Câu trả lời của nam tử này đã làm cho Tiểu Thiên kinh ngạc không ít. Tuyệt vọng mấy ngày, lo lắng bất an mấy ngày, vào lúc này lại trở nên yếu ớt không chịu nổi, nàng đột nhiên phát hiện, thì ra ý định ham sống của mình lại mãnh mẽ như vậy, mấy ngày nay làm ra vẻ bất cần chỉ là tự mình an ủi lấy mình mà thôi.
“Ngươi. . . . . . Ngươi là Ám Dạ?”
Những lời này của Tiểu Thiên đã làm cho nam tử hơi sững sờ, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, “Cô nương cũng nghe qua tên của tại hạ ?”
“Thiếu niên thần y, sợ rằng trên đời này người nào muốn sống đều phải biết đến ngài rồi, ta chính là một trong những người muốn sống đó.” Tiểu Thiên nhìn Ám Dạ một cái, tiếp tục nói: “Chỉ là người muốn tìm được các hạ sợ rằng đã mất sức lực vô ích, nhưng xem ra vận may của ta vẫn chưa quay lưng lại với ta, ít nhất để cho ta nhìn thấy thần y rồi, hơn nữa còn là một nam nhân rất tuấn tú!” Một câu cuối cùng, giọng Tiểu Thiên mang theo vài phần bỡn cợt.
Nàng không biết Ám Dạ có thể cứu nàng hay không, có lúc, những người có thứ y thuật inh kia luôn sẽ là người có tính tình quái đản, hoặc sẽ dùng một số điều kiện kì lạ kèm theo gì đó, dù sao nàng nhất định sẽ không thỏa mãn được .
“Vận may của ngươi không quay lưng lại với ngươi?” Ám Dạ hai tay vòng qua ngực nhìn Tiểu Thiên, cười khẽ một tiếng, “Ngươi cho là ta sẽ cứu ngươi?” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Thiên, cố gắng tìm được một tia bất an hoặc là sợ hãi.
Chẳng qua là, hắn không tìm được gì cả.
Chỉ thấy Tiểu Thiên lạnh nhạt hướng về phía Ám Dạ lắc đầu một cái, “Ta chưa nói qua ngươi sẽ cứu ta.”
Nàng nhún nhún vai, nhìn về phía Ám lần nữa, cười cười với hắn, “Rất hân hạnh được biết ngươi, lần sau gặp. Đúng rồi, ta nói lần sau, có thể nói là kiếp sau của ta ấy, nếu như kiếp sau hữu duyên, chúng ta sẽ gặp lại nhé.”
Tiểu Thiên hướng Ám Dạ cười một chút, xoay người định rời đi.
“Chậm đã!” Ám Dạ đưa tay ngăn cản đường đi của Tiểu Thiên, ” Nhưng ta vẫn không nói sẽ không cứu ngươi.”
“Vậy. . . . . . Vậy ý của ngươi là nói ngươi muốn giúp ta giải độc?” Trong mắt Tiểu Thiên bởi vì kích động mà ngấn lệ, tuyệt vọng mấy ngày qua, sợ hãi đối mặt với sinh tử vào lúc này cùng nhau ập tới, rồi lại cảm thấy vô cùng châm chọc.
Hoàng Phủ Tấn gần như dốc hết binh mã tìm kiếm tung tích của Ám Dạ khắp thiên hạ, nhưng làm sao cũng không thể tìm được hắn ta. Đợi đến lúc nàng bởi vì Hoàng Phủ Tấn quyết tuyệt mà dứt khoát rời đi, lại để cho nàng vô tình gặp được, để cho nàng đụng phải người mà dù nàng nằm mơ cũng không hề dám nghĩ đến.
Chương 480
Chương 480
? Lượt xem,
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Status: Completed Author: Sửu Tiểu Áp
“Hoàng Thượng, người đem đóng kỹ viện chẳng phải là buộc nam nhân đi thiến sao”, trừng mắt nhìn bạo quân đang nghiêm mặt, Tiểu Thiên vô tội mà mở miệng nói.
Trời ạ, xuyên qua thì cũng xuyên qua rồi, đổi lại khi xuyên qua lại thành một hoàng hậu đáng thương bị chính lão công hoàng đế của mình đánh. Sau khi đánh xong, còn bị tên bạo quân này ném vào trong lãnh cung.
Thật vất vả nghĩ biện pháp để hắn đuổi nàng ra khỏi cửa, tưởng rằng cuộc sống sẽ tiêu sái, thích ý rồi. Không nghĩ tới nàng chẳng qua là dùng tiền của hắn, giả trang thành khách làng chơi đi kỹ viện bao mỹ nữ mà thôi, như vậy mà hắn cũng e ngại sao?
Đến kỹ viện bảo về nàng không về, hắn trực tiếp đem kỹ viện đóng cửa! Chẳng nhẽ làm hoàng đế như hắn thực rảnh rỗi lắm sao?
Để lại cảm xúc của bạn
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất