Chương 156

Chương 156

“Tách” “Tách” “Tách” _ tiếng máy ảnh cùng ánh sáng lóe liên tục.

Lam Uyên ngơ ngác ngước lên. Hóa ra khán giả đều phát hiện bọn họ ở trên này tụ tập thành một hàng cả rồi!

Dạ Trạch cởi áo khoác định choàng lên che mặt cô. Bất quá, cô càng không cần. Nếu đã bị phát hiện rồi thì sao? Tranh thủ PR thôi~

Lam Uyên trưng ra nụ cười chói mắt nhất có thể, đưa tay vẫy chào mấy bạn nam cầm điện thoại đang không ngừng nháy máy.

Dạ Trạch kế bên dường như bị cuốn vào hào quang phát ra từ cô, môi vô thức nhếch lên vẽ thành một đường cong hoàn hảo, tay trong tay không rời.

Thẩm Trác Nghiêm không ngoại lệ, ăn ý bắt nhịp các bạn diễn, hướng về phía khán giả nháy mắt, đồng thời không bỏ lỡ cơ hội sờ lấy bàn tay xinh xắn của quản lý Vũ.

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset