, lo lắng hỏi: “Tiểu Tình, nàng sao vậy?”.

“Tiểu Tình, Tiểu Tình, nàng thấy không khỏe chỗ nào?”, Mạch Thiếu Nam cũng quỳ xuống, vội vàng hỏi tôi.

Tôi ôm chặt bên vai, lắc đầu, rất muốn an ủi họ một câu, muốn nói rằng tôi không sao.

Nhưng thực sự quá đau đớn.

“Á! Á!”, tôi không kìm nổi nữa, hét lên thảm thiết.

Mặc Nguyệt thấy tôi như thế, liền nhanh tay cởi y phục của tôi. Trên bờ vai trắng ngần, có một cánh hoa sắc đỏ đang nhàn nhạt phát ra luồng sáng.

Mặc Nguyệt trợn mắt kinh ngạc, thoăn thoắt điểm mấy huyệt đạo, tay tôi co giật liên hồi, nhưng cơn đau dội về cũng đã giảm đôi chút.

Âu Dương Thiếu Nhân ôm chặt tôi, đau lòng hỏi: “Tại sao lại có thứ này?”.

Tôi yếu ớt đổ gục lên ngực huynh ấy, đáp lời: “Là hắn để lại, khi hắn xăm cánh hoa này lên, trên kim có độc. Hằng ngày, cánh hoa này đều đau đớn trong vòng nửa canh giờ”.

Hắn nói, mỗi lần tôi chịu đựng đau đớn thì sẽ nhớ đến hắn.

“Ta muốn giết tên ác ma chết tiệt đó!”, Mạch Thiếu Nam đứng bật dậy, vẻ đau thương nhuốm đầy trên mặt khiến tim tôi lại nhói đau.

“Thiếu Nam, chớ có kích động, tôi không sao, thật sự không sao mà.”

“Rốt cuộc hắn là ai?”, Mặc Nguyệt quỳ xuống lau mồ hôi trên trán cho tôi, thâm trầm hỏi.

Tôi ngước nhìn bầu trời màu lam nhạt, con tim đau đớn.

Tôi không biết vì sao vai của mình phải chấp nhận cánh hoa kia, hay nguyên nhân chính từ bản thân tôi? Tôi chỉ cảm thấy rất đau, đau đớn vô cùng.

“Triều Lưu, hắn là Triều Lưu.”

Không phải là ai của tôi cả, cũng chẳng phải Lưu Niên, hắn là Triều Lưu. Một nhân vật hoàn toàn chẳng liên quan gì đến tôi, Triều Lưu.

“Chúng ta xuất phát ngay bây giờ, sẽ sớm gặp được bọn A Huyền thôi”, Âu Dương Thiếu Nhân ôm tôi nói.

“Trước tiên, tốt nhất nên cải trang đã”, Mạch Thiếu Nam nói.

Tôi được ngồi yên ổn trên chiếc xe ngựa do Mạch Thiếu Nam tìm được, chúng tôi cải trang vào thành.

Ba ngày sau, tôi nhìn thấy cáo thị truy nã mình.

Kẻ đã giết mệnh quan triều đình, tám mươi quan binh và một trăm ba mươi mạng người của phủ thành chủ thành Hoa Vũ đang bị truy nã.

Khi thấy những thứ này, tôi bình thản như người ngoài cuộc.

Triều Lưu, đây chẳng phải là xiềng xích mà hắn dành cho tôi sao?

Thượng Quan Tình tôi không bỏ chạy, lần này nhất quyết không trốn tránh.

Kể từ khi trở về cổ đại đến nay, tôi chưa từng thẳng thắn đối diện với bất cứ chuyện gì, nhưng lần này, tôi chắc chắn phải đích thân giết hắn. Hơn nữa khi tôi nhìn xuống bên dưới tờ cáo thị, đôi mắt cùng trái tim tôi cơ hồ đã chịu sự đả kích quá lớn.

Tả Thân vương nhận lệnh, sẽ đích thân đi bắt phạm nhân Thượng Quan Tình trở về chịu tội.

Tiếng ồn ào huyên náo vang lên không ngớt. Tôi nghe thấy đám người này bàn tán xôn xao.

“Tả Thân vương lần này thật dũng cảm.”

“Chẳng thèm hỏi ý chỉ của triều đình, Tả thân vương tự nhiên lại muốn đích thân đi bắt phạm nhân về quy án, phải chăng khi trở về sẽ lập tức lên ngôi.”

“Có lẽ là vậy, dù sao vị trí của Thái tử vẫn luôn để trống vì ngài mà.”

“Nói ra thì Thượng Quan Tình này, đột nhiên lại nổi điên lên như thế…”

“Thế mà lúc nào giang hồ cũng phong ả làm đại hiệp, thật là ngu dốt, rõ ràng ả chẳng bằng loài chó lợn.”

“Người đó đúng là nữ nhi hả? Tại sao lại độc ác như thế.”

“Hừ, rắn rết cũng chẳng độc bằng, lòng dạ phụ nữ là nham hiểm nhất.”

Tay Âu Dương Thiếu Nhân ghì chặt lên vai tôi, nhưng chẳng hiểu sao tôi không hề cảm nhận được chút hơi ấm.

Người đời bàn luận, tôi chẳng quan tâm, cũng chẳng quản nổi. Nhưng, rốt cuộc là tại sao?

Tiểu vương tử của tôi.

Tiểu vương tử thân yêu của tôi, tại sao lại là huynh?

Tại sao người đi bắt tôi trở về quy án, lại là huynh?

Huynh cũng… không tin tôi phải không? Huynh cũng giống tất cả đám người trong thiên hạ, cũng chẳng hề tin tưởng tôi phải không?

Vào thời điểm đó, dù có nghĩ thế nào tôi cũng không ngờ được, Giang Tả lại đến với một mục đích chân chính như thế. Tôi chỉ cảm thấy mùi vị đau thương tuyệt vọng, cho rằng tiểu vương tử của tôi đến để bắt tôi về quy án. Mà sau này, rất nhiều năm, rất nhiều năm về sau, mỗi khi nhớ đến giây phút tuyệt vọng đó, tôi đều không thể kiềm chế nổi mà phải tự cho mình một cái tát.

Vì, lúc đó, người không tin tưởng đối phương nhất, lại chính là bản thân tôi.

Tôi như thế thì có tư cách gì mà chỉ trích tiểu vương tử của tôi chứ…

Xoay người, tôi loạng choạng bước về phía ánh mặt trời, không biết mình sẽ phải đi đâu, nhưng tôi cũng nhất định phải chạy khỏi nơi này.

Cứ đi cứ đi, tôi đi như một kẻ vô hồn, không cẩn thận đụng phải mấy người đi lại trên đường.

Tôi cúi đầu, thấp giọng khẽ nói: “Xin lỗi”.

“Lại vác cái bộ dạng này để gặp ta hả?”, giọng nói lành lạnh của người mới đến truyền tới, bỗng nhiên khiến trái tim tôi trở nên ấm áp.

Tôi rưng rưng nước mắt ngẩng đầu, thấy một khuôn mặt thân quen ẩn dưới chiếc nón rộng.

“Huyền huynh…”, cơ thể run lên, tôi không dám tin mình vừa gọi huynh ấy.

Tên tiểu tử này có nụ cười vô cùng dễ thương. Nụ cười ngọt ngào ấm áp có thể hòa tan cả băng tuyết, dịu dàng nói: “Cười lên chút nào, không cần phải giữ bộ dạng xấu xí đó gặp ta đâu”.

Âu Dương Huyền, Âu Dương Huyền của tôi, cuối cùng cũng gặp lại rồi.

Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ

Score 6
Status: Completed Author:

Thượng Quan Tình, mười bảy tuổi, là một thiếu nữ thế kỷ Hai mươi mốt hết sức bình thường, do sai sót nhỏ của người bạn sáng chế thiên tài Giang Thần, cô đã xuyên không trở về thời cổ đại. Tại đây cô bị mọi người nhầm lẫn với Thượng Quan nữ hiệp sau cái chết bất ngờ của vị nữ hiệp này.

Nhờ thân phận mới, Thượng Quan Tình có được mối lương duyên đầy “oan nghiệt” với bốn huynh đệ nhà Âu Dương. Mặc dù cô đã “n+1” lần trốn tránh nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây của bốn “mỹ nam” này.

Một Âu Dương Thiếu Nhân yêu mị, háo sắc nhưng cũng rất dịu dàng.

Một Âu Dương Huyền lạnh lùng, cao ngạo nhưng luôn âm thầm bảo vệ.

Một Âu Dương Y ngọt ngào, lãng mạn nhưng thi thoảng lại rất quái gở

Lại thêm Âu Dương Thiếu Nhiên vô cùng ngây thơ, đáng yêu.

Bốn huynh đệ nhà Âu Dương cũng là những người đầu tiên biết được bí mật về thân phận thực sự của Thượng Quan Tình. Cũng chính vì vậy mà kế hoạch “đào tạo” một “nữ hiệp” Thượng Quan Tình đại danh đỉnh đỉnh, võ công siêu phàm, uy chấn giang hồ đã ra đời. Và bắt đầu từ đó, Thượng Quan Tình tội nghiệp của chúng ta ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, ôm uất hận mà đi ngủ vì sự “dạy dỗ” đầy tâm huyết của bốn mỹ nam nhà Âu Dương.

“Tiểu Tình, hôm nay chúng ta sẽ luyện cưỡi ngựa. Hãy tưởng tượng chút xíu nhé. Nàng và ta đang ở trong một khu rừng, thúc ngựa phi như bay, giống như chú chim nhỏ giữa rừng xanh đang dang rộng đôi cánh vậy. Cảnh tượng thật đẹp biết bao, trước mặt chúng ta ngập tràn hoa tươi như tắm mình dưới ánh trăng sáng, lúc đó màn đêm đã…”

“Dừng! Đừng nói nữa!”, tôi vội vàng cắt lời huynh ấy.

“Âu Dương Y, huynh có chắc là phải luyện cưỡi ngựa trong rừng mới được không?”

“Tiểu Tình à, nàng không thấy lãng mạn hay sao?”

Cảm giác mồ hôi lạnh như bão lốc túa khắp người tôi thế này là sao?

Nhưng! Tôi có một dự cảm không lành, mặc dù quái nhân năm nào cũng có, nhưng quái nhân năm nay lại đặc biệt đông. Kỳ lạ, tại sao lại dừng ngựa? Tôi nhìn về phía trước, miệng há thành hình chữ O.

“Âu… Âu Dương Y! Ở… ở đây sao lại có hổ thế?”

“À! Ha ha! Tiểu Tình à, đây là con vật yêu quý mà ta muốn tặng nàng. Nàng thích không?”, Âu Dương Y vẻ mặt nịnh nọt nói với tôi.

“Âu Dương Y, đồ dã man, đồ biến thái!”, con ngựa sợ hãi vội lao đi như bay, còn tôi tìm mọi cách cố sống cố chết bám chặt vào cổ nó.

Cuối cùng, số phận của Thương Quan Tình sẽ đi đâu về đâu? Mời các bạn đón đọc “Phiêu Du Giang Hồ” của tác gải Hạ Tiểu Mạt để theo dõi câu chuyện này nhé.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset