Q.4 – Chương 123: Trước Giờ Chưa Gọi Tên Em

Trước Giờ Chưa Gọi Tên Em

Niên Bách Ngạn hơi sững sờ, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Tố Diệp thấy vậy, cố tình thở dài: “Nghĩ lại em thấy mình thật thiệt thòi, những người phụ đó cũng coi như được nếm thử súng thật đạn thật* của anh, cho dù có bị chụp trộm thì cũng xứng với hai chữ “gian tình”. Em chỉ là một kẻ lướt qua, thế mà còn bị người ta chụp rõ nét thế này.”

*Khụ… khụ… Không cần mình giải thích các bạn trẻ cũng hiểu súng với đạn là gì rồi phải không, ai còn chưa hiểu, xin hãy để lại lời nhắn với bạn Tô (Ai không hiểu mình đã giải thích ở #1213 ^^)

“Cái miệng em đúng là nên đi làm luật sư.” Niên Bách Ngạn không biết chống cự ra sao trước mấy lời trách móc của cô, khó xử đáp: “Ngày nào tôi cũng bận đến nỗi thời gian ngủ còn ít đến đáng thương, ở đâu ra mấy người phụ nữ đó chứ?”

“Thì anh cũng có tình nhân cố định mà.” Cô lẩm bẩm.

Niên Bách Ngạn không nói gì, chỉ nhìn cô cười.

Lúc này Tố Diệp mới ý thức được, cảm xúc của mình có phần quá đáng. Cô cúi đầu, ngượng ngập bổ sung: “Ý của em là, em nằm cũng bị trúng đạn*”

*Một câu nói ví von quen thuộc ở Trung Quốc, ý chỉ những người không làm gì mà cũng bị người ta nhằm vào.

Nhưng Niên Bách Ngạn lại ôm cô, khẽ hôn nhẹ lên má cô, nửa đùa nửa thật nói: “Nha đầu, không nằm làm sao trúng được đạn?”

Chẳng qua đó chỉ là một câu giải thích của cô, nhưng lại bị Niên Bách Ngạn phản công, trong hàm ý sâu xa còn lộ rõ một sự ám muội. Thoạt đầu Tố Diệp còn chưa kịp hiểu câu đó có nghĩa là gì, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trong đáy mắt anh, cô chợt ngộ ra, gò má bỗng ửng hồng.

Anh bị dáng vẻ của cô chọc cười, khẽ thì thầm bên tai cô: “Trước đây tôi đã từng có tình nhân cố định, nhưng em yên tâm, tôi chỉ dùng súng thật chứ không bắn đạn thật.”

Tố Diệp chỉ cảm thấy bên tai ngưa ngứa, hơi thở nóng bỏng của anh xuyên vào tim cô. Nhưng lời anh nói càng khiến cô tai đỏ rực, tim đập nhanh. Sau khi hiểu rõ ý nghĩa phía sau câu nói này, màng nhĩ cô cũng ong ong theo. Chẳng qua cô chỉ nói một câu “súng thật đạn thật”, vậy mà anh lại trêu chọc cô một hồi. Cô ngước mắt lườm anh, người đàn ông Niên Bách Ngạn này, trước nay vốn là người nghiêm túc cơ mà.

Nhưng cô cũng hỏi theo một câu ngờ nghệch mà không hề suy nghĩ: “Tại sao không bắn đạn thật?” Lời nói vừa thốt ra cô mới bừng tỉnh mình vừa hỏi một câu thiếu thông minh đến thế nào, tự cảm thấy không còn biết giấu mặt đi đâu.

Vậy mà, Niên Bách Ngạn lại có lòng trả lời cô, anh quay mặt cô lại: “Bởi vì, đạn thật, tôi chỉ dành cho người con gái mình yêu.”

Trái tim Tố Diệp co thắt lại, theo phản xạ đẩy anh ra.

Niên Bách Ngạn nhìn cô, như cười như không.

Cô hiểu lời anh nói. Mặc dù anh bất ngờ đùa một câu, hơn nữa còn hoàn toàn không phù hợp với hình tượng thường ngày của anh, nhưng câu nói ấy khiến cô hoảng hốt, nhất thời chỉ biết né tránh ánh mắt anh, không dám nhìn lâu hơn.

Vì cô sợ hãi.

Rốt cuộc sợ hãi thứ gì, mấy ngày nay cô cũng đang trăn trở, nhất là mỗi khi đêm về. Mỗi khi cô nằm lên giường là lại nhớ tới cảm giác khi được nép mình trong vòng tay anh. Đó là một cảm giác an toàn, dễ chịu chưa từng có, giống như, vòm ngực này vốn dĩ phải thuộc về cô vậy.

Cảm giác này quấy nhiễu cô quá lâu, dần dần cô cũng hiểu ra, điều cô sợ nhất chính là mình sẽ dựa dẫm.

Dựa dẫm vào lồng ngực anh.

Dựa dẫm cả vào hơi thở anh.

Cô càng sợ sẽ dựa dẫm sự trầm ổn của anh mỗi khi an ủi cô, vào nụ cười trầm ấm ấy.

Cô sợ rằng sự dựa dẫm ấy sẽ biến chất, cuối cùng trở thành một sự lưu luyến không thể tách rời.

Dự cảm này như một hồi chuông cảnh báo không ngừng vang lên bên tai, khiến cô hoang mang lo sợ. Cô đã xem thường Niên Bách Ngạn rồi sao? Điều kiện của anh thực sự sẽ khiến phụ nữ nổi sóng trong lòng. Một mặt anh vừa cho cô thời gian một mặt vừa đối xử với cô một cách nhẫn nại dịu dàng. Anh không keo kiệt tình cảm của mình lại không ép buộc cô phải lập tức đồng ý. Anh chỉ đứng ở đó, có lúc lặng im, có lúc mạnh mẽ, khiến cô trở tay không kịp.

Và cũng vì cô đau buồn phát hiện, đã rất lâu rồi mình không chủ động nhớ tới Đinh Tư Thừa nữa.

Cô không muốn cảm giác này bởi vì nó sẽ làm xáo trộn lý trí và sự quyết tâm của cô.

Cô không hiểu anh đang chờ đợi điều gì? Đợi một ngày tâm trạng của cô trầm tĩnh lại, hay là anh đã nhìn thấu mục đích muốn báo thù nhà họ Diệp của cô? Nếu là lý do phía trước, vậy thì chắc chắn thứ đang đón đợi cô một ngày không xa sẽ là phong ba bão táp. Nếu là lý do phía sau, có lẽ cô vẫn còn khả năng rút lui an toàn.

Niên Bách Ngạn thấy ánh mắt cô như người mất hồn, biết ngay suy nghĩ của cô lại đang trống rỗng. Anh hơi chau mày, giơ tay kéo lại cô vào lòng, nhanh như một con đại bàng vồ bắt một con chim non. Lúc này cô mới có phản ứng, không vui: “Anh làm em đau rồi.”

“Không làm em đau, sợ là em sẽ hoàn toàn quên mất trước mặt em còn có một người đang sống sờ sờ.” Anh khẽ mắng.

Tố Diệp mím môi cười.

“Được rồi, đừng giận dỗi nữa! Diệp Ngọc đã nói gì với em?” Anh nhìn cô.

Cô nhất thời mơ hồ. Đôi mắt của người đàn ông này dường như có thể nhìn thấy cả những nơi cô không thấy, ít nhất thì anh cho rằng cô đang vì cô tình nhân cố định đó mà giận dỗi.

“Xem ra việc anh có tình nhân chỉ có một mình Diệp Ngọc biết.” Nếu không sao anh lại ngay lập tức nghĩ tới Diệp Ngọc.

Niên Bách Ngạn hơi do dự: “Tôi đã từng nhắc tới với cô ấy.”

Tố Diệp như đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng hàng mi dài lập tức giấu đi tâm tư trong lòng, khi ngước lên, ánh mắt nhìn anh đắm đuối: “Vợ anh cảnh cáo em rời xa anh.”

Niên Bách Ngạn khẽ nhướn mày.

Cô vẫn nhìn anh không rời mắt.

“Tôi nghĩ, với cái miệng nhanh nhảu của em, cô ấy cũng chẳng thể chiếm thế thượng phong.” Anh khẽ cười.

“Sao em có cảm giác anh rất mong nhìn thấy nội bộ nhà mình lục đục nhỉ?” Tố Diệp sát lại gần, cười tít mắt.

Niên Bách Ngạn siết chặt tay, để mặc cô bám lấy mình như một con bạch tuộc: “Trên đời này chẳng có người đàn ông nào lại muốn nhìn thấy nhà mình mâu thuẫn cả.”

“Thế tức là anh quá tự tin, cho rằng mình có thể đồng thời giải quyết được cả hai người phụ nữ.” Bờ môi cô chỉ cách anh một khoảng cực ngắn, giọng nói mềm nhũn như kẹo đường.

Niên Bách Ngạn si mê hương thơm nhẹ nhàng của cô, lên tiếng: “Tôi không có nhiều thời gian và sức lực như thế, chỉ muốn giữ chắc một người phụ nữ thôi.”

Cô cười e thẹn, tránh ánh mắt anh: “Vậy anh có hy vọng em rời xa không?”

Cô trực tiếp giao quyền chủ động cho anh.

Niên Bách Ngạn không trả lời ngay. Cô ngước mắt lên nhìn anh, như rất thoải mái cũng rất nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của anh.

Bầu không khí yên lặng hẳn đi.

Chỉ còn tiếng kim đồng hồ, tích tắc tích tắc. Mỗi giây trôi qua, sự im lặng đã qua cũng đang ngầm đối đầu với sự ấm áp của hiện tại. Sợ nhất chỉ là, đáp án người đàn ông sắp nói ra đây sẽ là bát nước đổ đi, khó mà thu lại.

Niên Bách Ngạn giơ tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào gương mặt cô, trong ánh mắt sâu thẳm là sự u tối mãnh liệt không thể hóa giải, nhưng nét mặt anh ôn hòa trở lại: “Không hy vọng!”

Dứt lời anh cúi xuống, phủ lên bờ môi cô.

Làn môi mỏng thấm đẫm hương gỗ mục. Lý trí của Tố Diệp bỗng bay rất xa cùng với hơi thở thanh mát ấy. Cô muốn giơ tay giữ chặt nó lại nhưng lại chỉ nắm được vòm ngực trước mặt, rồi lại bị anh kéo cổ tay vòng qua cổ anh. Nụ hôn của anh vẫn triền miên sâu đậm như đêm đó ở Nội Mông Cổ.

Đây là lần thứ hai sau đêm hôm đó anh tiếp tục chủ động hôn cô.

Cô chưa từng nói với anh rằng, đó lần đầu tiên cô gần gũi với đàn ông như vậy.

Anh có quá đủ kinh nghiệm nên mới có thể dẫn dắt cô, hết lần này tới lần khác rút cạn lý trí của cô. Nhưng anh cũng lại tham lam chiếm đoạt, thế nên mới gần như có cả sự kích động và xu thế muốn nuốt chửng cô.

Tố Diệp chỉ cảm thấy mình như chìm trong một lớp bông mềm mại, muốn giang chân tay ra để chạy trốn nhưng chỉ càng lúc lún càng sâu. Cho tới khi, nụ hôn của Niên Bách Ngạn trượt xuống dưới cằm, cổ cô. Khi cô hoang mang cho rằng anh sẽ lại tiếp tục thì anh bỗng hôn nhẹ lên tai cô, khẽ thì thầm: “Diệp Diệp! Đừng nghĩ lung tung! Mọi việc cứ giao cho tôi.”

Một lời hứa đầy trách nhiệm, đè nặng khiến cô không thở nổi.

“Em ghét cái tên Diệp Diệp này.” Cô đánh trống lảng.

Niên Bách Ngạn chỉ cười, trong đáy mắt là vô vàn yêu thương ai cũng có thể nhìn thấy, anh khẽ cọ nhẹ lên mũi cô và nói: “Ngốc ạ! Trước nay tôi chưa từng gọi tên em.”

Cô bỗng hiểu ra, lập tức ngẩn ngơ.

Một thứ gì ấm áp nhưng cũng đau đớn ôm trọn lấy cô. Cô đã thực sự không nỡ rút lui rồi…

Lúc Tố Khải gọi điện tới, Tố Diệp vẫn đang nằm ườn trên giường, giọng của Tố Khải trong điện thoại vô cùng nghiêm túc: “Chị! Có một người Bỉ tên là Bana, có phải là khách hàng của chị không?”

Tố Diệp vẫn còn mơ mơ hồ hồ, chẳng nghĩ gì nhiều, lơ mơ ừ một tiếng.

“Vụ án chặt xác mà mấy hôm trước chị lo lắng đã xảy ra rồi, vị khách đó của chị đang ở hiện trường.” Giọng của Tố Khải như ngấm một chút giá lạnh của cơn mưa mùa thu.

Tố Diệp ngồi bật dậy khỏi giường, mái tóc dài rối tung.

Theo địa chỉ Tố Khải đưa cho cô, Tố Diệp vội vã lái con xe Jeep của mình hướng về phía Tây thành phố, sau gần ba tiếng đồng hồ cuối cùng cũng phát hiện mấy chiếc xe cảnh sát đỗ dưới chân núi Môn Đầu Câu.

Đúng lúc trời đổ mưa, cơn mưa bụi lất phất như lớp vải sa tanh không thể quấn hết. Tới lúc Tố Diệp khó khăn lắm mới lái được xe xuống chân núi mới phát hiện, ở đây có một ngôi biệt thự trông khá đẹp. Hiện trường đã bị cảnh sát phong tỏa, cửa ngoài ngôi biệt thự cũng được dựng lều bạt, có lẽ là để bảo vệ hiện trường vụ án.

Nhìn thấy cảnh này, Tố Diệp đã hiểu ra, có lẽ vị trí dựng lều bạt chính là nơi đầu tiên phát hiện xác nạn nhân.

Có cảnh sát nhận ra Tố Diệp, sau khi gọi Tố Khải ra thì dẫn cô cùng đi vào căn biệt thự.

“Bana đang ở đâu?” Còn chưa kịp nhìn bốn xung quanh, đây là câu đầu tiên Tố Diệp hỏi khi vào cửa.

Trông Tố Khải có vẻ đã mấy đêm không ngủ, hai mặt đỏ quạch, nhưng tinh thần vẫn rất dồi dào: “Anh ta ngồi đang ở bên cạnh thi thể. Bọn em có kéo thế nào anh ta cũng không chịu đi, hết cách đành phải gọi chị tới.”

“Dẫn chị đi tìm anh ta.”

“Ấy, chị…” Tố Khải vội vàng kéo cô lại: “Để em qua báo cho Bana biết là chị tới rồi, chị đừng qua đó thì hơn.”

Tố Diệp quắc mắt lườm Tố Khải: “Đùa cái gì vậy? Anh ta là bệnh nhân của chị! Đừng nhiều lời nữa, mau dẫn đường đi!”

Tố Khải hết cách, chỉ biết làm theo.

Thực tế là, cảm giác tận mắt nhìn thấy cảnh một thi thể đầm đìa máu bị cắt thành nhiều khúc thực sự rất tồi tệ! Còn cảnh Bana nét mặt hiền như bụt, quỳ bên cạnh thi thể, chẳng nói chẳng rằng, càng khiến người ta rùng mình hơn.

Chính trong chiếc lều cô vừa đi qua.

Nước mưa bắt đầu thấm đẫm vạt cỏ bên cạnh lều. Trong lều nồng nặc mùi thịt thối rữa nhức mũi. Mùi máu tanh cộng thêm mùi nước mưa càng khiến người ta buồn nôn. Bana quỳ bên ngoài dây phong tỏa, nhìn đội pháp y và nhân viên điều tra bên trong đang vội vàng thu thập chứng cứ, bờ môi khô khốc run lên dữ dội. Tố Diệp đi tới bên cạnh, nhìn một đống thịt được đào từ dưới bùn lên, kìm nén cảm giác buồn nôn, bình tĩnh nói với Bana: “Giống y hệt như giấc mơ của anh sao?”

Giọng nói của cô như thanh âm chuộc tội từ trên trời rơi xuống, Bana bất ngờ đứng dậy, sau khi nhìn thấy Tố Diệp, anh ta như phát điên, nắm chặt tay cô không buông, gương mặt kinh hoàng: “Bác sỹ Tố! Tôi đã mơ thấy người phụ nữ này. Chính là cô ấy, chính là cô ấy! Quả nhiên là cô ấy lại chết, trong thực tế thực sự có một người phụ nữ thế này. Cô ấy chết rồi… bị người ta chặt xác…”

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset