Chương 149

Chương 149

Kỳ thực trong giới giải trí hoàn toàn không khó khăn.

Trước đây Lam Uyên từng đọc rất nhiều truyện nói bước vào showbiz chính là đấu tranh tới ngươi chết ta sống. Cô cũng từng thấy khung cảnh các nghệ sĩ tranh giành nhau nguồn tài nguyên phát triển, cũng từng thấy khung cảnh người hại người thê thảm…

Nhưng mà, mặc cho mọi người đánh giá giới giải trí thế nào, theo cô mà nói, nó đơn giản chỉ là tấm gương phản ánh nhân duyên của chúng ta đối với xã hội.

Mối quan hệ ràng buộc giữa con người với nhau tất nhiên cũng có nguyên nhân, không có cái gì khiến điều này đột nhiên chuyển biến xấu từ một mối lương duyên tốt đẹp nháy mắt biến thành nghiệt duyên vạn kiếp bất phục.

Người đối xử với ta như thế nào không quan trọng, quan trọng ở bản thân ta có tình nguyện trao đi một chút tình cảm vào đó, có tình nguyện cải thiện thái độ của họ hay không mà thôi.

Dĩ nhiên vẫn còn đó những thứ khó lòng thay đổi được, ví như ác cảm tự nhiên nảy sinh đi. Bất quá, những thứ tự nhiên sinh ra so với sự việc nhân tạo lại càng dễ cải thiện.

Lam Uyên trước đây vốn có ác cảm với Dương Thụy Yên đấy. Nhưng hiện tại thì sao, không phải hai người đang bên cạnh nhau hi hi ha ha suốt đấy thôi? Nguyên lai cảm tính tồn tại không để chúng ta đánh giá đối phương một cách vô căn cứ, cô không thể tự dưng đối xử thô lỗ với người khác như vậy. Và sự thật đã chứng minh Lam Uyên không sai.

Hóa ra Dương Thụy Yên tính cách rất tốt, nhân phẩm rất tốt, cái gì cũng tốt, cô nên cảm thấy may mắn bản thân không mù quáng nghe theo cảm tính nhất thời mà bỏ lỡ một người đáng trân quý.

Sống trong showbiz cũng như vậy, không cần tự mình suy nghĩ nhiều, cứ tiêu sái, lạc quan!

À, ngoại trừ Thẩm Trác Nghiêm!!!

Đặc biệt nhấn mạnh với bà con cô bác chị em gần xa: đột nhiên tốt bụng chắc chắn có vấn đề! Càng có vấn đề hơn khi đối phương là đàn ông!

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset