Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
“Ngươi cũng biết Đạo Thể?” Lần này đổi thành La chân nhân ngạc nhiên.
“Trước kia đệ tử xem thấy trên một ít tạp thư, nói là thời cổ có người thân phụ Đạo Thể, khi tìm thấy công pháp phù hợp Đạo Thể của bản thân, lại tu luyện mười mấy năm, liền từ thân thể phàm nhân trở thành tiên. Đệ tử vốn tưởng chỉ là truyền thuyết mờ hồ, không ngờ hôm nay lại nghiệm chứng được từ nơi La sư.” Thẩm Lạc nói như thế.
“Nghe đồn người tu luyện có được Đạo Thể đỉnh giai nhất, hoàn toàn chính xác có loại tốc độ tu luyện nghịch thiên này. Bất quá nếu là tin đồn, tự nhiên khó phân thật giả.” La chân nhân nói.
“Đỉnh giai nhất… Hẳn là Đạo Thể còn có phân chia cao thấp?” Thẩm Lạc hỏi.
“Tự nhiên là có phân chia cao thấp, ví dụ lấy tu sĩ Đạo Thể đê giai, tư chất của bọn hắn hoàn toàn chính xác mạnh hơn người bình thường, nhưng tu luyện cũng chỉ nhanh hơn một chút. Mà tu sĩ Đạo Thể đỉnh giai, chẳng những tốc độ tu luyện vượt xa người bình thường, thậm chí mười mấy lần, còn có các loại thiên phú thần thông, chênh lệch nhau cực lớn.” La chân nhân giải thích.
Thẩm Lạc nghe lời ấy, trong lòng âm thầm suy nghĩ, tự cảm thấy tốc độ tu luyện trong mộng, tựa hồ còn nhanh hơn mấy phần so với tu sĩ Đạo Thể đinh giai mà La sư nói, chỉ là hắn lại không phát hiện chính mình có năng lực thiên phú gì.
“Ngươi đột nhiên hỏi cái này, cần làm chuyện gì sao?” La chân nhân thấy Thẩm Lạc trầm ngâm không nói, liền hỏi.
“La sư, đệ tử cũng chỉ là nhất thời hiếu kỳ, nghĩ thầm nếu mình có được tư chất này, có lẽ tu luyện kéo dài tính mạng không phải là vấn đề.” Thẩm Lạc hít một hơi, nói ra.
“Người có được Đạo Thể đỉnh giai tu hành, cơ hồ năm sáu trăm năm mới nghe được một người, ngươi cơ bản không nên vọng tưởng. Ngày sau vẫn phải cước đạp thực địa, hảo hảo tĩnh tâm tu luyện đi.” Thần sắc La chân nhân trang trọng lên mấy phần, nói.
“La sư dạy bảo, đệ tử nhớ kỹ. Hôm nay quấy rầy đã lâu, vậy xin cáo từ.” Thẩm Lạc thi lễ.
“Đi đi.” La chân nhân gật đầu.
Trong lòng Thẩm Lạc còn đang suy nghĩ chuyện trong mộng, quay người đi ra ngoài cửa viện.
Nhưng mà, hắn mới đi đến cửa chính, liền thấy ngoài cửa viện có hai đạo nhân ảnh nhảy lên, rơi vào trong viện.
Một người trong đó có thân hình cao lớn, sắc mặt đen, bên miệng có râu ngắn xám trắng, thân mang đạo bào Thái Cực, đầu đội Liên Hoa đạo quan, khuôn mặt cứng nhắc, thần tình nghiêm túc, chính là Vương Thanh Tùng sư bá.
Sánh vai cùng lão là một thanh niên tuấn mỹ, tự nhiên đúng là đệ tử thân truyền của gã là Cổ Hóa Linh.
“Bái kiến Vương sư bá, Cổ sư huynh.” Trong lòng Thẩm Lạc không vì sợ hãi mà mà tâm rung động, vẫn chắp tay về phía hai người, cung kính chào.
Lúc hai người nhìn thấy hắn, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên là không ngờ hắn ở chỗ này.
Thấy hai người không nói lời nào, Thẩm Lạc đi vòng qua hai người, đi đến cửa viện.
Lúc này, sau lưng truyền đến thanh âm La chân nhân: “Sư huynh, hôm nay sao rảnh, đến viện ta chơi thế?”
Lão tựa hồ cũng bất ngờ với việc sư đồ Vương sư bá đến.
Thẩm Lạc từ lúc lần trước ở sau núi ngoài ý muốn nghe được những lời Cổ Hóa Linh nói, sau đó hắn sinh ra cảnh giác cực sâu, giờ phút này cũng chỉ muốn nên mau trở về, không nên gặp hai người này quá nhiều.
Chỉ là, hắn vừa mới đi tới cửa, hai phiến cửa gỗ liền “Soạt” một tiếng, tự đóng lại trước mặt.
Thẩm Lạc có chút kinh ngạc, quay người nhìn sang, liền thấy ống tay áo Vương sư bá phồng lên, còn duy trì động tác phất tay. Hiển nhiên là lão lấy thuật pháp đóng lại cửa viện.
“Sư huynh, ngươi làm cái gì vậy?” Lông mày La chân nhân đột nhiên nhướng lên, hỏi.
“La sư đệ, hôm nay không rảnh nói nhảm với ngươi, mau giao ra « Thuần Dương Bảo Điển ».” Thần sắc Vương Thanh Tùng hờ hững nói.
“Thuần Dương Bảo Điển? Đây là công pháp gì, không phải là Thuần Dương Kiếm Quyết sao?” Thẩm Lạc nghe lời ấy, trong lòng hơi hồi hộp một chút, mơ hồ cảm giác lúc này mình ở đây thật không ổn.
“Vương sư huynh, ngươi biết mình đang làm gì không?” La chân nhân hiển nhiên cũng thật bất ngờ, sắc mặt biến hóa.
“Xem ra, ngươi không định giao ra rồi?” Ánh mắt Vương Thanh Tùng càng thêm băng lãnh.
Thẩm Lạc cảm thấy bầu không khí trong viện quỷ dị, muốn lặng lẽ đẩy cửa ra, nhưng mới có chút động tác, Cổ Hóa Linh đã nhíu mày trông lại, khiến cho thân hình hắn lập tức ngừng lại, như bị rắn độc để mắt tới, khắp cả người phát lạnh.
“Ngươi cũng không phải không biết « Thuần Dương Bảo Điển » chính là pháp điển trấn quan của bản quan. Dù ngươi muốn, cũng nên đi yêu cầu quan chủ sư huynh, tới tìm ta sợ là tìm nhầm người rồi?” Sắc mắt La chân nhân cũng trở nên ngưng trọng.
“La Nguyên Chân, ngươi thật cho rằng ta không rõ, ngươi mới là người truyền thừa thủ hộ Xuân Thu quan thế hệ này. Phong Dương hắn bất quá là nguỵ trang để che mắt mà thôi.” Vương Thanh Tùng chậm rãi nói.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì, đơn giản là không hiểu.” La chân nhân phất ống tay áo một cái, hừ lạnh nói.
“Ngươi thừa nhận cũng tốt, không thừa nhận cũng được, chờ một lúc ta tự có biện pháp để nghiệm chứng.” Vương Thanh Tùng cười lạnh nói.
“Vương Thanh Tùng, chẳng lẽ ngươi định dùng sức mạnh sao?” La chân nhân ngồi thẳng lên.
“Ha ha, không sai, luận tu vi, luận thực lực, ta không bằng La sư đệ ngươi. Bất quá lúc này không giống trước nha.” Vương Thanh Tùng hình như có thâm ý thản nhiên nói.
“Thế nào, tăng thêm vị ái đồ này, liền nắm chắc thắng lợi à? Đừng nói một tên, dù tới thêm mười tên, ta cũng không để vào mắt.” La chân nhân liếc qua Cổ Hóa Linh, nói.
“La sư thúc nói sai rồi, vãn bối sao dám lỗ mãng trước mặt ngài? Bất quá ấn đường sư thúc hôm nay sao hơi biến thành màu đen. Ai nha, mặt cũng hơi đen.” Cổ Hóa Linh nghe vậy, chắp tay với La chân nhân, mỉm cười nói.
La chân nhân nghe vậy, đang muốn mở miệng nói cái gì, đột nhiên sắc mặt cứng đờ, nâng tay phải lên nhanh chóng điểm mấy chỗ đại huyệt trên người.
Đồng thời tay trái lão lật lên lấy ra phù lục dán trên ngực trái của mình. Thanh quang phù lục lóe lên, liền từ bên trong bay ra mấy đạo thanh quang chui vào thể nội. Tiếp đó bộ mặt ẩn ẩn nổi lên một tầng thanh quang.
Nhưng mà Thẩm Lạc vẫn tinh tường nhìn thấy, ấn đường La chân nhân đột nhiên hiện ra một vòng đen nhàn nhạt, đồng thời trên mặt cũng bắt đầu chuyển đen, trên đó có mấy sợi gân xanh màu tím đen nhô ra.
Cho dù trên mặt La chân nhân chớp động thanh quang như đang khắc chế độc, nhưng da thịt trên mặt lão vẫn nhanh chóng biến thành màu đen với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“La sư trúng độc!” Trong lòng Thẩm Lạc bỗng nhiên nhảy một cái.
“Nhìn ngươi còn có thể chống cự đến bao lâu? Nếu muốn giải dược, vậy dùng bảo điển đổi đi!” Vương Thanh Tùng cười ha ha, bỗng nhiên lắc ống tay áo một cái.
Chỉ thấy ống tay áo đạo bào không gió tự bay, một đạo lôi quang rung động “Tích lạp”, hóa thành một đạo điện quang, phóng về phía La chân nhân.
La chân nhân không nói một lời, trên hai chân sáng lên hai đạo quang mang, dưới chân đạp trên Thất Tinh Cương Bộ, thân hình đột nhiên trở nên phiêu hốt, dịch ra tránh điện quang, lách mình đi tới trong viện.
Ống tay áo của lão bỗng nhiên lắc một cái, một đạo phù lục bay lên không trung.
“Vèo” một tiếng duệ minh, phù quang giống như pháo hoa phóng lên tận trời, mắt thấy là sẽ nổ bể ra trên không trung.
Lúc này, không trung chợt loé lên một thân ảnh, lại có một người bay vào không trung, một tay chụp lấy tiễn phù cảnh báo kia.
Thẩm Lạc ngửa đầu nhìn lại, thần sắc không khỏi biến đổi, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Chỉ thấy người trên không trung kia có dung mạo tuấn mỹ, ý cười ôn hòa, không phải Cổ Hóa Linh còn có thể là ai?