Q.2 – Chương 78: Hai Con Rắn

Hai Con Rắn

Ban ngày trao cho con người lý trí. Dưới áp lực của xã hội, người ta phải thận trọng từng bước, đạp bằng mọi chông gai trong các mối quan hệ và các cuộc cạnh tranh nghề nghiệp. Còn đêm tối lại làm dịu dàng thêm cảm tính của con người. Hoặc chỉ một bản đàn tùy ý nào đó cũng có thể khiến người ta chìm trong ký ức, hoặc bất chợt khoan dung hơn với một người mà mình vốn cần cảnh giác, cần thù ghét. Đối với Tố Diệp, có trách thì trách cảnh đêm nay quá đẹp, ánh sáng trong căn phòng này quá mờ ảo, cùng bản nhạc quá đẹp ấy, cô bỗng cảm thấy phối hợp với bước nhảy của Niên Bách Ngạn, cảm giác được đứng sát gần anh, không chút khoảng cách cũng không quá tệ; Còn đối với Niên Bách Ngạn, có trách thì trách cô gái trong lòng anh quá đẹp, không liên quan tới cảnh sắc ngoài cửa sổ rực rỡ thế nào, cũng không phải vì khung cảnh xung quanh tao nhã ra sao. Anh chưa bao giờ kiệm lời khen với vẻ đẹp của cô. Cũng giống như giờ phút này đây, anh khẽ giữ cô trong vòng tay, như nắm lấy một đóa hồng kiêu kỳ tuyệt sắc, trong khi thưởng thức đồng thời cũng không quên những chiếc gai sắc nhọn có thể đâm vào da thịt anh bất kỳ lúc nào. Vì những thứ càng đẹp càng khiến người ta sướng mắt đẹp lòng, nhưng cũng càng nguy hiểm.

Tới nửa sau của bản nhạc, các nhân viên khác cũng lần lượt tham gia vào đội ngũ những người khiêu vũ. Không còn cảm giác căng thẳng khi bị muôn người nhìn ngó, bước nhảy của Tố Diệp cũng trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn.

Có lẽ vì hai người đứng quá gần nhau, gần tới mức hơi thở thuộc về người đàn ông như một linh hồn được ban phát, xuyên thẳng vào lồng ngực cô. Não bộ của cô bắt đầu nhớ lại, việc làm trước nay chưa từng có. Khoảng cách lúc gần lúc xa của hai cơ thể, khung xương rắn chắc của anh dưới đầu ngón tay cô, điều khiến cô nhớ ngay tới chính là buổi sáng hôm đó, lần đầu tiên biết anh.

Buổi sáng hôm ấy, đến không khí trong khách sạn cũng hữu tình ám muội. Trước nay cô không muốn nhớ lại quá nhiều chuyện của ngày hôm đó, nhưng bầu không khí tối nay khiến cô vô thức chìm trong những suy tư sâu thẳm.

“Nghĩ gì vậy?” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của Niên Bách Ngạn, như cười như không.

Tận sâu trong lòng Tố Diệp thầm mắng cái chất giọng trời sinh đã hay này, nhất là trong đêm tối đang mơ hồ, chỉ riêng giọng nói ấy thôi cũng đủ khiến người ta mất hết mọi phòng ngự, buông súng đầu hàng. Vốn dĩ cô phải đối chọi kịch liệt, cho dù không như vậy thì chí ít cũng phải ưỡn ngực thẳng lưng, kiêu ngạo đứng trước mặt anh. Nhưng khi ngước lên, khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, cô chỉ có thể nghe thấy ở một góc nào đó trong trái tim vang lên tiếng va chạm khe khẽ.

“Tôi đang nghĩ đêm nay ánh đèn rực rỡ, hương rượu mê đắm, không biết có phải đến cả gương mặt này của tôi trông cũng đẹp lên không ít?” Liều lĩnh đối diện với anh thật ra cũng phải chuyện quá khó khăn, chỉ cần luôn đề phòng không để bản thân mình chìm đắm vào đại dương tĩnh lặng đó là được.

Niên Bách Ngạn dịu dàng giơ tay lên, cô tùy ý khẽ xoay một vòng trong lòng anh. Nụ cười của anh dường như cũng nhuộm nét dịu dàng của khung cảnh: “Em vốn đã rất đẹp rồi.”

Lời khen anh nói ra hình như có sức mạnh hơn những người khác, ít nhất nó khiến hàng mi dài của cô khẽ run lên.

“Có phải tôi nên cảm ơn lời khen rộng lượng của anh không?” Theo điệu nhạc, cô khẽ ngẩng lên trong lòng anh, ánh mắt chạm tới chiếc cằm vuông vắn cùng yết hầu quyến rũ của người đàn ông.

Đối với cô gái xinh đẹp trong lòng, Niên Bách Ngạn dường như không hề rung động, nhảy theo điệu nhạc không chút biểu cảm, giữ phép tắc với cô, đáp án trả lời cô cũng cực kỳ tiêu chuẩn: “Đối với cái đẹp, tôi trước nay không hề kiệm lời khen, đẹp là đẹp.”

Tố Diệp khẽ mím môi, lại vì điệu nhảy mà tựa sát vào lồng ngực anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: “Vậy… tôi và Diệp Ngọc, ai đẹp hơn?”

Lần này Niên Bách Ngạn không đẩy cô ra, hoặc có lẽ lần trước vốn không có ý đẩy cô ra, chỉ vì yêu cầu của bước nhảy. Đôi tay của anh cũng theo điệu nhạc nghiễm nhiên ôm cô vào lòng, nhưng vẫn giữ đúng khuôn phép chỉ đặt tay lên eo cô, không vượt quá giới hạn nửa bước.

“Mỗi người một vẻ.”

Đáp án này không khiến cô thỏa mãn, hàng lông mày tựa hồ khẽ chau lại: “Anh nên biết tôi không thích câu trả lời đó.”

“Đó là sự thật.” Ngữ điệu của Niên Bách Ngạn rất nhẹ nhàng, tựa như đang chiều cô bạo dạn hờn dỗi trước mặt mình.

Tố Diệp không nhìn vào mắt anh nữa, cứ thế vài giây sau trôi qua, cô đột nhiên ngẩng đầu hỏi một câu: “Anh có yêu Diệp Ngọc không?”

Câu nói này càng thẳng thắn to gan hơn. Không phải cô có ý thăm dò, mà đúng là cô hết sức tò mò. Cô không biết người như Niên Bách Ngạn khi yêu sâu sắc một người thì sẽ như thế nào, khi đối diện với người mình yêu anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh kiềm chế như thế này ư? Hay sẽ dịu dàng như nước, thương yêu, chăm lo vô vàn? Vậy thì người phụ nữ có thể lọt vào mắt xanh, thậm chí khiến anh có ý muốn kết hôn hẳn phải là người anh yêu sâu sắc chứ? Nhưng cô vẫn cứ cố chấp muốn khẳng định lại.

“Yêu thì sao mà không yêu thì sao?” Cô không hề nghĩ Niên Bách Ngạn sẽ đưa ra một câu trả lời như vậy.

Tố Diệp dướn môi: “Tổng giám đốc Niên! Anh đang trốn tránh câu hỏi của tôi.”

Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô: “Tình yêu đối với tôi mà nói là một món đồ cao cấp, được thì tôi may mắn, không được cũng là số phận của tôi.”

Câu trả lời của anh mơ hồ không rõ ràng, giống như đã trả lời chính xác câu hỏi của cô, lại giống như đang khéo léo lẩn tránh câu hỏi của cô. Tố Diệp im lặng nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, giây tiếp theo cô cũng mơ hồ theo.

Niên Bách Ngạn là một người có kế hoạch chuẩn xác đối với sự nghiệp thậm chí là đối với cuộc đời, những người như anh sẽ không thể không biết bản thân mình cần gì. Tính cách của anh trầm ổn nội tâm, làm việc lại rất chu toàn, tàn nhẫn, theo lý mà nói anh sẽ không để bản thân chịu thiệt.

Nếu yêu sâu sắc, sao lại không thấy anh và Diệp Ngọc cùng nhau xuất hiện?

Nhưng, nếu không yêu, sao lại cùng Diệp Ngọc “kết mối lương duyên”?

Nghĩ đi nghĩ lại, sự mơ hồ của cô tụ thành một đường thẳng, sợi dây mảnh sắc bén ấy chạm nhẹ vào lớp vỏ não, khiến cô đau nhói. Nhưng nỗi đau lại có thể giúp con người ta tỉnh táo, ít ra thì câu hỏi sau đó của cô còn thẳng thắn hơn câu vừa rồi rất nhiều: “Vậy thì, có phải tôi có thể hiểu là hôn nhân của anh chẳng qua cũng chỉ là đá lót đường để anh bước tới thành công không?”

Lời nói ra như bát nước đổ đi, dù sao cũng không thu lại được cô đành chờ đợi kết quả. Ai ngờ Niên Bách Ngạn nghe xong câu ấy sắc mặt vẫn rất bình thản, đến ánh mắt cũng không hề dao động. Bước nhảy của anh vẫn từ tốn chậm rãi, hệt như cách anh ứng xử với mọi người.

Cũng đúng vào lúc này, bản nhạc chạy tới đoạn cuối. Khi tiếng vỗ tay vang lên, anh chỉ đáp lại một câu, chơi vui vẻ nhé.

Tố Diệp nhíu mày, cái bản nhạc này sao lại kết thúc đúng vào lúc quan trọng chứ?

Hứa Đồng cầm điện thoại bước tới, thì thầm với Niên Bách Ngạn chuyện gì đó, anh bèn cầm điện thoại rời xa khỏi khu khiêu vũ. Tố Diệp chỉ có thể nhìn thấy bóng hình anh mỗi lúc một xa.

Lâm Yêu Yêu bê ly rượu đi đến, đưa cho cô một ly, nhìn theo ánh mắt cô. Cánh cửa của đại sảnh che đi bóng hình cao lớn của Niên Bách Ngạn. Cô ấy quay đầu lại, khẽ nhướn mày: “Nói chuyện gì vậy? Hình như không được vui cho lắm?”

“Mình hỏi anh ta có yêu vợ anh ta không.” Tố Diệp đón lấy ly rượu, một hơi uống cạn, rồi lại giơ tay gọi thêm ly nữa.

Lời của cô và động tác uống rượu liền một mạch ấy khiến Lâm Yêu Yêu hoảng hốt. Cô ấy vội giữ tay cô lại, ngữ khí có vẻ cảnh giác: “Cậu hỏi anh ta vấn đề ấy làm gì?”

“Yên tâm đi, mình không si mê anh ta đâu.” Tố Diệp khẽ cười: “Chỉ là mình bỗng nhiên tò mò về tình trạng hôn nhân của anh ta mà thôi.”

“Anh ta kết hôn cùng đại tiểu thư nhà họ Diệp mặc dù không gióng trống khua chiêng, nhưng trên dưới trong công ty không ai không biết.” Lâm Yêu Yêu nhìn thần sắc của cô có phần sốt ruột, vội quay người cô lại, làm mặt nghiêm túc: “Tố Diệp! Cậu đừng có chơi với lửa. Niên Bách Ngạn, cậu không chơi nổi đâu.”

Tố Diệp nhìn vào mắt Lâm Yêu Yêu, có một khoảnh khắc suýt nữa thì cô buột miệng. Dù là nhà họ Diệp hay Diệp Ngọc, họ đều vốn không xứng có được hạnh phúc. Nhưng những lời này tới bên miệng cuối cùng cô vẫn nhịn. Yêu Yêu không biết thân phận thực sự của cô. Cô ấy, càng không cần làm bạn với người nhà họ Diệp.

“Cậu nghĩ mình đang chơi đùa thật sao? Lâm cô nương, cậu nhạy cảm quá rồi.”

“Là mình bị những lời vừa rồi của cậu dọa chết khiếp ấy, không dưng quan tâm tới hôn nhân của anh ta làm gì?” Lâm Yêu Yêu là một cô gái nhiệt tình, hoàn toàn không thể nhìn bạn tốt của mình có chút lầm lỡ nào trong cuộc đời: “Cậu nhớ cho kỹ, anh ta là ông chủ của cậu, quan hệ chỉ đơn giản vậy thôi, cậu đã nhớ chưa hả? Xem ra sau này mình phải trông chừng cậu, không thể để xảy ra sai lầm được.”

Tố Diệp không biết nên khóc hay cười, nhìn thế nào trông cô cũng giống một người dễ phạm sai lầm sao? Đầu tiên là Niên Bách Ngạn lấy danh nghĩa anh rể thốt ra mấy từ này, giờ lại tới Lâm Yêu Yêu.

“Được rồi! Không lải nhải chết sao? Uống rượu đi! Tối nay không say không về.”

“Trời đất ơi, lại nữa sao?” Lâm Yêu Yêu gào lên thảm thương, bị Tố Diệp kéo tới quán bar.

Sau khi xử lý xong công việc, Niên Bách Ngạn quay trở lại đại sảnh buổi tiệc. Ai ngờ vừa đẩy cửa bước vào, cảnh tượng bên trong khiến anh ngẩn ra trong giây lát. Nhưng anh nhanh chóng lùi ra phía cửa, ngẩng đầu nhìn cái nơi có tên là “đại sảnh”. Hứa Đồng đi phía sau anh không biết tình hình, đi cùng vào trong cũng bất ngờ trợn tròn hai mắt.

“Tổng giám đốc Niên…”

Niên Bách Ngạn chắc chắn mình không đi nhầm phòng, lại bước vào một lần nữa.

“Tôi xử lý công việc mất nhiều thời gian lắm sao?” Anh nhìn cảnh tượng trước mắt, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh.

Hứa Đồng nuốt nước bọt: “Mới một tiếng đồng hồ thôi ạ.”

Đúng vậy, mới một tiếng đồng hồ, vậy mà một hội trường tao nhã không khác gì một sàn nhảy tán loạn. Điều làm anh kinh ngạc hơn là thứ nhạc phát ra lúc này như một lời nguyền ma quỷ khiến người ta phát đau đầu. Đội nhạc đánh vốn dĩ chơi violon và đàn dương cầm giờ cũng đang đứng một bên, dáng vẻ vô tội.

“Đừng thở dài, sắc là không, không là sắc

Sắc thành không, không thành sắc…”*

*Bài hát nhạc phim “Thanh xà” do Tân Hiểu Kỳ trình bày

Bài hát này toát lên một vẻ phong tình ma quỷ khác thường, đến cả những người nhảy cùng cũng như bị ma nhập.

Niên Bách Ngạn nghe bài hát này có vẻ quen tai, nhưng nhất thời không thể nhớ ra. Ánh mắt sắc bén lướt nhanh trong đám đông, nhanh chóng nắm bắt được nhân vật chính của điệu nhảy như yêu nghiệt này.

Tố Diệp cả người đỏ rực rỡ đứng ở nơi cao nhất. Động tác mềm mại cùng với điệu nhạc gần như trở thành một con rắn, cả gương mặt đỏ hồng lên, ánh mắt mơ màng, không khó nhận ra cô đã uống không ít rượu. Cùng nhảy với cô còn có Lâm Yêu Yêu với chiếc váy dài trắng. Đỏ trắng rọi sáng cả không gian, tư thế yểu điệu lả lướt, có lẽ cả hai người đều say khướt rồi.

Những người xung quanh cũng đã uống không ít, tất cả đều vây quanh Tố Diệp và Lâm Yêu Yêu, nhảy múa loạn xạ.

Điệu nhạc tà ma, đến cả những cô gái đang nhảy cũng quyến rũ như những con yêu quái.

Thấy cảnh này, Niên Bách Ngạn thật sự hiểu được hàm ý của một câu nói: Một buổi tiệc không có lãnh đạo mới thật sự là một buổi hoan lạc.

Chưa tới một tiếng đồng hồ, nơi đây đã hoàn toàn thay đổi.

“Hai cô ấy nhảy đẹp quá.” Dù sao Hứa Đồng cũng còn trẻ, nhìn cảnh tượng trước mắt cũng cảm thấy rất náo nhiệt: “Tư thế mềm mại như hai con rắn vậy.”

Đúng là rất giống rắn, Niên Bách Ngạn cũng phải công nhận. Nhất là Tố Diệp, những động tác mềm dẻo như một con yêu tinh lao mình vào lửa.

Đang suy nghĩ, bỗng thấy Tố Diệp đi về phía anh, chiếc bụng mềm mại dưới lớp váy trong suốt gần như có thể vắt ra nước. Thấy anh bất động đứng đó cô liền giơ cánh tay lên ôm chặt lấy cổ anh.

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset