Nụ hôn của Nghê Giản giống như mồi lửa, thiêu cháy cả hai.
Không biết đã vào nhà như thế nào, họ điên cuồng hôn nhau. Sau đó, dùng tốc độ nhanh nhất để cởi quần áo của đối phương.
Lục Phồn ôm Nghê Giản, đặt cơ thể trắng như tuyết của cô lên sofa. Động tác của anh nôn nóng hiếm thấy. Anh vuốt ve, hôn lên môi cô, hận không thể khiến cô ướt hết. Tay anh dò xét xuống dưới, sờ vào bên trong.
Nghê Giản cong người, thở dốc. Tay anh càng chuyển động, phản ứng của cô càng lớn. Cô cắn răng, không muốn bị yếu thế, thế nhưng chịu không nổi.
Lục Phồn rất nhanh tìm kiếm được nơi ướt át khiến anh hài lòng. Anh quỳ trên ghế sofa, con ngươi đen nháy nhanh chóng thu lấy Nghê Giản, vươn tay kéo thắt lưng của mình ra Anh vội vàng, gắng sức kéo mạnh, nhưng làm thế nào cũng không thành công.
Nửa phút đồng hồ trôi qua. Anh thở hổn hển, trên trán, trên mặt đổ đầy mồ hôi.
Nghê Giản nằm đó, nheo mắt nhìn vẻ lo lắng của anh. Cô muốn cười, muốn nói vài câu trêu chọc anh. Nhưng miệng còn chưa mở ra, ánh mắt đã đỏ hết lên.
Cô chống khuỷu tay ngồi dậy, đưa tay, nắm chặt tay anh, cởi thắt lưng giúp anh. Tay cô nhỏ nhắn linh hoạt, chỉ vài động tác đã cởi bỏ xong. Cô rút dây lưng, cởi cúc, sau đó kéo khóa xuống, cuối cùng giúp anh cởi sạch quần.
Cô cũng quỳ xuống, ôm cổ anh, dán chặt cơ thể trần trụi vào người anh. Cô hôn lên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, nếm vị chát mặn, rồi cắn vành tai anh.
Lục Phồn không kiềm chế nổi, phát ra những tiếng rên khó chịu.
Nghê Giản dừng lại, nhìn anh hai giây, đẩy anh ngã xuống, ngồi lên trên. Cô nhoài người về phia trước, sờ yết hầu, lồng ngực, cơ bụng. Cuối cùng, nắm nơi đang ngạo nghễ vươn lên, chậm rãi tiến vào trong cơ thể mình.
Khi giao hòa cùng một chỗ, cả hai đều giật mình. Nghê Giản cắn môi, nhưng không ngăn được âm thanh phát ra.
Lục Phồn ôm cô trở người, thắt lưng vươn thẳng, nhấn mình vào sâu hơn.
Nghê Giản há to miệng: ” A…”.
Lục Phồn cúi đầu, cắn miệng cô, đầu lưỡi đưa vào trong. Toàn thân anh tràn đầy năng lực, trở mình khuấy đảo hết lần này tới lần khác.
Đầu lưỡi Nghê Giản nóng hổi, chỗ dưới thân cũng vậy. Khắp người cô nóng ran, mỗi giọt huyết dịch kêu gào rầm rĩ muốn anh.
Thân thể cô muốn anh, trái tim cũng muốn anh.
Lục Phồn sẽ không để cô thất vọng, mỗi cú nhấp của anh đều khiến thần chí cô rung động. Bọn họ đã chia tay nhau quá lâu, gặp lại quá muộn, gần nhau thì ít, xa nhau thì nhiều.
Giờ đây có cô trong vòng tay, anh dù thế nào cũng không muốn buông. Anh hôn xương quai xanh,vai, ngực của cô, không sót một chỗ nào.
” Lục Phồn… ừm”. Nghê Giản gọi tên anh, nức nở nghẹn ngào.
Móng tay cô ghim vào da anh. Anh đẩy nhanh tốc độ hơn. Nghê Giản cong người, miệng thở gấp. Cú đâm mãnh liệt của anh, khiến cô cảm thấy gần như toàn bộ cơ thể anh đều tiến sâu vào trong người mình.
Hốc mắt cô ẩm ướt, gọi to tên anh.
Bọn họ cùng nhau đến.
Hai cơ thể run rẩy hồi lâu.
Sau khi tất cả đã trở lại bình thường, họ vẫn không tách nhau ra.
Nghê Giản nằm trong lòng Lục Phồn. Anh chậm rãi vuốt ve gương mặt cô, từ đôi mày đến bờ môi, hết lần này đến lần khác, như muốn khắc vào trong tâm.
Nghê Giản khẽ gọi anh. Lục Phồn lại gần, dán môi hôn cô.
Nghê Giản hé miệng, để cho đầu lưỡi anh đi vào. Hôn một lúc lâu, hai người buông nhau ra, Nghê Giản nghiêng đầu, điều chỉnh tư thế, nhìn mặt anh.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng mỉm cười.
” Anh xem, trời vẫn còn sáng đấy”. Nghê Giản nói.
Lục Phồn cúi đầu. Nghê Giản nháy mắt, hạ giọng: ” Lần trước rất muốn hôn anh”.
Lục Phồn hơi ngạc nhiên.
Nghê Giản: ” Thật sự rất muốn hôn anh, nhưng em vẫn nhịn được”.
Lục Phồn im lặng, Nghê Giản bật cười: ” Hôm đó anh chưa cạo râu, mặt mũi bẩn thỉu, trông như ông già ấy”.
” Thật sao?”.
” Ừ”. Khóe miệng Nghê Giản giương lên: ” Nhưng, vẫn rất đẹp trai”.
Ánh mắt Lục Phồn dịu dàng, vui vẻ ấm áp. Nghê Giản sờ cằm anh, khẽ nói: ” Khi ấy muốn hôn anh, chỉ sợ bị râu đâm chết”.
Cô nói xong, nghển cổ lên, cọ má vào cằm anh. Lục Phồn thuận thế hôn một cái.
Hai người làm ổ trên ghế sofa đến khi bầu trời tối đen mới đứng lên. Lục Phồn ôm Nghê Giản vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi đã sạch sẽ, Lục Phồn lấy khăn tắm bao lấy cô đưa vào phòng ngủ, mặc váy ngủ cho cô, giúp cô sấy tóc.
” Đói bụng chưa?”. Lục Phồn hỏi.
Nghê Giản đáp: ” Hơi đói”. Dừng một chút, nhớ ra điều gì, cô hỏi: ” Anh thì sao? Đã ăn cơm trưa chưa?”.
” Ăn rồi, ăn trên tàu”.
” Ăn gì?”.
” Bánh quy”.
Nghê Giản túm tay anh ngồi dậy: ” Đi, đi làm cơm ăn thôi”.
” Để anh, em ngủ đi”.
” Cùng đi vậy”. Nghê Giản kéo tay anh.
Lục Phồn nhìn cô, hỏi: ” Không thấy khó chịu à?”.
” Không sao”.
Lục Phồn nắm tay cô cùng đi ra.
Trong tủ lạnh còn ít nguyên liệu nấu ăn, Lục Phồn chọn mấy thứ, hỏi ý kiến Nghê Giản. Nghê Giản nhìn nhìn: ” Em biết làm súp nấm, để em thử xem”.
Lục Phồn nhìn cô không tin tưởng lắm.
Nghê Giản nhướng mày, nói: ” Hai hôm trước em làm rồi, thím Dư dạy em đấy, thím bảo rất ngon”.
” Sao em đột nhiên nấu ăn vậy?”.
Nghê Giản: ” Món đó đơn giản, làm hai lần là biết, không khó lắm”.
” Là anh hỏi, vì sao lại đột nhiên học nấu ăn vậy?”.
Kể từ bữa xào đậu bắp chiên trứng bị hỏng, cô suýt chút nữa đã từ bỏ việc nấu nướng.
” Dù sao cũng phải học một hai món để đề phòng chứ”.
Nói đến đây, cô nhớ ra gì đó, chạy ra bên ngoài, cầm chiếc túi đen mang về hôm qua vào: ” Cái thứ dính và quánh này, em đã học được cách làm rồi”.
Lục Phồn ngồi xổm xuống, mở túi ra, là đậu bắp xanh. Nghê Giản nói: ” Em vẫn phải học thêm một chút. Nhỡ con anh muốn ăn, anh lại không có nhà, em nấu được vẫn tốt hơn”.
Lục Phồn ngây ra: “… Con?”.
Anh ngạc nhiên cúi đầu nhìn bụng cô.
Nghê Giản: ” Anh nhìn cái gì vậy? Chưa có mà”. Nói xong cô thoáng mỉm cười: ” Nhưng em cảm thấy lần này sẽ có”.
Nghê Giản đi cà nhắc ghé sát tai anh.
” Anh cố gắng như thế, con không đến thì thật quá đáng”.
Lục Phồn khẽ giật mình, mặt phát nóng.
+++
Mấy ngày sau, Lục Phồn không ra ngoài, bọn họ ở bên nhau trọn hai ngày. Cũng chỉ là sinh hoạt bình thường, mua đồ ăn, nấu cơm, làm tổ trên sofa xem tivi, đi dạo, nói chuyện phiếm, hôn nhau và ” ngủ”.
Ngày thứ ba, hai người bắt đầu cố gắng làm việc của mình. Nghê Giản tiếp tục công việc phê duyệt, Lục Phồn lại đi sửa xe.
Mặc dù lặp lại cuộc sống độc thân, nhưng họ vẫn không nỡ nhanh chóng bỏ qua.
Ngày nghỉ cuối cùng, Lục Phồn đưa Nghê Giản đi xem phim. Khi quay về đi qua Công ty lưới điện miền Nam, Nghê Giản muốn thuận đường thăm Nghê Chấn Bình.
Hai người đứng ngoài cổng chờ Nghê Chấn Bình tan tầm.
Hơn năm giờ, Nghê Chấn Bình đi ra, từ xa ông nhìn thấy bóng dáng hai người, nắm tay nhau đứng đằng kia. Ông nhận ra, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đi về phía bọn họ.
Từ xa Nghê Giản đã hét to gọi ” Bố”, Nghê Chấn Bình đáp lại.
Lục Phồn nắm tay Nghê Giản đi tới. Lúc đến gần, anh nghiêm túc chào một tiếng: ” Bố”.
Nghê Giản và Nghê Chấn Bình lắp bắp kinh ngạc. Ngay sau đó, Nghê Chấn Bình bật cười, hốc mắt hơi đỏ, liên tục nói: ” Tốt tốt”.
Nghê Giản phản ứng không kịp, nhìn chằm chằm Lục Phồn. Phát giác ánh mắt của cô, Lục Phồn quay sang. Nghê Giản nhìn anh một hồi, quay mặt đi, cúi đầu xuống, khóe miệng vui sướng không che lại được.
Trên đường trở về, Nghê Giản nằm sau lưng Lục Phồn, ôm chặt thắt lưng anh.
Xe máy chạy dưới hàng bạch dương, phong cảnh lần lượt lùi về phía sau.
Trong trái tim Nghê Giản ngập tràn hạnh phúc.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Nghê Giản tỉnh dậy, Lục Phồn đã đi rồi.
Nghê Giản vào bếp xem qua, quả nhiên đã thấy nấu xong cháo. Lúc đi ra, phát hiện tờ giấy Lục Phồn để trên bàn trà. Đọc xong, Nghê Giản đi vào phòng, xốc gối của Lục Phồn lên, thấy một chiếc hộp nhỏ màu cà phê.
Cô mở ra nhìn, là một viên ngọc lục bảo màu xanh lá cây.
+++
Hai tháng sau.
9h tối, Nghê Giản rời khỏi nhà Mai Ánh Thiên.
Cuối thu, thời tiết ngày càng lạnh. Nhiệt độ ban đêm rất thấp, trời mưa xuống càng lạnh hơn. Nghê Giản mặc áo khoác vẫn cảm thấy rét nên mặc thêm một chiếc áo len bên trong. Cô cầm hoa quả mua lúc chiều, mang theo dù ra ngoài.
Bên ngoài mưa không lớn, tí tách rơi.
Nghê Giản đến cổng đại viện phòng cháy chữa cháy, ông chú ở phòng thường trực gọi cô vào tránh mưa. Nghê Giản cảm ơn, đứng dưới mái hiên nhắn tin cho Lục Phồn.
Chưa đến hai phút, Lục Phồn chạy ra. Anh đi tới nắm tay cô, lạnh buốt.
Anh cau mày: ” Trời lạnh lắm, sau này buổi tối đừng ra ngoài nhé”.
Nghê Giản đáp lời, đưa hoa quả cho anh: ” Em định không đến đây đâu nhưng có chuyện quan trọng phải nói cho anh biết”.
Lục Phồn nhận túi hoa quả, hỏi: ” Chuyện gì thế?”.
Nghê Giản rút tờ giấy trong túi áo ra, đưa cho anh: ” Tự anh xem đi”.
” Là cái gì…”. Lục Phồn vừa cầm vừa cúi đầu, giọng nói đứt quãng.
Hết sức im lặng.
Nghê Giản nhìn mặt anh, nụ cười dần nhòe đi.
Không đợi anh phản ứng, chính cô vui mừng ôm anh trước: ” Lục Phồn, bé con cuối cùng cũng đã đến.”