Chương 296

Chương 296

Lôi Tuấn Vũ đẩy cửa tiến vào. Vừa mới gọi điện thoại cho cô, nhưng đường dây vẫn bận.
Hắn cũng không có việc gì, nên liền đi qua xem xem, lại thấy cô đang ngơ ngẩn ngồi đó.
“Điện thoại của ai?” Lôi Tuấn Vũ quan tâm hỏi.
Lãnh Tử Tình sợ tới mức đánh rơi ống nghe, lại vội vàng nhặt lên úp vào máy điện thoại, sau đó không dấu vết giấu tờ giấy vào trong túi. “Ừm… không có gì, em vừa rồi gọi đồ ăn bên ngoài.” Cái khó ló cái khôn, Lãnh Tử Tình đỏ mặt nói dối.
Lôi Tuấn Vũ nhíu mày nhìn thần sắc cô có chút bối rối, nói: “Buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn.
Sao còn gọi đồ ăn bên ngoài?”
“Thôi, đừng đi nữa, làm chậm trễ công việc. Hôm nay chúng ta ở đây ăn đi.” Lãnh Tử Tình xấu hổ cười.
Kỳ thật, công ty có nhà ăn, cô ngay cả nói dối cũng không biết! Trong chốc lát chỉ có thể nghĩ ra cái cớ này!
“Hả? Ở đây? Được…” Lôi Tuấn Vũ cũng muốn nếm trải cảm giác khác. Hắn thích cùng Lãnh Tử Tình nếm trải từng cảm giác mới lạ, kể cả là ăn cơm.
“Anh mau về phòng đi. Em đi pha trà cho anh.” Lãnh Tử Tình vội vàng đẩy Lôi Tuấn Vũ ra khỏi văn phòng, đuổi thẳng đến văn phòng tổng tài. Lần này cô cũng không thèm để ý đến ánh mắt những nhân viên khác của hắn nữa, trong đầu chỉ nghĩ đến Thiên đạo thù cần Thiên đạo thù cần! Sợ hắn lại gọi điện thoại đến, để Lôi Tuấn Vũ phát hiện ra!
Lôi Tuấn Vũ cười cười đi về văn phòng của mình, nhìn theo bóng dáng Lãnh Tử Tình vội vã rời đi, lắc lắc đầu. Ha ha, bất tri bất giác, hắn sao lại cảm thấy thái độ của Lãnh Tử Tình đối với hắn có chuyển biến lớn nha! Ha ha, cảm giác này cũng rất tuyệt so với việc cô ở bên cạnh mình, tâm tình hắn đã tốt, bắt tay vào làm việc cũng hào hứng bội phần. Một khắc không nhìn thấy cô, hắn thật giống như thiếu đi cái gì vậy.
Lãnh Tử Tình cầm chén trà, tâm trạng bất an đi pha trà, nghĩ đối sách. Cô đi tìm Thiên đạo thù cần? Cho hắn ta một khoản tiền, để hắn ta chấm dứt việc này? Hắn ta vì sao lại ngang nhiên gọi điện đến đây như vậy?! Chẳng lẽ trong tay hắn ta có bằng chứng gì như là ảnh chụp gì đó sao?
Lãnh Tử Tình cả người ớn lạnh! Không thể nào! Lúc ấy cô cầu xin hắn ta dừng lại, hắn ta cũng không tiếp tục nữa, chẳng lẽ là vì hắn ta đã giấu thứ gì đó như là máy quay phim sao?! Càng nghĩ càng hoảng loạn, càng nghĩ càng sợ hãi!
Không biết đã ngơ ngẩn ở phòng pha trà bao lâu, di động vang lên, Lãnh Tử Tình vừa nhìn là Lôi Tuấn Vũ gọi tới, mới biết được nhất định là Lôi Tuấn Vũ sốt suột, cô vội vàng bưng trà trở
lại.
Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm cái chén nước trắng hoàn toàn không có lá trà kia, ngây người nhìn Lãnh Tử Tình, nhìn đôi môi trắng bệch và lông mi run rẩy của cô, nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ừm, không có việc gì, đột nhiên có chút khó chịu. Em muốn về nhà trước.” Lãnh Tử Tình lấy tay vỗ vỗ lên trán, tỏ vẻ đau đầu. Cô có chút xấu hổ nhìn cái chén mà mình hoàn toàn không bỏ lá trà vào, thật là… Chính mình vừa nãy căn bản là tâm trí để đâu đâu.
“Hả? Có cần đi gặp bác sỹ không?” Lôi Tuấn Vũ thân thiết đi tới, dùng mu bàn tay kiểm tra trán cô.
“Không cần, em về nhà nằm một chút là được rồi. Thân thể của em, em biết rõ.” Lãnh Tử Tình yếu ớt cười cười.
Tầm mắt Lôi Tuấn Vũ bất giác dừng trên bụng Lãnh Tử Tình, gật gật đầu, nói: “Vậy được, anh đưa em về.”
“Không cần! Em tự bắt xe về là được rồi! Buổi chiều chẳng phải anh còn phải họp sao?”
Lãnh Tử Tình từ chối.
Lôi Tuấn Vũ vỗ mạnh sau gáy, hắn thật sự quên mất. Nhìn nhìn Lãnh Tử Tình, nói: “Vậy ăn cơm trưa rồi hãy đi. Đồ ăn bên ngoài em gọi khi nào mang đến?” Lôi Tuấn Vũ nhìn nhìn đồng hồ.
“Hả? Đồ ăn bên ngoài nào?” Lãnh Tử Tình nhất thời không phản ứng kịp. Kỳ thật, cô hoàn toàn không gọi đồ ăn bên ngoài.
Lôi Tuấn Vũ hồ nghi nhìn cô, có chút cẩn thận hỏi: “Tử Tình? Em làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ồ, đúng rồi, đồ ăn bên ngoài! Em đi giục lại một chút. Em quên mất!” Nói xong, vội vàng chạy về văn phòng để gọi điện thoại.
Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn, cô thế này là làm sao vậy? Văn phòng hắn lẽ nào không có điện thoại sao? Có lẽ, cô không nhớ số điện thoại? Lôi Tuấn Vũ chỉ có thể lý giải như vậy. Tuy nhiên, vẫn có chút lo lắng, đăm chiêu nhìn cánh cửa kia.
Đơn giản ăn cơm trưa, Lãnh Tử Tình rốt cuộc có thể một mình trở về nhà. Cô không về thẳng nhà, mà lập tức dùng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho Thiên đạo thù cần, hẹn hắn ta ra ngoài gặp mặt.
Thiên đạo thù cần thật không ngờ người ngồi đối diện sẽ là cô gái tên “Tử Dạ”! Hắn ta cảnh giác nhìn cô chằm chằm, lại nhìn ngó xung quanh quán KFC náo nhiệt, cô cố ý chọn nơi này, e là lo lắng hắn có ý đồ quấy rối cô thì phải!
“Lôi Tuấn Vũ đâu? Sao lại để cô đến đây?!” Trong đầu Thiên đạo thù cần nhanh chóng phân tích việc này! Cô “Tử Dạ” này rốt cuộc có quan hệ gì với Lôi tổng? Hắn vì sao lại dùng thân phận Thiên đạo thù cần để giao tiếp với cô?
“Anh ít nói nhảm đi! Anh tìm Lôi tổng để làm gì?!” Lãnh Tử Tình lớn tiếng quát. Lúc này cô nhìn thấy Thiên đạo thù cần, vẫn toàn thân run rẩy như trước, giống như chính mình ở trước mặt hắn ta hoàn toàn không mặc quần áo vậy.
“Chuyện này cô không cần quan tâm! Cô không phải là thư ký của Lôi tổng đấy chứ?” Thiên đạo thù cần tò mò nhìn chằm chằm vào mặt cô.
“Tôi cảnh cáo anh! Đừng có diễn trò nữa, Lôi tổng anh ấy sẽ không mắc lừa anh đâu!” Lãnh Tử Tình ra vẻ bình thản, muốn làm hắn từ bỏ ý định đe dọa.
“Không mắc lừa cái gì? Sao tôi nghe lại không hiểu nhỉ? Không thử xem, thì làm sao biết hắn có mắc lừa tôi không?” Thiên đạo thù cần cười đến đắc ý.
“Anh!” Lãnh Tử Tình giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Được rồi, hôm nay tôi gặp anh, chính là vì chuyện hôm đó!” Lãnh Tử Tình từ trong túi rút ra một tấm thẻ, “Đây là một triệu! Tôi chỉ có một yêu cầu, cách xa Lôi tổng một chút! Vĩnh viễn không được để anh ấy biết hôm đó… hôm đó đã xảy ra chuyện gì! Sau này không bao giờ được quấy nhiễu cuộc sống của tôi nữa!”
Thiên đạo thù cần cau mày đăm chiêu nhìn tấm thẻ kia, chăm chú lắng nghe lời cô gái này nói. Cái gì mà bảo không muốn để Lôi Tuấn Vũ biết chuyện này?! Nói như vậy, cô còn không biết người khởi xướng gây ra tai họa cho cô chính là Lôi Tuấn Vũ, tổng tài Tập đoàn Kiêu Dương?! Ha ha, thật là một chuyện thú vị! Xem ra, lúc này hắn ta thật sự vớ bở rồi!”
“Một triệu? Ha ha, cô cảm thấy tôi sẽ coi trọng một triệu này sao? Thứ trong tay tôi, e là một triệu không thể mua nổi!” Thiên đạo thù cần từ trong ngực lấy ra thứ gì đó được bọc trong giấy.
Lãnh Tử Tình cả kinh, lạnh toát sống lưng: “Cái gì?” Sao cô cứ có một dự cảm xấu.
Thiên đạo thù cần rút ra một tấm ảnh, nheo mắt nhìn tấm tắc khen ngợi: “Khéo thật, quá khéo đi! Không ngờ cô lại là thư ký của Lôi Tuấn Vũ! Ha ha ha! Thiên đạo thù cần ta đúng là có lộc ăn, cô nói có phải không?!” Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – http://truyenfull.vn
Dạ dày Lãnh Tử Tình như bốc hỏa, cố nén khó chịu, cô lạc giọng quát: “Anh thật vô sỉ!” Vội giằng lấy tấm ảnh trong tay hắn ta, định thần nhìn lại.
Trong đầu cô nổ vang một tiếng…

365 Ngày Hôn Nhân

365 Ngày Hôn Nhân

Status: Completed Author:

- Lãnh Tử Tình, 25 tuổi, trong mắt người khác là một cô gái trầm mặc ít lời, không chí tiến thủ, cũng là một nhà văn được yêu thích trên mạng. Lôi Tuấn Vũ, 33 tuổi, giám đốc tập đoàn Kiêu Dương. Hai người từ nhỏ đã ấn định hôn ước, vì yêu cầu bức thiết của hai bên cha mẹ liền đồng ý kết hôn.

- Nhưng không ai biết, ở trước hôn kỳ, hai người nhất trí lập hợp đồng hôn nhân, chỉ có 365 ngày, ước định rất đơn giản, cấp đôi bên đầy đủ tự do… Kết hôn không lâu, hắn đã vi phạm hợp đồng, cưỡng ép cô… Nhưng lớn tiếng thổ lộ ra, lại là tên người phụ nữ khác… Tuyệt vọng xoẹt qua đáy mắt, cô cười lạnh đóng gói hành lý, rời nhà trốn đi! Đều nói “hồng nhan bạc mệnh”, cô chẳng phải hồng nhan, sao cũng giống trong tiểu thuyết bị mất trí nhớ?

- “Anh là ai?” Sự sợ hãi tràn dâng trong lòng, người trước mặt này, cô chưa bao giờ gặp qua. Đáy mắt người đàn ông xẹt qua một tia sáng, nâng cằm cô lên: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, tôi là người đàn ông của em!” Sau khi khôi phục lại trí nhớ, cô trong lòng thầm chửi hắn trăm ngàn lần! Anh là người đàn ông của tôi?! Đúng mới là lạ! Lại đóng gói hành lý một lần nữa, cùng nắm tay người đàn ông khác, bỏ trốn! Nhìn những đoạn miêu tả mấy màn mây mưa thất thường trong tiểu thuyết của cô, con ngươi người đàn ông bắn ra ánh mắt khát máu muốn giết người: Lãnh Tử Tình, em được lắm, đem tôi ra để thể nghiệm cuộc sống?! Trò chơi của em đã kết thúc? Nhưng trò chơi của tôi chỉ vừa mới bắt đầu!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset