Edit: kaylee
Ngay tại sau khi Mộ Dung Tiêu vừa nói xong lời này, đột nhiên, một tiếng cười khẽ truyền đến từ một bên.
Tiếng cười kia truyền đến trong tai Mộ Dung Tiêu, làm hắn hơi hơi nheo đôi mắt lại, một chút sắc bén chợt lóe lên từ đáy mắt.
“Ngươi là người phương nào, nhưng lại dám chê cười bản đại nhân?”
Nghe nói như thế, Long Tân vui vui vẻ vẻ chạy đến trước mặt Mộ Dung Tiêu, nịnh nọt cười nói: “Mộ Dung đại nhân, người này chính là người trợ giúp tộc trưởng giải độc, nàng là một Y Sư.”
Dừng một chút, Long Tân lại thêm một câu: “Không phải là Luyện Đan Sư!”
Thân là một Luyện Đan Sư, giải độc chỉ cần một viên đan dược là đủ rồi, nhưng nữ nhân này cố tình lấy ra ngân châm giải độc vì tộc trưởng! Hiển nhiên, nàng chính là một Y Sư thiên phú không tệ mà thôi, vẫn khác Luyện Đan Sư thật lớn.
Mộ Dung Tiêu gật gật đầu, ý bảo mình biết rồi: “Ngươi có thể hiểu biết độc của ta, chứng minh y thuật của ngươi cũng không tệ, có hứng thú nguyện trung thành với ta hay không? Ta có thể dạy ngươi luyện chế đan dược?”
Cố Nhược Vân nhếch khóe môi: “Dạy ta? Chỉ sợ ngươi còn không có tư cách này!”
Vô cùng càn rỡ!
Đây là cảm giác đầu tiên của Mộ Dung Tiêu đối với Cố Nhược Vân, nhưng mà, hắn không có tức giận vì Cố Nhược Vân càn rỡ, ngược lại có thêm một chút thưởng thức.
“Chờ sau khi ngươi thần phục ta, ngươi sẽ biết ta có thực lực này hay không!”
“À,” Cố Nhược Vân nở nụ cười một tiếng: “Vậy ta hỏi ngươi, ngươi cũng biết thân thể Long tộc tồn tại tật xấu gì, làm cho sinh dục xuất hiện khó khăn?”
Khuôn mặt Mộ Dung Tiêu cương cứng một chút.
Từ xưa đến nay Long tộc đã tồn tại vấn đề sinh dục khó khăn, làm sao mà hắn biết bọn họ là vì sao lại xuất hiện loại chứng bệnh này.
Vì vậy hắn trầm mặc một lúc lâu, nói: “Là vì nguyền rủa!”
“Nguyền rủa?”
“Không sai, quả thật là nguyền rủa! Ở nhiều năm trước Long tộc đã trúng nguyền rủa! Làm cho sinh dục khó khăn! Nếu không, vì sao toàn bộ Long tộc đều có loại vấn đề này? Này đã nói lên nguyên nhân không phải là bình thường! Nếu nói là vì bắc hải tạo thành, thì cũng không có khả năng, ở trước lúc bọn họ di chuyển đến bắc hải, đã có loại chứng bệnh này.”
Tươi cười trên mặt Cố Nhược Vân càng sâu: “Nguyền rủa? Ngươi vậy mà sẽ tin tưởng thứ như nguyền rủa này? Còn cho rằng nguyền rủa là thật tồn tại?”
Sắc mặt Mộ Dung Tiêu có chút không quá dễ nhìn: “Bọn họ quả thật là bị nguyền rủa, mà ta, có đan dược bài trừ nguyền rủa, sau khi bài trừ nguyền rủa này, sẽ giải quyết được vấn đề này.”
“Ngươi xác định lát nữa ngươi cho bọn hắn dùng là đan dược bài trừ nguyền rủa?” Cố Nhược Vân nhíu mày: “Vậy lát sau ngươi ăn vào đan dược này trước, như thế nào?”
“Nữ nhân, lời này của ngươi là có ý tứ gì!” Sắc mặt Mộ Dung Tiêu trầm xuống: “Ta cho bọn hắn đan dược, quả thật là đan dược bài trừ nguyền rủa! Chỉ là loại đan dược này chỉ có người bị nguyền rủa mới có thể dùng, ta cũng không thừa nhận nguyền rủa, nếu lầm ăn thuốc này, sẽ xuất hiện tổn hại đối với cơ thể của ta.”
“Phải không?”
Cố Nhược Vân nhìn qua phía Long Tân, cười như không cười nói: “Vậy để cho Long Tân trưởng lão thử một chút, xem nguyền rủa của ông ra có được bài trừ hay không.”
Bá!
Sắc mặt Long Tân lập tức trở nên tái nhợt, hoảng sợ nhìn Mộ Dung Tiêu.
Nếu nói, ngay từ đầu ông ta còn tin tưởng Mộ Dung Tiêu, nhưng vừa mới nhìn thấy một phen đối thoại của Cố Nhược Vân và Mộ Dung Tiêu này, trong lòng ông ta còn có chút không xác định, mà ở dưới tình huống không xác định, sao ông ta dám dẫn đầu thử đan dược này?
Huống chi, ông ta vốn tính toán tìm những người Long tộc khác thử qua đan dược, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì mới dùng, ai có thể nghĩ đến Cố Nhược Vân sẽ ở vào thời điểm này ném vấn đề cho ông ta?