Tuy Tẩy Tội kiếm mạnh nhưng chưa đến mức Lý Thất Dạ không thể thiếu nó, dù sao trong tay hắn có mấy món binh khí mạnh như Tẩy Tội kiếm, thậm chí có binh khí mạnh còn hơn Tẩy Tội kiếm. Với Lý Thất Dạ thì binh khí như Tẩy Tội kiếm hoàn toàn có thể thay thế, hắn lấy Tẩy Tội kiếm khỏi Tẩy Tội viện chẳng qua vì một chốc nổi hứng muốn làm thử, hắn không thật sự muốn cướp thần kiếm khỏi Tẩy Tội viện.
Đỗ Văn Nhụy dẫn theo học sinh Tẩy Tội viện lại vái Lý Thất Dạ:
– Các bạn học, chúng ta hãy cảm tạ Lý công tử dìu dắt!
Nhóm học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực ngoan ngoãn theo Đỗ Văn Nhụy lạy dài, hết sức cung kính, thành kính, chân thành.
Dọc đường đi Lý Thất Dạ thật sự giúp đỡ rất nhiều, cho bọn họ nhiều điều lợi, khiến nhóm học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực vô cùng cảm kích.
Đỗ Văn Nhụy cảm khái, mang chút thương cảm chân thành chúc Lý Thất Dạ:
– Nguyện bạn học Lý tương lai mọi việc thắng lợi!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Sẽ, tin tưởng quang minh sẽ có ngày soi sáng Tẩy Tội viện.
Đỗ Văn Nhụy cúi đầu hướng Lý Thất Dạ rồi mang tất cả học sinh Tẩy Tội viện rời đi, lúc đi nhóm học sinh lưu luyến phất tay với Lý Thất Dạ, sau cùng biến mất phía ngoài sơn cốc Thủy Tinh Bàng Giải.
Nhóm Đỗ Văn Nhụy đi rồi mắt Đại Hắc Ngưu sáng rực hăm hở cười gian:
– Ha, đại thánh nhân, chúng ta nên đi chỗ nào? Chúng ta có phải sẽ đại sát bát phương, đến đâu vô địch tới đó? Đánh đâu thắng đó?
Lý Thất Dạ nhìn tận cùng Thánh sơn, chậm rãi nói:
– Đi dạo, đi vào trong xem thử.
Đại Hắc Ngưu giật nảy mình, kiêng dè nói:
– Mợ, thật sự đi vào trong đó? Thật ra vượt qua vườn thánh thú thì đã không thuộc phạm vi Thánh sơn. Nói khó nghe chỗ đó là tù, ai đi vào thì kẻ đó thảm, không ra được. Gì mà quang minh soi sáng, quy y quang minh, toàn là lừa người. Nó muốn ngươi đi chịu chết, tăng thêm khóa cho đạo cơ thôi.
Lý Thất Dạ nhàn nhã liếc Đại Hắc Ngưu:
– Chẳng phải ngươi không sợ gì hết sao?
Đại Hắc Ngưu lúng túng cười gượng:
– Ha ha ha! Đâu có đâu, nhưng… chỗ đó hơi… không may mắn, hơi hơi. Hơn nữa đi chỗ đó khiến người bứt rứt khó chịu ấy mà.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Ngươi sợ thụ yêu già chứ gì?
Đại Hắc Ngưu nhảy cẫng lên, cao ngạo nghễ bễ bát phương:
– Vớ vẩn! Bổn soái ngưu làm sao có thể sợ thụ yêu già? Hừ hừ, ỷ lớn tuổi hơn chút, con người ta kính già yêu trẻ nhất, chứ nếu đánh nhau thì…
Lý Thất Dạ xì cười lườm nó:
– So tài khoác lác?
Đại Hắc Ngưu cười gượng:
– Đại thánh nhân đừng nói vậy, he he, thật ra thì tại ta và thụ yêu già có chút xíu hiểu lầm, nhỏ xíu xiu.
– Hiểu lầm nhỏ?
Lý Thất Dạ nhìn Đại Hắc Ngưu từ trên xuống dưới, thản nhiên nói:
– Chắc không phải ngươi làm chuyện gì xấu không thể đưa ra ánh sáng đi?
Đại Hắc Ngưu cười nham nhở:
– Ậy, không có gì, gặm mấy miếng lá của thụ yêu già thôi.
Đại Hắc Ngưu cười lúng túng xen lẫn đắc ý, có thể thấy nó không đơn giản chỉ ăn mấy miếng lá.
Đại Hắc Ngưu không quên oán trách, vẻ mặt buồn bực:
– Hừ! Nhưng thụ yêu già hẹp hòi chắt mót, có chút xíu đồ mà giận điên lên làm chi? Hai chúng ta dù gì là hàng xóm lâu năm, đồ bủn xỉn!
Có vẻ Đại Hắc Ngưu chịu thiệt lớn trong tay thụ yêu già nên mới lộ ra bộ dạng như vậy.
Lý Thất Dạ phớt lờ Đại Hắc Ngưu càu nhàu, hỏi nó:
– Bên trong có cái gì?
Đại Hắc Ngưu nhún vai nói:
– Không biết, ta không tìm hiểu kỹ, tóm lại ta hoàn toàn không hứng thú với chuyện Viễn Hoang Thánh Nhân làm. Ta không quan tâm hắn từng mày mò cái gì trong đó, ha, tóm lại ta chỉ cần Thánh sơn. Đưa Thánh sơn cho ta là được, lười để ý đống mục nát hắn làm.
Đại Hắc Ngưu bổ sung thêm một câu:
– Nhưng chắc thụ yêu già biết rõ nhất. He he, theo ta thấy thụ yêu già sẽ phát đại chiêu, lão ta nghẹn cũng lâu lắm rồi.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa xôi nói:
– Đi xem cũng tốt, nên kết thúc chuyến hành trình này.
Đại Hắc Ngưu không chút nghĩa khí đánh bài chuồn:
– Vậy ta không cùng đại thánh nhân. He he, bổn soái ngưu còn bận việc, hẹn gặp lại lần sau!
Chưa dứt lời Đại Hắc Ngưu đã trốn ra sơn cốc.
Sau khi chạy thật xa Đại Hắc Ngưu còn lải nhải:
– Phải rồi, nếu Viễn Hoang Thánh Nhân để lại thứ gì xấu ở bên trong thì xin đại thánh nhân hãy đạp mạnh mấy cước giùm ta. Cái tên ngụy quân tử đó chắc chắn không làm ra chuyện tốt gì, tuyệt đối không để lại thứ tốt lành gì!
Lý Thất Dạ rời khỏi sơn cốc. Thủy Tinh Bàng Giải và Bình Thế Thước tự mình đến đưa tiễn hắn, đặc biệt là Bình Thế Thước, vì ơn cứu mạng hai lần, chúng nó lưu luyến không rời.
Thủy Tinh Bàng Giải và Bình Thế Thước đưa Lý Thất Dạ đi thật xa, hắn nói:
– Tiễn quân ngàn dặm rồi cũng phải chia tay, sắp rời khỏi khu vưc Cổ Viên rồi, về đi.
Thủy Tinh Bàng Giải, Bình Thế Thước cúi đầu hướng Lý Thất Dạ sau đó quay về.
Lý Thất Dạ rời khỏi Cổ Viên, xoay người một cái biến mất.
Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi Cổ Viên một thời gian thì Cổ Viên bắt đầu đóng lại.
Két két két két két!
Quang Minh Thánh Viện có trưởng bối thông báo đám học sinh trong Cổ Viên rút lui, khi tất cả đều ra khỏi Cổ Viên thì bùm một tiếng Cổ Viên đóng kín, biến mất trước mắt mọi người.
Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi Cổ Viên, hắn không đi ra Thánh sơn mà xuyên qua vườn thánh thú vào nơi sâu hơn trong Thánh sơn. Đương nhiên theo cách nói của Đại Hắc Ngưu thì chỗ này đã không thuộc về Thánh sơn, nhưng ở trong lòng tất cả người Quang Minh Thánh Viện thì vượt qua vườn thánh thú là đến nơi sâu nhất vườn thánh thú.
Khi ngươi vượt qua vườn thánh thú đi càng sâu bên trong là điều nguy hiểm.
Lúc Thánh sơn mở ra, Quang Minh Thánh Viện đã cảnh cáo tất cả học sinh không được dễ dàng mạo hiểm vượt qua vườn thánh thú. Có học sinh tự tìm đường chết muốn vượt qua vườn thánh thú, vào sâu bên trong Thánh sơn thì Quang Minh Thánh Viện sẽ không can thiệp.
Bình thường học sinh thực lực ít không dám mạo hiểm, vì bọn họ đã nghe đồn người đi vào chưa từng có ai sống sót ra ngoài. Học sinh có thực lực thật sự càng không tùy tiện mạo hiểm, vì bọn họ biết bên trong hung hiểm. Lực lượng quang minh ở bên trong quá mạnh, nếu bước vào sẽ bị lực lượng quang minh siêu mạnh trói buộc, khi đó ngươi muốn ra cũng khó khăn.
Hơn nữa ở trong này càng lâu ngươi càng không muốn đi ra, chỉ muốn ở mãi bên trong, cuối cùng không thể rời khỏi đây, tọa hóa tại chỗ, chính thức quy y đạo thống.