Đưa một thai phụ tới bệnh viện kiểm tra không còn gì nữa, chắc chắn là một cuộc chiến bảo vệ.
Tố Diệp trở thành người nhàn nhã, chỉ có Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu là bận rộn. Nhất là Niên Bách Ngạn. Anh hoàn toàn phát huy tinh thần làm triệt để, sợ Niên Bách Tiêu hỏi sai lại làm lỡ dở chuyện gì, hầu hết mọi việc anh đều đích thân thực hiện.
Bận rộn cả một buổi chiều, những thứ cần kiểm tra đã kiểm tra hết, không để sót bất kỳ thứ gì.
Cuối cùng điều khiến Niên Bách Ngạn cười không khép miệng lại được chính là câu nói của bác sỹ:
Chúc mừng anh! Anh được làm bố rồi, thai nhi đang phát triển rất bình thương trong tử cung.
Trở về tứ hợp viện, Niên Bách Ngạn dặn dò người giúp việc thay đổi chế độ dinh dưỡng hằng ngày, thiên về các thói quen ăn uống dành cho phụ nữ có thai, rồi anh đưa hết mấy chiếc hộp xách vào nhà lúc về cho cô ấy. Lúc này Tố Diệp mới biết thì ra đó đều là đồ bổ anh mua ở ngoài về.
Anh làm cô dở khóc dở cười. Bắc Kinh rộng lớn thế này có gì mà không mua được chứ?
Cô giúp việc sau khi biết Tố Diệp có thai thì vui mừng lắm, còn vỗ ngực bảo đảm với Niên Bách Ngạn rằng nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cả hai mẹ con, bảo Niên Bách Ngạn cứ hết sức yên tâm, rồi lại nói trước đây mình đã chăm sóc mấy bà bầu rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại Niên Bách Ngạn vẫn cảm thấy không yên tâm. Dẫu sao thì cả căn nhà lớn thế này, một mình cô giúp việc cũng không thể xoay xở hết được. Buổi tối anh còn gọi điện nhờ bạn tìm giúp ba vú nuôi chuyên nghiệp tới tứ hợp viện đặc biệt chăm sóc cho Tố Diệp.
Hành động này quả thực đã làm Tố Diệp giật mình, cô cảm thấy Niên Bách Ngạn có phần hơi quá rồi.
Lúc ăn cơm tối, Niên Bách Ngạn trao cho cô giúp việc quyền quản lý gia đình, ba vú nuôi sau này tới nhà đều sẽ do cô ấy quản lý, cân đối công việc cũng như quan hệ phối hợp giữa ba người. Cô giúp việc gật đầu lia lịa.
Từ lúc Niên Bách Ngạn về nhà tới bây giờ, Tố Diệp mới hoàn toàn hiểu được người phụ nữ một khi mang thai sẽ có một cuộc sống sung sướng như bà hoàng. Bát của cô được chất thành một ngọn núi nhỏ, đều là Niên Bách Ngạn gắp cho cô. Cô chỉ cần động đũa, một giây sau đó đĩa thức ăn đó sẽ được Niên Bách Ngạn bê tới trước mặt cô.
“Em có đặc biệt muốn ăn gì không? Để ngày mai bảo cô giúp việc làm cho em.” Niên Bách Ngạn lại gặp một miếng tôm, đặt vào bát cô, nhẹ nhàng hỏi.
Tố Diệp suy nghĩ, mãi một lúc sau vẫn chẳng nghĩ ra mình đặc biệt thích ăn món gì.
Màn hình tivi trên tường trong phòng ăn đang được bật, cứ tùy hứng, chẳng cần biết là kênh nào, dù sao thì cũng chỉ là thêm một thứ âm thanh. Niên Bách Tiêu vẫn cắm cúi ăn cơm, chốc chốc lại ngước lên nhìn một chút. Cậu cũng biết lúc này mình chẳng chen vào được câu nào.
Trong tivi đang chiếu một chuyên mục ẩm thực, cả hương vị và màu sắc đều đầy đủ.
Niên Bách Tiêu nghe và xem. Khi người dẫn chương trình lần lượt đọc tên các món ăn ngon, cậu cũng lẩm bẩm trong miệng. Niên Bách Ngạn nhìn cậu ta mà chẳng biết cậu ta bị làm sao.
Tố Diệp thấy vậy cười thầm, khẽ chạm vào người Niên Bách Ngạn: “Em trai anh bây giờ đang trong giai đoạn điên cuồng học tiếng Trung, đừng làm phiền nó!”
Lúc này Niên Bách Ngạn mới nhớ ra một chi tiết. Thằng nhóc Niên Bách Tiêu này khi đối diện với Tố Diệp thì luôn nói tiếng Hán, chỉ duy có lúc nói chuyện với anh thì vẫn dùng tiếng Anh. Trong lòng anh bất giác cảm thán Tố Diệp đúng là có sức thuyết phục trước mặt nó.
Trên màn hình xuất hiện một đĩa sủi cảo, hình như là đang đánh giá mùi vị sủi cảo ở những nơi khác nhau.
Niên Bách Tiêu dừng đũa, nhìn lên đĩa sủi cảo trên màn hình nói một câu: “Ngon nhất là ăn sủi cảo, sướng nhất là “chơi” chị dâu!”
*Theo sử sách Trung Quốc ghi chép lại, hồng quân Tô Liên khi ở Đông Bắc có hai việc họ cảm thấy hứng thú nhất đó là ăn sủi cảo, và cưỡng bức các cô gái Đông Bắc. Sau này người dân hiện đại dùng chữ “tẩu tử” để chỉ chị dâu, và câu nói này trở thành một câu châm biếm những người có ý với vợ của anh em mình, hoặc để chòng ghẹo phụ nữ.
Cậu ta vừa dứt lời, Tố Diệp chết sững.
Nét mặt Niên Bách Ngạn cũng đột ngột thay đổi. Ánh mắt vốn đang ôn hòa lập tức trở nên nghiêm nghị. Anh đập đôi đũa xuống bàn cái “bộp”, nhíu mày quát: “Em nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào!”
Niên Bách Tiêu đang xem tivi giật nảy mình, quay lại mới phát hiện Niên Bách Ngạn đang nổi giận với mình. Cậu ta chẳng hiểu chuyện gì, nét mặt vô tội: “Em nói gì rồi sao?”
“Em…”
“Bách Ngạn, Bách Ngạn!” Tố Diệp vội vàng giữ Niên Bách Ngạn lại, sợ anh lại tát cậu ta một cái như lần trước. Vì lúc nãy cô nhìn theo ánh mắt Niên Bách Tiêu, lúc này mới phát hiện trong tivi đang giới thiệu về sủi cảo của Trung Quốc, ít nhiều cũng hiểu ra vấn đề.
“Để em nói, anh hiểu lầm rồi!”
Tuy rằng Niên Bách Ngạn vẫn còn giận nhưng đã nghe theo lời khuyên của Tố Diệp.
Niên Bách Tiêu bỗng thấy ấm ức: “Em làm sai gì chứ?”
Tố Diệp lập tức tỏ ý bảo Niên Bách Tiêu đừng căng thẳng, hắng giọng nói: “Vừa nãy cậu xem tivi có nói một câu, còn nhớ chứ?”
“Ngon nhất là ăn sủi cảo, sướng nhất là “chơi” chị dâu!” Niên Bách Tiêu lặp lại lần nữa.
Niên Bách Ngạn ngồi đó, sắc mặt khó coi cực độ.
Tố Diệp cố gắng giữ cánh tay Niên Bách Ngạn. Cô nuốt nước bọt, nhìn Niên Bách Tiêu: “Cậu có hiểu ý nghĩa của câu này không?”
“Tôi tự học được đấy, lúc lướt web.” Niên Bách Tiêu có vẻ không vui, còn bổ sung thêm: “Tôi biết chữ Hán, chỉ là không hiểu lắm thôi.” Cậu phải nhấn mạnh một điều rằng mình không mù tiếng Trung.
Tố Diệp nghe thế là trong lòng đã sáng rõ như gương, cuối cùng cô cũng có thể thở phào: “Vậy cậu nói thử xem, ý của câu này thế nào?”
Niên Bách Tiêu cảm thấy phiền phức vô cùng, nhưng bắt cậu ta khoe khoang tiếng Trung trước mặt Niên Bách Ngạn, ít nhiều cũng có chút khó khăn. Cậu lại chuyển sang nói tiếng Anh: “Tại sao tôi phải nói cho chị nghe?”
Niên Bách Ngạn chau mày: “Nói!”
Niên Bách Tiêu càng cảm thấy uất ức. Cậu ta thấy mình chẳng khác nào một người đang đi dạo thơ thẩn ngoài phố, vô duyên vô cớ bị người ta đấm cho một nhát vậy. Tố Diệp sợ trong lòng cậu ta sinh thái độ phản nghịch bèn dịu giọng nói: “Tôi muốn nghe xem cậu hiểu câu này thế nào. Ý của tôi là cậu hãy giải thích bằng tiếng Trung đi.”
“Phiền chết đi được!” Niên Bách Tiêu ăn chẳng còn thấy ngon miệng nữa, thở hổn hển vì tức giận, rồi đưa ra lời giải thích của mình một cách thiếu thiện chí: “Sủi cảo thì rất ngon, chị dâu thì rất thú vị*.”
*好玩 (Hao wan) có nghĩa là thú vị, trong đó có “wan” đồng âm với từ “chơi ~ làm tình” trong tiếng Trung.
“Khốn kiếp!” Niên Bách Ngạn không nhịn được nữa, lập tức đứng bật dậy.
“Bách Ngạn!” Tố Diệp ôm lấy cánh tay Niên Bách Ngạn, vội nói: “Nó không có ý đó đâu.”
Niên Bách Ngạn tái mặt, nhìn Niên Bách Tiêu, quát to: “Còn nhỏ không học mấy thứ tử tế, từ sáng tới tối chỉ biết học mấy thứ linh tinh này?”
“Tiếng Hán là anh bắt em học đấy!” Niên Bách Tiêu cũng bốc hỏa.
Tố Diệp cảm thấy đầu óc choáng váng, lập tức nghĩ cách điều tiết. Cô sợ hai anh em họ sẽ động thủ. Đương nhiên, cô tuyệt đối tin rằng Niên Bách Tiêu nói ra câu này với điều kiện tiên quyết là cậu ta không hiểu ý của nó.
“Bách Tiêu, tôi hỏi cậu! Cậu hiểu ý từ “wan” ở nửa câu sau là thế nào không?” Cô hỏi gấp gáp.
Tuy rằng Niên Bách Tiêu rất ương ngạnh nhưng đồng thời cũng khá nhạy cảm. Thấy Niên Bách Ngạn giận dữ đến vậy, lại thấy Tố Diệp hỏi thế, tâm trạng không vui của cậu ta cũng thả lỏng hơn đôi chút. Cậu ta chần chừ nhìn Tố Diệp, mấp máy nhưng nửa ngày vẫn chẳng nói được câu nào.
Tố Diệp nhìn cậu, lặp lại lần nữa một cách khó khăn: “Chính là chữ “wan” trong câu
“Ngon nhất là ăn sủi cảo, sướng nhất là “chơi” chị dâu”
mà cậu vừa nói, cậu hiểu nó có nghĩa gì không?”
Niên Bách Tiêu ngẩn người một lúc, sau đó nói: “Chẳng phải nghĩa là… đấu không nổi, đánh không thắng sao?”
Niên Bách Ngạn nghe xong cách giải thích này cũng ngẩn người luôn.
Tố Diệp bàng hoàng mấy giây, sau đó bật cười ha ha, nhìn Niên Bách Ngạn nói: “Nãy giờ em trai anh vẫn đọc chữ “hao”* là thanh bốn.”
* “好” nghĩa là vui, tốt, đẹp… mang thanh ba trong tiếng Trung. Niên Bách Tiêu đã đọc sai thành một chữ khác.
Lúc này Niên Bách Ngạn mới hiểu ra. Anh tưởng Niên Bách Tiêu chỉ phát âm không chuẩn thôi.
Tới lượt Niên Bách Tiêu không hiểu: “Không phải ý này sao? Chị dạy tôi mà. Chỉ còn nói vẫn luôn như vậy.”
Tố Diệp vỗ trán, nhịn cười: “Xin lỗi, tôi dạy sai cậu rồi!”
Đó là một lần ở trên đường, Niên Bách Tiêu nghe thấy hai người Bắc Kinh nói chuyện với nhau. Một người hỏi một người:
Anh vẫn thích cái này à?
Người kia trả lời:
Hì, anh em chúng ta quen nhau bao năm rồi, đâu phải anh không biết, tôi vẫn thích mà.
*Từ vẫn thích ở đây là “好这口” (Hao zhe kou). Niên Bách Tiêu nghĩ rằng “hao” có nghĩa là “vẫn”.
Kết quả là Niên Bách Tiêu nghe không hiểu. Đối với cậu ta mà nói, câu đó chẳng khác gì khẩu lệnh cả. Cậu hỏi cô câu đó có nghĩa là gì. Lúc đó cô đã giải thích bừa một câu, có nghĩa là vẫn luôn thế nào đó.
Sau đó, hôm nay cậu ta đã hiểu câu nói đó như vậy.
Theo cách hiểu của cậu ta là, mình trước nay vẫn không đấu lại được chị dâu.
“Bách Tiêu! Cậu biết từ “wan” đó có nhiều cách giải thích lắm không?” Tố Diệp cố nhịn cười, quyết định dạy cậu ta.
Niên Bách Tiêu làm mặt khinh thường: “Tôi biết! Câu đó có thể hiểu ra “Chị dâu rất thú vị.”
Niên Bách Ngạn lại không vui.
Tố Diệp hiểu tư duy lôgíc của Niên Bách Tiêu nên lập tức giải thích: “Ý cậu là “interesting”?”
“No!” Niên Bách Tiêu cười khẩy, có lẽ đã giải tỏa được cơn bực trong lòng, cậu ta hằn học nói: “Chị rất thú vị có nghĩa là chị rất funny!” Cậu ta đáp lại từ này một cách không hề khách khí!
“Thế nào cũng được, cùng một nghĩa thôi.” Lần này thì Tố Diệp yên tâm rồi. Nhưng xuất phát từ tinh thần trách nhiệm, cô cảm thấy vẫn cần sửa chữa lại cho cậu ta.
“Cậu cũng biết trong mắt người Trung Quốc, chữ “wan” này có rất nhiều cách giải thích, nhất là khi cậu nói nửa câu sau, “wan” sẽ không phải nghĩa mà cậu hiểu nữa.”
Niên Bách Tiêu nhàm chán nhìn Tố Diệp.
Tố Diệp biết cậu ta ngoài mặt tỏ ra thờ ơ, thực chất là ghi nhớ không sót chữ nào. Cô liếm môi nói: “Chữ “wan” này không có nghĩa là interesting hay funny, mà là…” Nói tới đây, cô hơi ngượng ngập, mặt cũng hơi đó.
Niên Bách Tiêu nhìn cô khó hiểu.
Niên Bách Ngạn vẫn im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng nén giận, lên tiếng, thay Tố Diệp nói ra từ mà cô ngại không dám nói: “Nó có hàm nghĩa của sex, nói dễ nghe thì là coitus, nói khó nghe một chút là fuck!”
Niên Bách Tiêu bất chợt đờ người, hai mắt mở to.
Niên Bách Ngạn sa sầm mặt nhìn cậu ta, nét mặt tỏ rõ ý không vui. Anh nhấn mạnh từng từ: “Em có ý này không?”
“Không, không, không!” Cả mặt Niên Bách Tiêu đỏ bừng. Cậu ta lập tức đứng dậy, không ngừng xua tay về phía hai người họ, rồi sốt sắng nhìn Tố Diệp: “Tôi… Tôi không có ý này đâu. Xin… Xin lỗi…” Dứt lời, cậu ta sợ tới nỗi chạy vội ra khỏi phòng khách.
Sau khi bóng cậu ta khuất dạng, Tố Diệp mới thở dài, nhìn Niên Bách Ngạn: “Anh xem, anh cũng chẳng hỏi cho rõ ràng, làm em trai anh sợ đến mức đó, làm sao nó lại có suy nghĩ đó chứ?”
“Nó dám có ý nghĩ gì với em, anh sẽ đánh gãy chân nó!” Niên Bách Ngạn nhíu mày nói.
Tố Diệp mím môi: “Em trai anh chỉ có gương mặt là người Trung Quốc thôi, thực tế là nói tiếng Trung mà không hiểu tiếng Trung. Nó đã tiến bộ rất nhiều rồi, phải động viên chứ!”
Niên Bách Ngạn đặt một ly nước ấm tới trước mặt cô, thở dài nặng nề nhưng không nói gì.
Tố Diệp cầm lên uống một ngụm cho thanh giọng, rồi nũng nịu dựa vào người anh: “Vậy… ngày mai bảo cô giúp việc gói sủi cảo nhé.”
“Em còn nói?” Niên Bách Ngạn nhớ lại là lại thấy hoảng sợ. Anh quay đầu nhìn cô: “Em không được nói đỡ cho thằng nhóc ấy!”
Cô giơ tay, khẽ vòng qua cổ anh, uể oải nói: “Em muốn ăn cũng không được sao?”
Niên Bách Ngạn hơi nhướng mày, như cười như không.
“Còn cả…” Tố Diệp nhẹ nhàng áp lên môi anh, ngại ngùng bổ sung thêm: “Em bé trong bụng cũng muốn ăn.”
Chiêu này đích thực có tác dụng.
Cô thấy Niên Bách Ngạn hoàn toàn thoải mái nét mặt, nở nụ cười cưng chiều: “Được! Nghe em hết!”
Rồi cô chợt nghĩ lại, Niên Bách Ngạn vì câu nói đó của Niên Bách Tiêu mà làm to chuyện, vậy có nghĩa là anh đã ngầm thừa nhận cô chính là chị dâu của Niên Bách Tiêu… Tố Diệp lại chợt đỏ mặt, Niên Bách Ngạn có ý gì chứ…
Về đêm là khoảng thời gian yên tĩnh.
Sau khi tắm rửa xong Niên Bách Ngạn quay về phòng ngủ. Ánh đèn vàng làm ấm áp cả căn phòng. Tố Diệp đang nằm trên giường. Cả người cô chìm trong thứ ánh sáng êm dịu ấy, như mơ như thật, khiến lòng người bình yên.
Anh đi tới bên cạnh giường, kéo chăn ra nằm vào.
Anh giơ tay kéo cô vào lòng.
Tố Diệp đang nằm xem ảnh siêu âm. Cô cuộn tròn lòng anh, cảm thấy an toàn vô cùng. Rồi cô không nhịn được cười, giơ tay chỉ lên cái bóng nhỏ xíu bên trên: “Nó bé thật đấy!”
Niên Bách Ngạn dường như không buồn ngủ chút nào. Cả ngày nay anh đang chìm trong hạnh phúc và sung sướng. Anh cầm lấy ảnh siêu âm, nhìn mãi rồi cười: “Đẹp thật!” Nói rồi anh đoạt lấy quả quýt trong tay cô. Sau khi phát hiện nó còn lạnh, anh giơ một tay ra làm nó ấm lên mới đút cho cô từng múi một.
Tố Diệp kinh ngạc khi thấy anh mỉm cười, tò mò nhìn vào ảnh: “Sao anh nhìn ra nó đẹp chứ?”
“Em nhìn những đường nét này, không đẹp sao?” Tố Diệp giơ tay vuốt nhẹ lên chiếc bóng trên bức ảnh, khẽ nói.
Tố Diệp ngó mãi, chớp chớp mắt: “Có nhìn ra được đâu!”
“Ngốc quá không dạy được!” Niên Bách Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt bất lực, rồi gõ nhẹ lên đầu cô.
Cô ngẩng đầu lên: “Trên mạng nói không được gõ vào đầu phụ nữ có thai đâu, nếu không đứa bé sẽ bị ngốc đấy!”
Niên Bách Ngạn ngẩn ra: “Thật à?”
“Thật mà!” Tố Diệp gật đầu.
Niên Bách Ngạn lập tức xin lỗi, ôm lấy đầu cô, hôn bù. Động tác ấy làm Tố Diệp cười ha ha, chỉ vào anh: “Bị em lừa rồi! Người ta bảo phụ nữ mang thai là ngốc đi ba năm, em thấy đàn ông các anh cũng thế!”
Niên Bách Ngạn bị nhiễm cả tâm trạng vui vẻ của cô. Môi anh cong lên: “Đúng rồi! Giờ em chỉ trêu chọc khả năng nhẫn nại của anh nữa thôi!”
“Anh đáng ghét!” Cô giơ tay định đánh anh.
Anh vội giữ chặt cổ tay cô, dỗ dành: “Đừng làm con bị thương!”
Tố Diệp nghe xong trừng mắt lên: “Em nói không lại anh còn không được đánh anh sao?”
Niên Bách Ngạn lập tức đầu hàng: “Được, được, được! Thế này đi, anh nằm yên, em cứ đánh thoải mái là được chứ gì?”
“Thế còn nghe được!” Tố Diệp như một chú chó pug, chỉ thiếu nước nằm trong lòng anh, ngoáy đuôi tít mù. Cô dính sát vào người anh nói: “Em không nỡ đánh anh đâu!”
Tâm tình của Niên Bách Ngạn rất tốt, cùng vào hùa đùa giỡn: “Câu này làm anh cảm động rơi nước mắt đấy!”
“Vì em thông minh lắm.” Tố Diệp nhìn anh cười hì hì: “Đánh anh tàn phế rồi, ai nuôi em với con? Anh là trụ cột gia đình, là chỗ dựa của hai mẹ con em, trước mắt giai đoạn này chọc vào ai cũng không thể chọc vào anh được!”
Con người mà biết nói mấy lời ngọt ngào rất có ích. Ít nhất là đối với những người như Niên Bách Ngạn. Mấy từ “trụ cột gia đình” càng khiến cho Niên Bách Ngạn cảm thấy trong cuộc đời mình đã có thêm một “gánh nặng” ngọt ngào, để anh cảm thấy tương lai thật tươi sáng.
Anh tươi cười, hôn lên cái miệng nhỏ của cô, say mê lẩm bẩm: “Đời này anh chết trong tay em rồi!”
Tố Diệp cũng không tỏ ra yếu thế, chủ động hôn anh.
Trong lòng cô cảm thán, những tháng ngày có Niên Bách Ngạn bên cạnh, thật tuyệt…