Chương 131

Chương 131

Lam Uyên vốn định ngồi chờ Dạ Trạch lên tiếng giải thích trước. Không ngờ anh lại chấp nhận ngồi im như vậy đến sáng, còn cô quá buồn ngủ mà thiếp đi ngay trên ghế.

Giữa bạn bè với nhau tính ra không có gì to tát nhưng suốt mấy tháng không gặp cô chính là muốn hành chết Dạ Trạch khả ái nhà mình.

Mặc dù trái tim gào thét ra lệnh cô đi tới quan tâm hỏi han anh thâm tình nhưng lý trí không cho phép cô hạ mình làm lành trước. Cho nên, thời điểm nhận thức Dạ Trạch thức trắng một đêm nhìn cô, cô đau lòng đến mấy vẫn cắn răng chịu đựng, đem vẻ mặt lãnh huyết vô tình trưng ra.

Bảy giờ sáng, Lăng Quán như hẹn sẵn có mặt đưa cô đến Thanh Thiên Giải Trí. Lam Uyên thay đồ xong để lại thẻ ngân hàng trên bàn bếp rồi nhanh chóng rời đi.

Lăng Quán trên xe rất dễ phát hiện tinh thần quản lý Vũ hôm nay không được tốt, khéo léo dò hỏi:

– Có chuyện không vui sao?

Cô cau mày nhớ đến con hàng mặt dày ở nhà, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ:

– Bị một tên đần tức chết!

Lăng Quán “A” lên như đã hiểu, nhún vai tỏ vẻ đồng cảm:

– Thẩm Trác Nghiêm hắn thật quá vô sỉ! Chị Uyên, thiệt thòi cho chị rồi.

Đối với nhầm lẫn của tiểu thịt tươi, cô không buồn ý kiến, mặc kệ ai nghĩ thế nào liền nghĩ. Hiện tại cô thật không lấy đâu ra sức đi kể chuyện với người khác, Dạ Trạch một mình anh ta đủ khiến cô lao tâm khổ tứ rồi có được không. Anh ta trở về, cô lập tức muốn nghỉ việc cầu bao nuôi. Bất quá, hoàn cảnh tạm thời khó nói trước, cô bị Dạ Trạch làm cho buồn bực tột độ, càng không muốn ôm đùi, không muốn ở chung một chỗ với anh.

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset