Khi vận mệnh sớm được định trước, nhưng ngươi lại không cách nào thay đổi, thì ngươi sẽ làm gì? Sẽ làm một con heo, nhìn mặt trăng mà khóc? Hay sẽ phản kháng đến thịt nát xương tan như con khỉ đá kia?
Đường Tam Tạng là thế nào? Liệu một Kim Thiền Tử đầu thai có thật sự vô tri, vô dụng như trong phim ảnh?
Trư Bát Giới là thế nào? Một Thiên Bồng Nguyên Soái, cai quản mười vạn thiên binh, lại có thể say rượu, không kiềm chế được hành vi, để bị đày xuống trần gian?
Sa Ngộ Tĩnh là thế nào? Cả ngày trầm lặng, chỉ biết gánh hành lý thật sao?
Còn Tôn Ngộ Không lại thế nào? Thật sự đấu tranh là vì cái gì? Một kẻ dám đại náo Thiên cung, lại hoàn toàn “ngoan ngoãn” chỉ sau 500 năm nằm dưới núi?
Ngộ Không Truyện lấy tình tiết trong Tây Du Ký, rồi dùng góc độ là người hiện đại của tác giả mà đưa ra quan điểm của mình về một vài tình tiết trong đó. Mọi chuyện cũng không được nói rõ ràng, mà chủ yếu theo lối tự hỏi.
Mỗi lần đọc lại bộ này, sẽ lại hiểu ra một vài điều trái ngược so với lần trước. Có lẽ, bộ sách này dành cho người không ít tuổi…