“Chuyện từ khi nào rồi?”
Đây là câu đầu tiên của Quách Dược sau khi gấp gáp chạy đến.
Triệu Tấn Dương đứng dựa ở cửa xe chỉ vào bên trong, “Lên xe rồi nói.”
Quách Dược đi vòng qua bên ghế phụ, được nửa đường thì bị gọi lại.
“Cậu lái đi.” Triệu Tấn Dương nói.
Quách Dược nở nụ cười hiếm hoi, “Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi à.”
Triệu Tấn Dương đổi sang ngồi ở ghế phụ, vừa nói vừa thắt dây an toàn, “Tôi đã đồng ý với hai mẹ con họ rồi.”
Quách Dược khởi động xe, “Đi đâu đây?”
Triệu Tấn Dương đọc địa chỉ.
“Muốn đi thật à?”
“Lái đi.”
Quách Dược nắm lấy vô lăng, nghiêng người nhìn anh nói: “Tìm được hắn rồi thì anh định làm gì?”
“Tìm được rồi nói sau.”
Quách Dược dứt khoát tắt xe, “Anh phải nói rõ ràng đi.”
Triệu Tấn Dương dứt khoát nói: “Ra tay đánh đòn trước.”
“Anh định làm đến mức nào?”
Triệu Tấn Dương cười một tiếng, “Quách Dược, cậu sợ đầu sợ đuôi như thế từ lúc nào vậy?”
Chiêu khích tướng cũng chỉ để Quách Dược im lặng một chốc.
“A Dương, bây giờ không giống trước kia nữa, dù sao anh cũng phải nghĩ cho rõ hậu quả mỗi bước.”
Triệu Tấn Dương biết, không có thân phận cảnh sát, mỗi bước bây giờ đều là hành động cá nhân, chỉ có mục đích bản thân.
“Cậu lái xe đi.” Triệu Tấn Dương nói.
Quách Dược thầm thở dài, lại vặn chìa khóa.
Địa chỉ lần trước Thái Tam đưa là khu công nghiệp ở ngoại ô. Lúc đến mới biết đã ngừng sản xuất, xưởng giá rẻ đã được chuyển cho nhân công từ ngoài đến, bảo vệ mặc đồ rằn ri rất có dáng vẻ, nhưng cũng chẳng hỏi gì nhiều, ngáp một cái rồi để bọn họ vào.
“Thật sự là ở đây?”
Quách Dược hỏi, Triệu Tấn Dương cũng không chắc lắm.
Cũng không biết Thái Tam là buồn chán hay là để che giấu tai mắt người ta mà chọn cái chỗ rẻ rách này.
“Đi vào xem chút.”
Triệu Tấn Dương đang định xuống xe thì Quách Dược kêu lên một tiếng, lại bật đèn xe lên.
Chiếc xe bán tải đậu ở gần bên ngoài tường, đằng trước là một con ngõ cụt. Nhà lầu hai bên chẳng ai thuê, tối đen một mảng, bờ tường đối diện không có lấy một bóng người, lúc này lại chợt có người xuất hiện trong ánh đèn, .
Triệu Tấn Dương và Quách Dược đưa mắt nhìn nhau, rồi cả hai mở cửa xuống xe.
Nụ cười của Thái Tam làm màn đêm càng thêm âm u.
“Tao biết mày sẽ tìm đến mà.”
Đáp lại là tiếng đóng cửa xe.
“Lấy con gái của đội trưởng phòng chống ma túy làm vợ, không tệ đâu đấy Khương Dương, vẫn là mày có cách, à, không đúng ——” Thái Tam giả vờ sờ cằm, rồi nở cái điệu cười gian tà cùng hàm răng ố vàng, “Không phải ông đây nên gọi mày là ‘cảnh sát Triệu’ sao? Ha ha ha ——”
Triệu Tấn Dương và Quách Dược đến gần hai bước.
Thái Tam cũng lùi về sau, một tay buông lơi vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng giờ mày không phải là cảnh sát nữa nhỉ, ông cũng chưa từng thấy cảnh sát nào như thế ——” bỗng Thái Tam rủ cánh tay phải xuống, quẫy một phát như không có xương sống, mặt ra vẻ đau đớn, “Ha ha ha ——”
“Còn mày nữa ——” Thái Tam đưa tay phải chỉ vào Quách Dược, “Đừng tưởng ông ở trong tù lâu mà không biết gì, nhất định là mày trước đây đã cùng thằng họ Triệu kia tiếp xúc anh Kình. Ông nói cho chúng mày biết, bây giờ ông đây là công dân tự do, trong sạch, chúng mày không có bằng chứng bắt tao, ha ha ha ——”
“Tao không phải là cảnh sát thì vẫn là người, vẫn có thể bẻ gãy hai chân mày như thường.” Triệu Tấn Dương cắn răng, độc địa nói.
“Đến đi ——” Thái Tam giang rộng hai tay, “Chúng mày xông lên hết đi ————! Giết chết Lư Kình còn có một phần công lao của chúng mày đấy, đến đi! Nhìn xem Lư Kình sống lâu hay ông đây sống lâu!”
Triệu Tấn Dương tính nhào đến thì bị Quách Dược cản lại.
“Mày đừng tưởng chuyện năm đó phạm phải thì có thể xóa bỏ, dưới tay mày có bao nhiêu mạng người, tự mày biết rõ!” Quách Dược cảnh dáo.
Thái Tam ngoáy tay, giả vờ ngu dốt nói: “Thế à? Sao ông đéo nhớ gì nhỉ? Ồ —— Cũng có thể là do nhiều quá, ha ha ha! Chúng mày bắt ông thì phải có bằng chứng, không bằng không chứng mà mày đòi bắt ông thì có khác gì tên lưu manh ông đây đâu! Ha ha ha ——!”
Nhân lúc Thái Tam phân tâm nói chuyện với Quách Dược, Triệu Tấn Dương nhảy lên trước, vọt đến cạnh Thái Tam.
Bao nhiêu mập mạp kiệt quệ mà những năm tháng trong tù đem lại đã hoàn toàn lộ rõ trong hoàn cảnh xấu, Thái Tam chậm một giây, rồi đưa tay ra đằng sau lưng.
Cuối cùng Triệu Tấn Dương cũng đã rõ vì sao Thái Tam lại chọn ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Thái Tam móc một khẩu súng ở sau lưng ra, mắt thấy tay kia đã lên nòng, Triệu Tấn Dương tung chân lên đá, đập trúng giữa cổ tay Thái Tam, rung lên làm rớt khẩu súng, rồi lại bồi thêm phát nữa, đá bay hắn văng mấy mét.
Quách Dược thấy bên mình đã tấn công được, cũng xông lên hỗ trợ, hai tay vòng lấy cổ Thái Tam như sắt thép khóa lại, mắng chửi vô cùng hung dữ.
Triệu Tấn Dương không hề để lỡ một giây nào, xông lên đạp vào bụng Thái Tam, sau đó lùi ra sau cùng Quách Dược. Đang định tiếp tục thì Quách Dược nhắc nhở, “Đừng giết chết hắn.”
Triệu Tấn Dương hoảng hốt, lực đạo ít đi ba phần.
Tuy nói thì nói thế, Quách Dược cũng không chẳng để lại đường sống.
Triệu Tấn Dương vội vàng nhặt khẩu súng lên, nhét vào sau thắt lưng, để áo khoác che lại.
“Tính xử lý hắn thế nào?” Quách Dược hỏi.
Có thể xứ lý thế nào đây?
Thả, là thả hổ về rừng.
Giết, là lấy mạng đổi mạng.
Nếu là năm đó, chắc chắn Triệu Tấn Dương sẽ không do dự mà bóp cò.
Triệu Tấn Dương cười gằn.
Từng khuôn mặt lướt qua trước mắt, Lương Chính, Lôi Nghị, Thẩm Băng Khê… Cuối cùng kết thúc trong quả lựu đạn, trong tầm mắt là cánh tay phải cháy khét của mình.
“A Dương ——!”
Quách Dược gào lên làm Triệu Tấn Dương giật mình.
“Anh không thể giết hắn được!”
Thái Tam nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt đang hận không thể nghiền nát răng, cả người run lên, tự đắc cười lộ ra hàm răng vàng khè.
“Anh về xe trước đi!” Quách Dược ra lệnh, “Nghe lời tôi, anh lên xe trước!”
Triệu Tấn Dương siết chặt tay đến mức khớp xương trắng bệch, mỗi một bước đi đều như nghiền nát cát.
“Này ——” Thái Tam nhân lúc Quách Dược lơi là cảnh giác mà kêu lên, “Nhà trẻ tan học lúc bốn giờ phải không?”
Triệu Tấn Dương khựng lại.
“Ha ha ha —— Ặc ——”
Quách Dược siết chặt hắn.
Triệu Tấn Dương lao nhanh lên ghế lái, gần như khởi động xe trong tích tắc, chiếc bán tải lao ra ngoài như đại bác bắn.
“Tránh ra!” Triệu Tấn Dương nhìn thẳng gầm lên một tiếng.
Lúc chiếc bán tải lao đến cạnh Thái Tam và Quách Dược, Quách Dược đột nhiên buông Thái Tam ra, nhảy sang một bên.
Thái Tam loạng choạng ngã xuống đất, muốn bò dậy nhưng tay chân trơn trượt, khổ sở bò ra ngoài.
Xe bán tải như con quái thú tức giận lao đến gần ——
“A Dương ——!”
“A ——!!”
Quái thú như đột nhiên bị níu lấy từ phía sau, tiếng xe phanh kít đâm thủng màng nhĩ, chiếc bán tải dừng đột ngột.
Nhất thời xung quanh trở nên im ắng, chỉ còn lại tiếng động cơ rù rù, từng chút từng chút, như đếm cùng tim đập.
Triệu Tấn Dương mở cửa nhảy xuống, ngồi xổm bên bánh trước.
Ở đó, Thái Tam nằm nghiêng trên đất trước đầu xe, bánh trái miễn cưỡng cán tóc hắn.
Tiếng thở nặng nề phá vỡ im lặng, Thái Tam trợn to mắt như cóc, mặt đầy mồ hôi nhìn anh chằm chằm.
Triệu Tấn Dương khinh bỉ: “Mày lợi hại thật, ở đây mà mày cũng mò ra được.”
Thái Tam không bị thương lại thản nhiên cười lớn, trong giọng dương dương tự đắc có vẻ giễu cợt.
“Mày có biết vì sao tao tìm được bên này không? Vợ mày không đổi số điện thoại, mở group bạn bè lên thì toàn là quảng cáo tiệm của nó, ha ha ha…”
Hứa Liên Nhã không hề đổi số, Triệu Tấn Dương nảy sinh cảm giác tự trách, cũng cười theo.
Cười lại cười, tay mò lấy khẩu súng ở đằng sau, đặt lên ấn đường Thái Tam.
“Đến súng còn chưa lên nòng mà mày dám uy hiếp tao à,” Triệu Tấn Dương nói, “Nếu mày dám động đến họ, thì lần sau tao không thắng xe đâu.”
Thái Tam không chớp mắt mà nhìn anh, nói: “Mày muốn giết tao, mày cũng không sống nổi; tao mà chết, mày cũng đừng mơ được sống tốt.”
Triệu Tấn Dương cười lạnh đứng dậy, đá đầu hắn ra khỏi bánh xe.
“Không phải mày muốn biết Lư Kình chết thế nào sao, yên tâm, đợi lúc mày chết mày sẽ biết.”
***
Vẫn là Quách Dược lái xe về, đến khu nhà của Hứa Liên Nhã, hai người im lặng không nhúc nhích.
“Đưa tôi.” Quách Dược xòe tay ra.
Triệu Tấn Dương không cử động.
“Đưa súng cho tôi.” Quách Dược lặc lại.
Triệu Tấn Dương muốn mở cửa xe ra, lúc né người thì thấy sau lưng có gió, lập tức xoay tay chặn cổ tay Quách Dược lại.
“Tôi cần nó hơn cậu.” Triệu Tấn Dương đẩy tay anh ta về.
Quách Dược không cướp nữa, bình tĩnh nói: “Anh hiểu rõ hơn tôi mà, bây giờ anh mà tàng trữ súng, nếu xảy ra chuyện sẽ không có ai có thể bao che cho anh đâu.”
“Quách Dược, tôi biết rõ, bây giờ tôi không phải là cảnh sát.” Triệu Tấn Dương đẩy cửa xe ra.
“Từ khi Thái Tam tìm đến cửa, tôi chưa từng nghĩ có thể rút lui toàn thân.”
***
Triệu Tấn Dương cất kỹ súng rồi mới vào phòng ngủ, cuốn sách trên tay Hứa Liên Nhã đã đọc sắp xong.
“Hôm nay đọc gì thế?” Anh tìm đề tài nói.
“Yêu cầu trong nghề nghiệp.” Hứa Liên Nhã không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói.
Triệu Tấn Dương tắm xong quay ra, Hứa Liên Nhã đã đặt sách xuống. Khi đã hong khô tóc xong, anh liền tắt đèn nằm xuống bên cô.
Triệu Tấn Dương khẽ ôm lấy cô, “Liên Nhã, anh đã nghĩ xong chuyện đứa bé rồi.”
“Ừ?”
“Chúng ta có thêm đứa nữa đi, ngày mai anh sẽ bắt đầu cai thuốc cai rượu.”
Hứa Liên Nhã xoay người lại, “Anh nghĩ rõ rồi? Em còn chưa hỏi A Dương…”
“Ừ, tốt nhất là con trai, không nghe lời có thể đánh, còn con gái không nỡ…”
Hứa Liên Nhã cười phì một tiếng, “Đến cái này mà cũng nghĩ đến rồi à. Nếu là con gái thì sao?”
“Vậy thì cứ nuôi tốt vào, hai đứa là đủ rồi. À đúng rồi,” Triệu Tấn Dương nhúc nhích, “Anh đổi xe cho em nhé, chiếc kia của em cũng gần mười năm rồi.”
“Anh có hai triệu à?”
Triệu Tấn Dương cười, “Không có hai triệu. Mấy năm nay tiền lương của anh gần như không dùng tí nào, ngoài lúc xây phòng tân hôn trong nhà và mở tiệm ra, vẫn đủ để mua xe.”
“Em có xe…”
“Mua SUV đi, sau này có hai đứa rồi, không gian cũng lớn hơn.”
Hứa Liên Nhã cẩn thận ngửi ở vai anh, nhưng chỉ có mùi sữa tắm.
“Tối nay không say đấy à.”
“Anh nói thật.” Triệu Tấn Dương hôn lên trán cô trong màn đêm, “Dĩ nhiên chúng ta phải lấy giấy chứng nhận trước đã, ngày mai thế nào? Mai là thứ ba… Mà nếu em muốn chọn ngày tốt cũng được, thời gian tùy em.”
Hứa Liên Nhã đưa hai tay giữ lấy mặt anh, ánh mắt khóa chặt mắt anh, “Triệu Tấn Dương, anh nói thật?”
Triệu Tấn Dương không tránh né, “Không câu nào là giả cả.”
“Vậy thì mai đi, thứ ba là ngày tốt.”
“Được, nghe em.”
Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương cùng đưa A Dương đi nhà trẻ, sau đó liền đến cục dân chính.
Triệu Tấn Dương có rất ít quần áo nhạt màu, Hứa Liên Nhã chọn ra một bộ màu ngà ít khi thấy, nhìn qua như bị bạc màu.
“Hay là… đi mua một bộ?” Triệu Tấn Dương đề nghĩ.
Hứa Liên Nhã giũ áo, “Cái này đi. Người đến là được, quần áo không thành vấn đề.”
Cô là thẳng áo, sau đó trang điểm.
Triệu Tấn Dương ló đầu vào gương so sánh mặt hai người, lại nói: “Hay là cũng trang điểm cho anh đi?”
Hứa Liên Nhã cười đẩy anh ra.
Bọn họ đến sớm, xếp hàng thứ hai. Lúc vào cửa được bảo vệ chỉ dẫn điền đơn trước.
Sau khi làm việc Triệu Tấn Dương rất ít khi cầm bút, dùng tay trái lại không quen, ngoài tân ra, những chữ khác viết vừa chậm vừa xiên xẹo, còn gà bới hơn cả chữ A Dương viết.
Hứa Liên Nhã điền rất nhanh, ngồi bên cạnh nhìn.
“Từ từ mà viết, không cần vội.”
Triệu Tấn Dương cứ thế viết đến mức tay đổ đầy mồ hôi.
Bọn họ không chuẩn bị ảnh trước, được dẫn đến chỗ chụp để chụp ảnh.
Nhân viên làm việc cơ bản đều là nữ, thái độ dễ gần kiên nhẫn.
Đã lâu rồi Triệu Tấn Dương chưa chụp ảnh, lúc đầu hơi cứng, bị nhắc nhở mấy bận, Hứa Liên Nhã không nhịn được, nói: “Cứ để anh ấy vậy đi.”
Triệu Tấn Dương hoàn toàn tỉnh táo, lúc này đã tự nhiên hơn.
Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương đưa đơn và tấm ảnh chụp chung hai người duy nhất cho nhân viên đăng ký, được xác nhận ——
“Cả hai đều mới kết hôn lần đầu đúng không?”
“Vâng.”
“Ừ.”
Làm giấy chứng nhận cần một thời gian, trong quãng thời gian đó nhân viên lại dẫn bọn họ đến trước quốc huy, tuyên đọc lời thề kết hôn.
Nghi thức này làm cho cả Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương đều lúng túng, miễn cưỡng đọc xong. Cuối cùng nhân viên đưa giấy kết hôn ra, hai người cầm chụp thêm tấm ảnh chung.
Chỉ cần đóng dấu nữa là xong, vào lúc sắp thở phào nhẹ nhõm thì lại bị gọi đến trước máy tính nhìn hình.
Ảnh đã rửa xong, đến giờ mời chào – chín mươi chín đồng một tấm CD kỷ niệm, một trăm chín mươi chín đồng một khung tranh.
Triệu Tấn Dương hỏi: “Muốn cái nào?”
Hứa Liên Nhã kéo anh đi, “Muốn cái gì mà muốn chứ.”
Rời khỏi cục dân chính, Hứa Liên Nhã dè dặt đặt hai cuốn sổ chứng nhận nho nhỏ vào trong túi xách.
Triệu Tấn Dương nói còn có chuyện, bảo cô về trước.
Hứa Liên Nhã nhìn anh một lúc, “Được.” Nhưng người lại không đi ngay, đợi Triệu Tấn Dương nhìn sang thì nói tiếp: “A Dương, bọn em sẽ chú ý an toàn. Anh yên tâm.”
Khi đã xoay người toan cất bước đi, lại bị người đằng sau kéo vào lồng ngực.
Triệu Tấn Dương chỉ có thể ôm cô bằng một tay, Hứa Liên Nhã vẫn cảm thấy nửa bên trái có gió lùa qua, cô ôm chặt anh lấy anh, khóa lại nhiệt độ giữa bọn họ.
“… Bị em đoán đúng rồi phải không?”
Triệu Tấn Dương không nói. Hứa Liên Nhã cảm thấy nơi cổ hơi ngứa vì bị đâm.
“Lại có người đến tìm chúng ta gây rắc rối phải không…”
“… Em biết từ bao giờ?”
Hứa Liên Nhã cười xòa một tiếng, lại siết chặt hai cánh tay.
“Vốn đoán mò thôi, đến tối qua mới chắc chắn.” Hứa Liên Nhã nói, “Lần trước anh cũng vậy.”
“Cái gì?”
“Cái lần mà tay anh bị cào, có thể lây bệnh ấy, lúc đó anh hỏi em có nguyện vọng gì. Lần này anh đã đem tất cả đến cho em rồi…”
Hơi nóng của anh phảng phất bên cổ cô, làm cảm giác chân thực của cuộc đối thoại thêm phần sâu sắc.
“Anh sẽ không để mẹ con em gặp chuyện…”
Rõ ràng trời không lạnh, nhưng khi Hứa Liên Nhã mở miệng lần nữa, hàm răng va vào nhau lập cập.
“A Dương, anh đừng quên em là con gái của ai. Cho dù cuối cùng bố em có thể bình an về hưu, người tìm ông ấy gây rắc rối cũng sẽ không vì thế mà dừng lại. Từ khi em vừa ra đời, đã định trước phải trải qua những chuyện không giống người khác rồi.”
Nói đến phần sau, Hứa Liên Nhã dần bình tĩnh lại, không phải là không còn sợ nữa, mà là cái ôm siết chặt đã liên rục rót vào trong cô sức mạnh cùng cảm giác an toàn.
“Bất kể là tìm anh hay tìm em, bây giờ chúng ta là người một nhà, nên đối mặt cùng nhau…”
“Anh sẽ không để mẹ con em gặp chuyện gì.” Đây là cam kết duy nhất của anh.
“A Dương là con gái của chúng ta, em cũng sẽ bảo vệ con bé.”
Hứa Liên Nhã thấy bên cổ lại ấm áp hơn, thoang thoáng có cảm giác ướt át.
“Anh sẽ bảo vệ bọn em, hai người bọn em cũng sẽ bình an.”
Cô vùi đầu thật sâu vào hõm vai Triệu Tấn Dương, cảm giác run sợ lại lần nữa tấn công.
“Thiếu anh cũng không được… Mấy chuyện tối hôm qua anh đồng ý, cũng phải làm được hết cho em…”