Ngoại truyện: CHUYỆN KỂ VỀ NHỮNG ĐỨA CON CỦA HOAN NHAN (tt)

CHUYỆN KỂ VỀ NHỮNG ĐỨA CON CỦA HOAN NHAN (tt)

6- Hai chị em

Dật Tuyên rất thích chơi với chị Noãn Noãn. Cho dù chỉ chơi được một lúc, hai chị em lại bắt đầu đấu khẩu với nhau. Với bản tính hiếu động, miệng lưỡi nhanh nhạy sắc bén, nhiều lần cậu đã làm Noãn Noãn tức đến phát khóc, nhưng rồi chính Dật Tuyên lại đến làm lành trước.
Dật Tuyên nhận thấy Noãn Noãn thật ngốc nghếch, rất cả tin. Trong mắt cậu, chị giống như một cô bé cần cậu bảo vệ che chở nhiều hơn.
Chiều nay đi học về, Dật Tuyên muốn khoe với chị, cậu vừa giành giải nhất cờ vua khối học sinh tiểu học. Các bạn gái trong lớp thì khỏi phải nói vui mừng thế nào, ai cũng muốn ôm hôn thần tượng của mình. Phải khó khăn lắm cậu mới thoát ra khỏi vòng vây của các fan hâm hộ cuồng nhiệt ấy.
Không gõ cửa, cậu vừa mở cửa phòng chị vừa hét toáng lên: “Chị, nhìn em chị đây này, chị hãy tự hào về em trai của mình đi…” Nhưng cậu chợt im bặt, sững sờ khi nhìn chị đang khóc tấm tức: “Mộ Cẩn Hiên, anh đi đâu… sao anh không nói một lời với em mà đã bỏ đi như vậy… Anh có biết là em nhớ anh lắm không? Hôm nay em từ chối làm quen với Chu Viên, thế mà hắn dám nói em và Mạt Mạt nói là hai bà cô già không ai cần… Em không phải là người không ai cần, đúng không anh. Anh mau trở về đi…
Dật Tuyên nhẹ nhàng lui ra, khép cửa lại. Hừ đồ lợn béo kia, dám chế giễu chị mình, cứ chờ đấy…
**************
Thân Tống Hạo nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Dật Tuyên thông báo, hôm nay Dật Tuyên đón đường đánh một học sinh lớp trên. Hiên tại mẹ cậu bé kia đang làm ầm ĩ ở văn phòng, đòi đuổi học kẻ đã đánh con họ tím bầm mặt mũi.
Hoan Nhan nghe vậy cũng cuống lên, sao Dật Tuyên lại làm càn như vậy chứ? Tuy Dật Tuyên mới 10 tuổi nhưng đã là cao thủ Taekwondo đai đen rồi, sao không biết kiềm chế mình, lại đi gây gổ với học sinh lớp trên nữa.
Khi Thân Tống Hạo và Hoan Nhan đến nơi đã nhìn thấy cô giáo đang ngăn cản một phụ nữ to béo đang nhảy chồm chồm xỉa xói vào Dật Tuyên: “A… cho dù mày có là con ông giời đi nữa, phen này tao cũng phải cho mày vào trại giáo dưỡng, mới nứt mắt mà thật hung đồ.”
Dật Tuyên khó chịu vung tay gạt bàn tay đang xỉa xói vào mặt mình, người phụ nữ nọ bị mất đà ngã chúi xuống, thân hình to béo va vào cạnh bàn đau điếng. Bà ta tru tréo: “Đồ mất dạy kia, trước mặt cô giáo mày vẫn còn dám giở thói du côn đánh bà, bà cho mày biết tay…”
Bà ta xô thân hình to béo định đánh Dật Tuyên nhưng đã bị Thân Tống Hạo túm tay kéo giật lại, ngã ngồi xuống ghế salon.
“Bà định làm gì, bà muốn đánh một đứa trẻ thì cũng phải hỏi xem cha mẹ nó có đồng ý cho phép không đã chứ!”
“A! Quả là “rau nào sâu ấy” mà”, bà ta lại quang quác cái mồm gào lên, “Con anh đã đánh con tôi, anh lại còn dám ức hiếp tôi thế à…”
Hoan Nhan giật giật tay chồng mình: “A Hạo…” Cô tiến đến bên cạnh người phụ nữ nọ: “Chị à, chị hãy bình tĩnh lại. Chúng ta là người lớn, chuyện gì cũng có thể giải quyết được mà”
“À, ra cô là mẹ của thằng nhóc du côn kia đấy hả? Nhìn cô cũng không đến nỗi nào, sao lại sinh ra đồ vô lại như thế chứ”
Hoan Nhan vẫn cố nhịn: “ Con trai tôi không phải là đồ du côn hay vô lại gì gì đó. Chị đừng nói những lời khó nghe như vậy, dù sao vẫn còn các cháu đang ở đây…”
Bà ta cắt ngang lời Hoan Nhan: “ Cô không phải dạy khôn tôi, về mà dạy con cô ấy. Bé nứt mắt mà dám hỗn láo.”
Hoan Nhan không nhịn được nữa, cô đứng phắt dậy: “Này, chị đừng có thấy tôi nhường nhịn một chút thì được thể nhé. Chị đã hỏi con chị vì sao lớn như thế mà lại bị một em nhỏ tuổi hơn đánh không? Xem ra nhà chị cũng toàn người hồ đồ, không biết điều!”
Trong lúc đó Thân Tống Hạo đã kịp hỏi con mình đầu đuôi sự việc. Anh quay sang hỏi Chu Viên: “Dật Tuyên nhà chú đánh cháu, em bé hơn cháu, sai lầm trước hết…”
“Tôi thấy chồng cô có vẻ còn biết điều hơn đấy” Người phụ nữ to béo nhảy xổ vào cắt ngang lời Thân Tống Hạo, “Con cô đánh con tôi, nói sai là còn nhẹ nhàng đấy. Cần phải đưa nó vào trại giáo dưỡng để cải tạo tính tình hung bạo kia đi. Bây giờ tốt nhất là hai người mau chóng đưa con tôi đi bệnh viện khám xét cẩn thận, chịu toàn bộ chi phí thuốc men, phí tổn thất tinh thần cho con tôi, rồi tiền xe cộ đi khám định kỳ đến năm nó 18 tuổi nữa. Liệu nhà cô có đủ tiền không đấy” Bà ta bĩu cặp môi tô son đỏ chót đầy khinh miệt.
“Này chị, chị đừng có nhảy vào miệng người khác như vậy chứ! Tôi còn chưa nói xong mà. Cái sai của con tôi là lẽ ra phải đánh cho Chu Viên rụng hết răng vì tội nói láo, dám sỉ nhục chị gái nó, thì Dật Tuyên chỉ đấm Chu Viên tím mặt là quá nhẹ” Thân Tống Hạo thủng thẳng nói. Hừ đồ bị thịt kia lại dám trêu chọc bảo bối Noãn Noãn của anh chứ. Ngay cả anh cũng còn chưa từng nặng lời với con gái cưng nữa kia… Hừ
“Thế này là thế nào nhỉ? Con hai người đánh con tôi, bậc làm cha mẹ như hai người còn bênh con mình là sao. Chờ đấy, để ba nó đến xem hai người trả lời thế nào”. Bà ta hậm hực nói.
Vừa lúc ấy một người đàn ông to béo oai vệ bước vào. Thân Tống Hạo nhìn ra, tưởng ai xa lạ, hóa ra là Chu Lợi Thành, đối tác làm ăn với Quý Duy An trong vụ “Thúy đê nhã trúc”. Ngày ấy do thiếu vốn nên hợp tác hai bên bị dừng giữa chừng. Sau khi Thân Tống Hạo thắng thầu dự án này, anh đã giao cho công ty của Quý Duy An thực hiện phần xây thô các khu biệt thự và chung cư. Công ty của Chu Lợi Thành được Quý Duy An giao thầu cung cấp sắt thép xây dựng khu chung cư. Ông ta còn đang muốn gặp Thân Tống Hạo để được tiếp tục hợp tác cung cấp nguyên vật liệu cho toàn bộ các dự án khác của Thân thị. Thân thị chính là chiếc cần câu cơm vững chắc để công ty ông ta lớn mạnh thêm. Ai ngờ ông ta lại gặp Thân Tống Hạo trong hoàn cảnh này.
Chu Lợi Thành vừa bước vào trong phòng, mẹ Chu Viên lao tới bù lu bù loa kể lể. Lúc nãy, khi nghe vợ mình báo con trai bị học sinh khác đánh bị thương, ông ta đã dự định đến dạy cho đối phương một bài học. Dù sao ông ta cũng là người có máu mặt ở thành phố này. Nhưng khi đến nơi biết được người đánh con mình là con trai của Thân Tống Hạo, nguyên nhân Chu Viên bị đánh là do hắn ta dám chế nhạo thiên kim tiểu thư nhà họ Thân. Chu Lợi Thành đầy một bụng oán giận con trai mình…
Bây giờ, gặp Thân Tống Hạo ở đây, bao nhiêu dũng khí của ông ta đã bay sạch.
Chu Lợi Thành gạt vợ ra, bước tới lễ độ cúi chào Thân Tống Hạo và Hoan Nhan: “Thân tiên sinh, Thân phu nhân, hai người khỏe chứ ạ? Thật xin lỗi, chỉ là sự hiểu lầm nho nhỏ, vợ con tôi đúng là có mắt không tròng, đã mạo phạm thiên kim tiểu thư và thiếu gia nhà ta. Mong tiên sinh và phu nhân không chấp nhặt, bỏ qua cho chúng tôi. Về nhà tôi sẽ dạy dỗ cháu tốt hơn. Thật xin lỗi. Mong rằng sự việc lần này không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ hợp tác giữa hai công ty chúng ta. Tôi xin cáo từ trước, Thân tiên sinh và phu nhân đi từ từ!”
Nói xong ông ta quay ra quát vợ con: “Còn không đi về nhà, thật mất mặt… chỉ biết gây rắc rối, về nhà xem tôi chỉnh đốn hai mẹ con bà thế nào!”
“Ấy, ông Chu, để tôi đưa cháu đến bệnh viện xem thế nào đã, dù sao cháu cũng bị Dật Tuyên nhà tôi đánh…” Hoan Nhan giữ lại. “Còn chi phí thuốc men, chi phí tổn thất tinh thần, đi lại thăm khám nữa, lúc nãy chị nhà cũng đã nhắc nhở…”
“Dạ thôi, cám ơn ý tốt của phu nhân, chúng tôi không dám làm phiền đâu ạ… Tiểu tử nhà tôi vốn ngỗ nghịch, cũng nên để cho cháu biết thế nào là kính trên nhường dưới” Miệng nói, tay ông ta kéo xềnh xệch cậu quý tử ra ngoài, không quên lườm bà vợ to béo của mình, rít răng gầm nhẹ: “Đồ ngu, lúc nào cũng chỉ biết tiền tiền…”

************

Ra khỏi trường học, Thân Tống Hạo và Hoan Nhan cười phá lên. Thân Tống Hạo vỗ vỗ vai Dật Tuyên: “Con trai, khá lắm! Dám đứng ra bênh vực chị gái mình, đàn ông chân chính là phải biết bảo vệ phụ nữ nhà mình…”
Dật Tuyên tròn mắt, lần đầu tiên cậu ta đánh nhau không những không bị ba la mắng, lại còn khen ngợi nữa chứ.
Hừ, chị gái Noãn Noãn ngốc nghếch của cậu chỉ có mình cậu được phép trêu chọc chị thôi. Còn người khác hả, coi chừng, cậu là vệ sĩ số một của chị đấy!
*******************

7- Thanh mai trúc mã.

Khi Dật Tuyên và Thiên Ái học xong bậc tiểu học thì Thân Tống Hạo và Hoan Nhan quyết định đưa tất cả các con sang Mỹ định cư. Hai người muốn tạo điều kiện tốt nhất cho việc học tập của các con. Hơn nữa, mạng lưới hoạt động kinh doanh của tập đoàn Thân thị ở trong nước và ở một số nước khác ở vùng Đông Nam á và châu Âu đã phát triển ngày càng mạnh mẽ và ổn định. Hoạt động kinh doanh trong nước Thân Tống Hạo giao cho Trần Nhị chịu trách nhiệm quản lý. Khu vực Đông Nam á anh giao cho Kỳ Chấn. Bên châu Âu anh giao cho Tần Thiếu Dương. Ba người bạn thân thiết của anh đã từng đồng cam cộng khổ sát cánh bên anh trong những giai đoạn khó khăn nhất. Quả thật nếu không có những người bạn trung thành hết mực ấy, anh cũng không tưởng tượng nổi liệu Thân thị có lớn mạnh được như bây giờ hay không nữa.
Hiện giờ tập đoàn Thân thị đã vươn sang khu vực châu Mỹ, nếu như Thân Tống Hạo sang định cư ở Mỹ sẽ rất thuận tiện trong việc nắm bắt thị trường và điều hành hoạt động của chi nhánh tại Mỹ, cũng như của cả tập đoàn.
Khi Thân Tống Hạo tuyên bố điều này, bọn trẻ đều rất thích thú, chỉ riêng có Dật Tuyên hơi buồn. Cậu ta túm áo mẹ hỏi: “Mẹ, thế chúng ta có về đây chơi nữa không? Con không muốn xa Ngải Ương đâu, không thấy con, em ấy sẽ khóc…”
Hoan Nhan cười dịu dàng: “Chúng ta sống ở Mỹ, nhưng chúng ta vẫn giữ lại nhà ở đây. Nghỉ hè các con có thể về chơi, vẫn còn thím Tần và bác Trương ở trông nhà mà, con có thể đến thăm Ngải Ương.”
Dật Tuyên gật gật đầu: Vậy thì được, nghỉ hè con sẽ về đây ở, sẽ đến thăm ông bà ngoại, chơi với Ngải Ương…”
“Hi Hi, tiểu Ương Ương xinh đẹp thế, thiếu gì bạn trai ở trường thích, coi chừng em đi là mất cô dâu đấy!” Noãn Noãn gặp dịp cười chế giễu em trai.
“Chị, không được nói bậy, Ngải Ương đã nhận lời với em rồi.” Cậu quay sang giật giật tay mẹ: “Mẹ, hay là cho Ngải Ương sang Mỹ ở với nhà chúng ta được không?”
Hoan Nhan chưa kịp trả lời con trai thì Noãn Noãn lại xen vào: “Ái chà, chưa chi đã em sợ người khác cướp mất tiểu Ương …”
“ Chị, thật đáng ghét! Em không chơi với chị nữa.” Nói xong cậu ta vùng vằng bỏ đi.
Hoan Nhan vội giữ Dật Tuyên lại nói dàn hòa: “Được rồi Noãn Noãn, không được trêu em. Dật Tuyên này, việc Ngải Ương sang Mỹ sống cùng nhà ta là điều không thể, nhưng sang chơi một thời gian thì được. Để lát nữa khi sang nhà ba nuôi Trần Nhị chào tạm biệt, mẹ sẽ xin phép ba mẹ nuôi của con nhân dịp đang nghỉ hè cho Ngải Ương sang Mỹ chơi với con một tháng, được không?”
“Vâng, con sẽ đi cùng với mẹ. Con phải nói với Ngải Ương, không có em ấy sẽ rất buồn.” Nói xong cậu chạy tót lên gác chuẩn bị để đến nhà cô bạn nhỏ tiểu Ương Ương.
*****************
Về chuyện của Dật Tuyên thích tiểu Ương Ương thì cũng rất tình cờ. Hôm ấy là ngày sinh nhật của Trần Nhị, các cặp ba mẹ còn mải hàn huyên nói chuyện trong nhà, lũ trẻ cũng đã kịp chơi đùa, chạy nhảy khắp khu sân vườn rộng mênh mông.
Như thường lệ, cứ có dịp gặp nhau là Dật Lan lại mải mê chơi cờ vua với cậu cả nhà Kỳ Chấn. Tuy tuổi tác khá chênh lệch nhưng xem ra Dật Lan lại là tay chơi cờ vua gần như ngang ngửa với Kỳ Phong.
Dật Tuyên lúc này đã lên bảy, dắt Thiên Ái đi lững thững dạo quanh những luống hoa đủ màu đang tỏa hương thơm ngào ngạt. Bỗng nhiên cậu ta nhìn thấy một cô bé thật xinh xắn có đôi mắt to đen láy với đôi bím tóc buộc cao đang ngồi trên ghế xích đu. Khuôn mặt cô bé hồng hào, cặp mà bầu bĩnh. Chiếc váy trắng bồng bềnh khiến nhìn cô bé giống như một thiên thần bé nhỏ. Dật Tuyên ngây người ra nhìn, sau đó cậu buông luôn tay em gái ra chạy đến bên cô bé để làm quen. Cô bé ấy chính là Trần Ngải Ương, con gái đầu lòng của Trần Nhị. Sau khi nghe cô bé thổ lộ ý định muốn đi xem cá bơi ở ngoài ao, Dật Tuyên còn bắt cô bé phải hôn mình một cái, sau đó còn dọa Ngải Ương, bắt cô bé thề nếu như dám chơi với bạn trai khác thì mũi sẽ bị dài như cậu bé Buratino, sẽ không có ai thương, rồi mới chịu dắt Ngải Ương đi xem cá, bỏ mặc Thiên Ái ngây người đứng đó gọi anh trai. Thiên Ái gọi Dật Tuyên mãi không được òa lên khóc, chạy đi tìm Dật Lan.
Trong bữa tiệc ngày hôm ấy, Dật Tuyên đã hùng hồn tuyên bố: “Ba, mẹ con đã chọn Ngải Ương là cô dâu của con, em ấy cũng đã đồng ý rồi, từ lúc này con sẽ là vệ sĩ nhỏ của Ngải Ương. Ba nuôi, ba không được gả Ngải Ương cho ai khác đấy!”
Mọi người trong bữa tiệc cười phá lên. Trần Nhị vỗ vỗ vai Thân Tống Hạo: “A Hạo, nghe chừng con trai của cậu đã bị con gái tớ thu mất hồn vía rồi! Hay là chúng ta tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa nhỏ luôn nhỉ?”
“Anh nói gì vậy?” Tống Ương Ương phản đối: “Con còn nhỏ mà anh đã định gả đi sớm vậy sao, đừng có đầu độc con trẻ sớm như vậy chứ.”
“Bà xã à, em cũng 19 tuổi đã gả cho anh đấy sao. Yên tâm đi, A Hạo sẽ không bạc đãi con gái mình đâu! (Về chuyện tình của vợ chồng Trần Nhị mời các bạn đón xem “Cô dâu 19 tuổi” sắp ra mắt bạn đọc).
Mọi người cười rần, Dật Tuyên càng khoái chí. Ngải Ương ngây thơ nói: “Con chỉ theo anh Dật Tuyên đi xem cá thôi mà…”
***************
Hoan Nhan chợt thoáng mơ mộng, cô vẫn biết đây chỉ là chuyện trẻ con, nhưng biết đâu đấy, tình yêu thanh mai trúc mã từ thủa nhỏ sẽ lớn dần lên theo năm tháng. Ví như Noãn Noãn, từ năm cô bé mới 5 tuổi, đã định sẵn chỉ gả cho Mộ Cẩn Hiên. Cho đến tận bây giờ cô bé đã bắt đầu bước sang tuổi thiếu nữ, vẫn luôn luôn giữ hình ảnh của Mộ Cẩn Hiên tận sâu trong trái tim, từ chối mọi sự làm quen của các nam sinh cùng lớp…
Cô cũng chợt thoáng nghĩ đến Dật Lan và Thiên Ái. Hiện tại bây giờ hai đứa trẻ vẫn không biết rằng chúng không phải là anh em ruột. Trong thâm tâm, chưa bao giờ Hoan Nhan coi Dật Lan không phải là đứa con ruột thịt của mình. Nhưng nhìn con bé Thiên Ái ngày càng ỷ lại vào Dật Lan, cô cũng không khỏi lo lắng, không biết nếu sau này Dật Lan có bạn gái, liệu Thiên Ái có bị tổn thương hay không. Nếu như muốn hai đứa được ở bên cạnh nhau thì cô sẽ phải nói với Dật Lan làm sao đây. Chắc chắn với trái tim nhạy cảm, Dật Lan sẽ không chịu nổi khi biết được thân thế thực sự của mình. Lòng bàn tay, mu bàn tay cũng là thịt. Bất cứ đứa con nào trong bốn đứa con của cô bị tổn thương cô cũng đều đau lòng. Thôi thì cũng đành phó mặc cho duyên số định đoạt mà thôi.
**************

8- Thanh mai trúc mã (tiếp theo)

Lại nói Ngải Ương, từ buổi đầu gặp gỡ đã bị sự dọa nạt bá đạo của Dật Tuyên làm cho sợ hãi, đã dần trở nên ỷ lại vào cậu, đến mức làm bất cứ việc gì cô bé cũng hỏi ý kiến của Dật Tuyên. Cũng từ sau hôm đó, Dật Tuyên đã đặt cho Ngải Ương biệt danh là Tiểu Ngư.
Nàng tiên cá nhỏ bé của Dật Tuyên vốn ương bướng, nhưng nếu chỉ cần nói là Dật Tuyên sẽ không thích, ngay lập tức Tiểu Ngư sẽ ngoan ngoãn ngay. Ví dụ như cô bé rất ghét uống sữa, mẹ chỉ cần nói: “Con không uống sữa người sẽ còi cọc, xấu xí, Dật Tuyên sẽ không thích”, vậy là cô bé nhắm mắt nhắm mũi uống hết cốc sữa…
Có lần Tiểu Ngư nghe loáng thoáng Dật Tuyên nói không thích những người nhát gan, tối hôm ấy trời mưa to, sấm chớp ùng oàng, mặc dù rất sợ bóng tối, nhưng cô bé Tiểu Ngư tám tuổi mở cửa ra ngoài hiên muốn thử thách lòng dũng cảm của mình. Cô bé bịt hai tai, nhắm chặt mắt lại, miệng lẩm bẩm: “Mình không sợ bóng tối, mình không phải là người nhát gan…”
Tống Ương Ương dỗ thế nào cô bé cũng không chịu vào nhà, cứ đứng đó chịu mưa hắt ướt hết cả người. Cuối cùng cô phải gọi điện sang nhà nhờ Hoan Nhan gọi Dật Tuyên ra nghe điện thoại khuyên nhủ Ngải Ương. Dật Tuyên tức giận quát Tiểu Ngư, cô bé không những không vào nhà mà còn ương ngạnh nói lại: “Em đang thử thách lòng dũng cảm của mình, anh đừng có mắng em như thế, chẳng phải sáng nay anh đã nói là rất ghét người nhát gan đó sao?”
Lúc này Dật Tuyên mới nhớ ra lúc sáng cậu kể chuyện Thiên Ái bị ốm, phải tiêm phòng, cô bé sợ run người, mặt mũi tái mét. Dật Tuyên đã nhăn mũi chê Thiên Ái nhát gan, làm xấu mặt người nhà họ Thân…
Vậy là Dật Tuyên phải xuống giọng dỗ dành: “Tiểu Ngư ngoan, em vào nhà đi, đứng ngoài đó mưa lạnh sẽ ốm đấy, em mà ốm là anh không chơi với em nữa đâu… Anh biết là em rất dũng cảm, em không nhát gan…” Lúc đó nàng tiên cá nhỏ mới chịu theo mẹ vào nhà.
Hôm sau, Ngải Ương bị cảm lạnh. Cô bé sốt cao, họng đau rát, nghẹt mũi. Mặc dù rất mệt nhưng cô bé vẫn lo lắng hỏi mẹ: “Mẹ ơi con ốm thế này có bị xấu đi không hả mẹ, mũi con chảy nước mũi mãi thế này liệu có bị dài ra như Buratino không? Con mà xấu là anh Dật Tuyên không thích đâu.”
Dật Tuyên nghe tin Tiểu Ngư ốm vội sang thăm. Ngải Ương vừa nhìn thấy cậu đã nói luôn: “Anh Dật Tuyên, em uống thuốc rồi, thuốc đắng lắm nhưng em không sợ, em không khóc. Mẹ bảo ngày mai là khỏi ốm thôi, anh đừng giận em nhé… Em rất dũng cảm phải không anh?”
Dật Tuyên cầm bàn tay bé nhỏ của Tiểu Ngư áp lên má mình, bàn tay cô bé nóng bỏng, cậu thật đau lòng: “Tiểu Ngư ngoan nhất, Tiểu Ngư không nhát gan. Nhưng nếu em còn để bị ốm lần nữa là anh giận đấy, bị ốm em sẽ xấu xí rất nhiều, anh không thích em ốm… Em mà ốm là anh buồn lắm..”.
Hoan Nhan đã nhiều lần phê phán thói gia trưởng của cậu, nhưng với Dật Tuyên chỉ như nước đổ đầu vịt. Cậu biện hộ đó là một cách để cho Ngải Ương quen với nếp sống của gia đình mình, hơn nữa đó cũng là do Ngải Ương tự nguyện chứ cậu đâu có ép buộc cô bé. Thân Tống Hạo thì chỉ cười khà khà, chỉ có Trần Nhị thì vô cùng tức tối. Ai đời con gái là bảo bối của anh, lại chỉ nghe lời của con trai của A Hạo, anh buồn bực đến nỗi chỉ hận rằng không thể gả ngay con gái sang nhà Thân Tống Hạo để khỏi suốt ngày nghe cô bé véo von: “Anh Dật Tuyên bảo thế… Anh Dật Tuyên nói với con như thế…”
Sau lần sang Mỹ chơi với gia đình Thân Tống Hạo, cô bé và Dật Tuyên đã thỏa thuận với nhau, Ngải Ương sẽ sang Mỹ dự lễ Giáng sinh và mừng năm mới với Dật Tuyên, còn Dật Tuyên cứ nghỉ hè lại về nước chơi với Ngải Ương.
Cuộc sống của gia đình Thân Tống Hạo ở Mỹ đã đi vào ổn định. Trừ Noãn Noãn học đại học ở trong ký túc xá của trường, hàng ngày Thân Tống Hạo đều đưa Dật Lan, Dật Tuyên và Thiên Ái đến trường học sau đó mới đến công ty làm việc.
Trường phổ thông trung học nơi ba đứa nhỏ học là một trường nổi tiếng không những về giáo dục kiến thức mà còn luôn luôn đứng đầu về giáo dục thể chất và phong trào thể dục thể thao.
Dật Tuyên mau chóng trở thành tiêu điểm của các bạn gái trong trường. Không những cậu luôn đạt thành tích cao trong học tập, là đối thủ đáng gờm trong trường trung học về Cờ vua mà còn là một cầu thủ bóng rổ xuất sắc trong đội bóng rổ của trường.
Các bạn gái vây quanh Dật Tuyên rất nhiều và cậu cũng chưa hề làm phật ý một ai. Nụ cười tươi rói của cậu đã hút hồn, làm thổn thức bao trái tim của nữ sinh trong trường, nhưng không nữ sinh nào có thể vượt quá tình bạn với Dật Tuyên. Có nhiều nữ sinh còn kết thân với Thiên Ái, mong muốn thông qua cô em gái song sinh với Dật Tuyên để tìm cách tiếp cận với cậu gần hơn. Rốt cuộc các cô đều thất vọng bởi trái tim của Dật Tuyên đã thuộc về cô gái nhỏ nơi quê nhà xa xôi. Thông tin này được Anni, cô bạn gái thân thiết của Thiên Ái tiết lộ ra, ngay lập tức hàng chục trái tim của các cô gái trong trường đã tan vỡ…
Vào dịp nghỉ hè, như thường lệ Dật Tuyên lại về nước chơi, lúc này Dật Tuyên đã 16 tuổi còn Ngải Ương 14 tuổi. Buổi chiều trước ngày lên đường trở lại nước Mỹ, hai cô cậu dắt tay nhau đi dạo bên bờ sông. Mặt trời đỏ ối hắt những tia nắng cuối cùng trong ngày xuống dòng sông lấp lánh như dát vàng. Gió từ sông thổi vào mát rượi. Dật Tuyên kéo Ngải Ương ngồi nghỉ trên chiếc ghế đá đặt ở ven sông. Cậu vuốt ve mái tóc mềm của Ngải Ương thì thầm: “Tiểu Ngư này, sang năm anh sẽ thi tốt nghiệp trung học, sau đó lại còn thi kiểm tra kiến thức trước khi vào đại học nữa, anh rất bận, có lẽ anh không có thời gian để gặp em nhiều… Nhưng anh sẽ luôn nhớ đến em, sẽ gọi điện cho em nhiều hơn. Em phải nhớ cố gắng học nhé… khi nào tốt nghiệp trung học, em sang Mỹ học đại học, chúng mình sẽ ở bên nhau nhiều hơn.”
Ngải Ương cũng nghẹn ngào: “Em nghe lời anh, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé… em sẽ rất nhớ anh…”

Cứ như vậy, tình cảm của đôi trẻ ngày càng được vun đắp lớn dần lên theo năm tháng. Một tình yêu đẹp đã nảy nở đâm chồi, tình yêu ấy đã được kéo dài từ thế hệ trước qua thế hệ kế tiếp sau này…Chắc chắn đôi trẻ sẽ viết tiếp bản tình ca với những nốt nhạc ngọt ngào đằm thắm nhất…
*******************

9- Con mãi mãi là con trai của ba mẹ[/b]

Hoan Nhan cảm thấy cuộc sống của mình thật là viên mãn. Cô có người chồng yêu thương hết mực. Cô có những đứa con vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, biết yêu thương giúp đỡ lẫn nhau.dღđ☆L☆qღđ
Bốn đứa con của cô giờ đây đã dần trưởng thành. Noãn Noãn ở ký túc xá trường đại học, mỗi khi về nhà là cả nhà lại ầm ĩ hết cả lên bởi những trận khẩu chiến với Dật Tuyên. Hai đứa trẻ này vẫn như ngày nào, xa nhau thì luôn nhắc nhở, nhớ nhung, nhưng khi gặp mặt cho dù đã lớn, câu đầu tiên lại là chọc nhau đến tức giận.
Mỗi lần Noãn Noãn trở về, cả nhà lại rộn tiếng cười đùa của bốn chị em. Dật Lan luôn là lá chắn cho Thiên Ái khi cô bé bị chị cả và Dật Tuyên đuổi bắt. Những lúc ấy, Thiên Ái thường chạy đến nhảy lên ôm chặt lấy cổ Dật Lan miệng hét lớn: “Anh Hai chạy nhanh, chạy nhanh… anh Dật Tuyên đuổi kịp bây giờ…” Tiếng đùa vui của lũ trẻ vang vọng khắp khu vườn xanh tươi, thơm ngát hương hoa hồng.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Dật Lan ít nói, cậu thường thể hiện tình cảm bằng hành động nhiều hơn, nhất là trong việc quan tâm chăm sóc em gái. Mỗi khi Dật Tuyên làm Thiên Ái tức giận đến phát khóc, cậu lại thủ thỉ vỗ về, dỗ dành em.
Dật Lan học đều tất cả các môn, nhưng cậu mê nhất là Tin học. Cậu có thể ngồi miệt mài cả buổi để nghiên cứu và lập trình. Cậu mơ ước sẽ một công ty phần mềm tin học của mình.
So với bạn bè cùng tuổi cậu tỏ ra chững chạc hơn. Ở trường cậu được bạn bè quý mến bởi tính điềm đạm, luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn khi cần. Khỏi phải nói Thiên Ái, cô bé rất tự hào khi mọi người trong trường khen ngợi Dật Lan: “Đấy là anh Hai của tớ. Anh tớ thật tuyệt vời phải không!”di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Các bạn gái trong lớp rất hâm mộ Dật Lan. Vẻ ngoài cao lớn, tính tình ôn hòa, cách cư xử mềm mỏng, đúng mực nên mỗi khi lớp có hoạt động dã ngoại, các bạn gái luôn tranh giành Dật Lan về nhóm của mình.
Dật Lan có đôi mắt đen thăm thẳm, thoạt nhìn có cảm giác hơi man mác buồn. Nhưng khi Dật Lan cười, ánh mắt ấy lại ấm áp vô cùng. Thiên Ái rất thích được anh trai dắt tay khi đi học. Bao giờ Dật Lan cũng đưa Thiên Ái đến tận cửa lớp, vuốt ve mái tóc óng mượt, vỗ nhẹ vào cặp má bầu bĩnh hồng hào của cô bé rồi mới đi về lớp của mình.
Các bạn cùng lớp thường ghen tị với Thiên Ái vì được hai người anh cưng chiều. Tuy Dật Tuyên học cùng lớp với Thiên Ái, nhưng cậu luôn tỏ rõ vai trò anh trai, sẵn sàng che chở cho cô em gái bé bỏng của mình.

************

Mới đầu giờ sáng nhà Thân Tống Hạo đã có khách. Thân Tống Trạch, em họ của Thân Tống Hạo, từ Singapo sang chơi. Anh ta sang mời cả nhà Thân Tống Hạo đến Singapo dự lễ thượng thọ của cha mình, Thân Tử Kiện, tám mươi tuổi.
Khi Thân Tống Trạch đến cả hai vợ chồng Thân Tống Hạo đều đi vắng. Quản gia đưa Thân Tống Trạch vào phòng khách, rót nước mời khách, rồi lật đật đi gọi điện cho Thân Tống Hạo trở về nhà.
Thân Tống Trạch ngắm nghía xung quanh. Tuy phòng khách khá rộng rãi nhưng do Hoan Nhan khéo bài trí nên có cảm giác rất ấm cúng. Cửa sổ sát đất rộng rãi được treo tấm rèm cửa bằng ren màu xanh nhạt nhìn rất dịu mắt, qua lớp rèm mỏng này có thể quan sát được vườn hoa hồng ở bên ngoài. Bộ bàn ghế sopha cao cấp bọc nhung màu trắng ngà đặt chính giữa phòng khách. Trên bàn, lọ hoa hồng đang tỏa hương thơm dịu dịu. Trên bức tường đối diện với bộ bàn ghế sopha là một tấm hình khổ lớn, chụp vợ chồng Thân Tống Hạo và các con. Tấm hình này vừa chụp hôm sinh nhật của Dật Tuyên và Thiên Ái tròn 12 tuổi. Bên dưới l là một tủ gỗ kiểu bày các huy chương và giải thưởng trong học tập và hoạt động thể thao của bọn trẻ. Cầu thang lên lầu 2 nằm ở phía bên trái, bên phải là quầy bar nho nhỏ với chiếc tủ xếp đầy các loại rượu nổi tiếng. chiếc kệ gỗ bày mấy chiếc bình sứ cổ Thanh Hoa kê vuông góc với quầy bar ngăn một phần phòng khách thành một phòng khách nhỏ, bên trong có bộ bàn ghế salon nhỏ và một tủ sách lớn.
Dật Lan vội vã chạy từ trên gác xuống, hôm nay cậu có buổi học lập trình ở câu lạc bộ nên đến trường muộn hơn hai em. Vừa chạy cậu vừa gọi với vào trong bếp: “ Bác Trương, bác nói với ba mẹ hộ cháu, chiều nay cháu đến câu lạc bộ tham dự buổi hội thảo lập trình viên nên buổi trưa cháu không về ăn cơm trưa nhé. Tham dự hội thảo xong cháu sẽ đến đón Thiên Ái ở lớp Aerobic.”
“Ây dà, cậu lại không ở nhà, tiên sinh và phu nhân không vui đâu!”
Xuống đến phòng khách, Dật Lan mới nhìn thấy có khách ở trong phòng. Cậu lễ độ cúi đầu chào Thân Tống Trạch.
Thân Tống Trạch nhìn Dật Lan chăm chú lên tiếng hỏi: “Cháu trai, cháu tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ cháu là Dật Lan, năm nay mười lăm tuổi ạ. Thôi cháu xin phép đi học đây ạ. Cháu chào chú!” Nói xong cậu chạy như bay ra ngoài cửa.
Thân Tống Trạch nhìn theo Dật Lan rồi lại nhìn lên tấm hình gia đình Thân Tống Hạo, nhíu nhíu mắt nhẩm tính: “ Đứa nhỏ này mười lăm tuổi. Nhưng vụ việc Thân Tống Hạo bị Thích Dung Dung sắp đặt có con với Thái Minh Tranh xảy ra mới mười bốn năm… Không lẽ Thân Tống Hạo lại chấp nhận nghiệt chủng của Hoan Nhan làm con mình sao?”
Anh ta còn đang phân vân thì vợ chồng Thân Tống Hạo về đến nơi. Thân Tống Hạo lạnh nhạt bắt tay cậu em họ, hỏi luôn: “Có việc gì mà chú phải sang tận đây vậy? Công việc bên Singapo có gì trục trặc sao…”
“Công việc bên em vẫn ổn cả, em sang đây trước hết là thăm anh chị, sau đó mời anh chị và các cháu sang dự lễ mừng cha em thượng thọ tám mươi. Dù sao cũng là người nhà cả… Lễ mừng thượng thọ cho cha em tổ chức vào ngày thứ năm tuần sau…”
Hoan Nhan nhíu mày: “Thứ năm tuần tới Thiên Ái đi biểu diễn, Dật Lan đã hứa sẽ đi cổ vũ cho Ái Ái nên cũng không đi được. Còn Dật Tuyên đang bận thi đấu bóng rổ giải khối học sinh trung học. Chắc là chỉ có anh chị sang thăm dự lễ mừng thượng thọ chú được thôi…”
Thân Tống Trạch làm bộ đứng lên ngắm nghĩa tấm hình, hỏi rất có chủ ý: “Tấm hình chụp gia đình nhà anh chị đẹp quá! Lúc nãy em có gặp Dật Lan, thằng bé mới mười lăm tuổi mà trông lớn ra trò!”
Anh ta quay lại ghế hỏi tiếp: “Chị dâu, em hỏi điều này khí không phải…Ngày xảy ra sự việc đáng tiếc cách đây mười bốn năm. Con của Thái Minh Tranh không còn, vậy thằng bé Dật Lan kia từ đâu ra, nó là con ai vậy?”
Hoan Nhan quay ngoắt sang chưa kịp nói lại thì Thân Tống Hạo đã gầm lên chặn ngang: “Thân Tống Trạch, tôi để cho cha con nhà chú chút mặt mũi là vì nể tình cha tôi. Giờ đây chú dám cả gan chạy đến đây muốn soi mói chuyện nhà tôi là nhằm mục đích gì hả? Chú có tin tôi xách cổ ném chú ra ngoài đường ngay lập tức không?”
“A Hạo, sao anh lại nổi nóng với em? Em cũng là muốn tốt cho nhà họ Thân mà thôi. Nhà họ Thân chúng ta không thiếu người, em không cam tâm khi thấy một nghiệt chủng không rõ lai lịch ngồi đó hưởng phúc của gia tộc họ Thân”
“Đồ cặn bã này, vẫn còn dám mở miệng ra sàm ngôn nữa sao, chuyện nhà tôi đến phiên chú lo hộ từ khi nào vậy?” Vừa nói, Thân Tống Hạo vừa vung tay đấm vào cằm Thân Tống Trạch làm hắn ngã lăn ra nhà.
Hoan Nhan cũng tức giận run người, nhưng cô cố nén, kéo tay Thân Tống Hạo lại: “A Hạo, không đáng để anh bẩn tay. Miệng chó có bao giờ mọc được ngà voi đâu” Cô quay sang Thân Tống Trạch: “Cút ngay ra khỏi nhà tôi, nhà này không hoan nghênh chú!”
Thân Tống Trạch xấu hổ đứng dậy, lau vết máu bên khoé miệng: “Được rồi, xem ai mới là người phải cút ra khỏi nhà này! Hừ…!”
Hắn lùi lũi bước ra khỏi phòng khách
Hoan Nhan cả người run rẩy, cô gục đầu vào vai Thân Tống Hạo lặng lẽ khóc. Câu nói của Thân Tống Trạch khiến cô nhớ tới đứa con bị mất kia. Ngày ấy cô đã đau lòng biết bao…
Hai người lớn ở trong phòng không biết phía ngoài cánh cửa ra vào phòng khách Dật Lan vừa chạy vụt đi…
************************

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Status: Completed Author:

Mang thai được hai tháng, anh bất ngờ đưa đơn ly hôn mà không có dấu hiệu báo trước.

“Không còn đường nào cứu vãn nữa sao?” Cô đang ở trong phòng bếp làm bánh sinh nhật ngọt ngào cho anh, trên mặt cô dính đầy bột mì trông thật buồn cười. Giọng cười của anh trước sau như một đầy sự mỉa mai, anh kiên quyết lắc đầu.

“Nếu em…. có con của chúng ta?” Cô thử thăm dò nhưng anh vẫn cười một cách hờ hững.

“Hứa Hoan Nhan, từ trước đến nay tôi đều dùng biện pháp an toàn” Anh lo lắng khoát tay đưa tờ ly hôn trước mặt cô.

Cô ký giấy theo lời đề nghị của anh, cô rời đi không mang theo gì ngoài sinh mệnh bé nhỏ ba tháng trong bụng cô.

Ba năm sau, Thân Tống Hạo chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày anh gặp lại Hứa Hoan Nhan. Cô trong tay với người đàn ông khác, nhìn anh mỉm cười gật đầu rồi đi lướt qua anh mà không quay đầu lại….

Nguồn: diendanlequydon.com

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset