Chương 6: Người Chung Tình

Người Chung Tình

Lăn xe đi, Lê Diệp hướng về phía cầu thang.

Doãn Chính Đạc nhìn cô chằm chằm, trong mắt ngoài vẻ châm chọc cũng chỉ có vẻ bỡn cợt, anh thật sự muốn xem cô làm trò gì.

Dưới bậc thang, Lê Diệp không hề gọi người đến giúp, mà nhấc người dậy tựa vào lan can, quay đầu gấp xe lăn thành một cái giá vịn.

Cô cứ bám vào lan can như vậy, tay chống cái giá, từng bước từng bước đi lên bậc thang.

Thấy cô chật vật lên cầu thang, gương mặt Doãn Chính Đạc cứng đờ, anh trừng mắt nhìn cô mãi cho đến khi bóng dáng cô khuất dạng sau góc cầu thang.

Theo đường quen thuộc, đi vào phòng ngủ, Lê Diệp đẩy cửa ra, thế nhưng…

Bài trí bên trong không hề thay đổi, ngay cả chậu hoa lúc trước cô đặt trên bậu cửa sổ vẫn còn tốt tươi.

Ngẫm ra thì trong lòng lại thấy chua xót, ngoài bà nội ra, còn có ai giữ gìn nơi này đâu.

Vào xem tủ quần áo, mở cửa ra, bên trong có không ít bộ đồ.

Chọn một bộ, cô cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng trên người. Ngực và đùi đều bị bỏng thành một màu đỏ, hơi đau, cô cúi đầu thổi thổi. Cái cảm giác khô rát này thật sự rất khó chịu.

Tấm kính phản chiếu cơ thể gầy gò của cô, dưới ngọn đèn trông lại nhợt nhạt như không có chút máu nào, vết cắt ở bụng dưới đã thành màu nâu nhạt.

Cô nghiêng đầu, ngồi thất thần một lát. Căn phòng lâu không có người ở, cảm giác lạnh lẽo dần dần rõ ràng. Cô lấy lại tinh thần, cầm bộ quần áo lên.

Trên áo hơi có mùi mốc, hai năm qua đi, quần áo mặc vào người đã hơi rộng.

Vừa ngồi lại xe lăn, cẳng chân bỗng nhiên co rút đau đớn, trán cô đổ đầy mồ hôi lạnh, cô vội vàng gục xuống giường.

Thật sự đau đớn, thời gian quỳ quá dài, cơn co rút khủng khiếp hơn bình thường gấp nhiều lần.

Cô mát xa chân để giãn lỏng cơ, một lúc lâu sau cảm giác đau đớn đó mới dần thuyên giảm.

Lau bỏ lớp mồ hôi lạnh trên trán, cô thở dốc một lúc mới trấn định được.

Nằm yên một chỗ, đưa mắt nhìn bức ảnh ở tủ đầu giường, cô đưa tay lấy lại.

Đó là bức ảnh chụp từ nhiều năm trước, cô còn đang đi học, bà nội đeo kính lão đến tham gia lễ khen thưởng của cô, cô ôm bà, hai người cùng cười rất tươi.

Cô từng thề sẽ không khóc, nhưng vào giờ khắc này, mất đi người thân yêu nhất là một chuyện đau thương không thể kìm nén được, nước mắt cứ không nghe lời mà lăn dài.

Ôm lấy khung ảnh, một lúc lâu, đến khi cả tấm kính lạnh lẽo cũng lây hơi ấm từ cơ thể cô.

***

Sáng sớm hôm sau, Lê Tuyết Ca xoa xoa hai mắt, vừa ngáp vừa xuống nhà ăn sáng.

Đi xuống nhà, cô bé không khỏi kinh ngạc. Lê Diệp vẫn còn quỳ dưới đất, tay giữ bát hương, tay kia cầm cỗ tràng hạt.

Sự thành kính của cô khiến cô cháu gái như Lê Tuyết Ca xấu hổ vô cùng. Bà nội cũng rất thương cô bé, nhưng lần nào phải trông đêm cô bé cũng hậm hực.

Ăn qua loa, Lê Tuyết Ca đặt chiếc bánh bao và ít dưa muối định đưa ra cho Lê Diệp, bỗng thấy Lê Thiên Tố ở phía đối diện đột nhiên đặt đũa xuống, chạy ra cửa, “Anh hai? Sao anh đến sớm vậy?”

Mọi người cùng quay đầu lại nhìn Doãn Chính Đạc. Tối hôm qua anh đến đây trông một ca, đến gần nửa đêm mới đi, vậy mà sáng sớm đã lại đến.

Không phải con cháu họ Lê mà lại có thể làm như vậy, phần tâm ý này thật sự khó mà có được…

Trong đó, ngoài mối giao hảo giữa hai nhà ra, có lẽ do anh vẫn còn nhớ nhung Sơ Vũ. Người đã đi rồi, nhưng không ai ngờ, cậu hai nhà họ Doãn lại là người chung tình đến vậy. Hai năm nay, ngoài việc tập trung cho sự nghiệp ra, anh không có động tĩnh gì về chuyện tình cảm.

Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Status: Completed Author:

Nhị thiếu gia nhà họ Doãn có gia thế số một, anh giàu có, đẹp trai, sự nghiệp thành đạt, mà tình trường lại như ý. Mọi thứ có thể coi là hoàn hảo, nhưng duy chỉ bị xuất thân thấp kém của cô vấy bẩn.

Đêm đó, sau cơn say, cô tỉnh lại giữa lúc bị mọi người vây quanh nhìn thấy mình và anh trong tình trạng quần áo không chỉnh tề. Từ nay trở đi, thế giới sụp đổ. Cô bạn gái môn đăng hộ đối với anh ra đi mà lòng còn ôm hận, anh bạn trai thanh mai trúc mã của cô vì cô mà lâm chốn lao tù. Người người chỉ trỏ, bạn bè cách xa, cô đành phải khổ sở ra đi. Đi được vài năm, quay lại cố hương, anh vẫn là chàng công tử nổi bật, còn cô vẫn gánh lấy cái danh bị nguyền rủa, làm bạn bên cạnh chỉ có chiếc xe lăn lạnh lẽo.

Tưởng rằng có thể dừng lại, không có bất cứ liên quan gì đến anh nữa, chẳng ngờ, anh chưa bao giờ buông bỏ nỗi hận, truy đuổi mạnh mẽ, từng bước áp sát. Ngày cô muốn lên máy bay rời đi, anh thản nhiên gọi điện tới, “Tôi đã nghĩ ra một vạn cách trả thù, nhưng tôi phát hiện ra, không có cách nào thú vị hơn là giữ cô ở bên tôi cả đời.” Vì để bảo vệ người thân và gia sản tổ tiên để lại của bạn trai, cô cắn răng, phủ chiếc áo cưới rơi vào tay anh. Sau khi kết hôn, mọi người vẫn thấy bạn gái bên cạnh anh không ngừng thay đổi, đối với vợ thì lạnh lùng hờ hững, thậm chí còn bị nhà báo chụp được ảnh anh đánh vợ đến mức phải nhập viện. Tất cả mọi người đều tưởng rằng cô sẽ bị hành hạ đến chết, ngay cả cô cũng vậy. Nhưng, khi cô mang bệnh nặng, ai ai cũng tránh xa, thì người ở bên cô không rời một bước, lại chính là “người chồng” vẫn luôn coi cô như cái đinh trong mắt. Lúc tính mạng cô treo sợi tóc, cô nhìn thấy gương mặt lún phún râu, hai mắt đỏ hồng của anh, “Cô còn sống, người đang ở cạnh tôi, kể cả chết, tro cốt cũng phải nằm trong tay tôi!”

Rốt cuộc, đây là nỗi hận sâu sắc, hay là sự chiếm hữu có âm mưu từ trước?

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset