Chương 167

Chương 167

(Up trước nội dung phần 2 trong lúc chờ admin duyệt.)

– —-

Mặc dù trước mắt bí mật chưa bại lộ, bất quá, trong lòng Dạ Trạch vẫn canh cánh lời nói của Lam Uyên. Hóa ra đến cuối cùng là cô vừa yêu vừa hận Vân Triệt?

– Ban nãy cậu nói… đời này chỉ yêu duy nhất Vân Triệt?

Con ngươi Lam Uyên co rụt lại, hai cánh tay nổi đầy da gà, lắc đầu lè lưỡi:

– Ồ thôi đi~ Hậu cung bảy bảy bốn mươi chín ngàn mặt trắng đang chờ tôi đấy…

– …

– Ê Trạch…

– Cái gì?

– Tôi nhớ mẹ…

– …

– Nhớ cả con RC213…

– Mấy tháng nữa chúng ta quay về.

– Ừ.

Scandal Dạ Trạch cùng Lam Uyên quan hệ mật thiết cuối cùng thật sự cứ thế dịu xuống, không ai hay biết.

Bất quá, đi lên lại là scandal của Thẩm Trác Nghiêm.

Thời điểm Lam Uyên biết tin, cô chỉ muốn gào. Con mẹ nó hắn làm cô tức muốn hộc máu, sợ cô còn chưa đủ nhiều việc sao?

Khải Hoàn Giải Trí tiêu đề lớn: ” Ảnh đế Thẩm Trác Nghiêm là người đàn ông của gia đình!”

Bát Quái Showbiz tiêu đề lớn: “Thẩm đại gia kết hôn?”

Phố Đông Tin Tức tiêu đề lớn: “Thân thế Thẩm đại phu nhân!”

Chưa hết! Thời sự 24h tin giải trí còn góp mặt trực tiếp Thẩm Trác Nghiêm hắn tự mình trả lời phỏng vấn:

– Thẩm phu nhân rất dễ cáu giận, mỗi lần đều ném tôi ra khỏi nhà~

Nam dẫn chương trình sắc mặt hào hứng tiếp tục:

– Vậy ngài có thể tiết lộ một chút thông tin về phu nhân không?

– Nàng họ Văn, tên Nhã Ly…

Lam Uyên tắt bụp TV đi, ánh mắt mang dao chọc tiết lợn hung hãn phóng về phía nghệ sĩ ngồi đối diện với mình, đập bàn ‘Ruỳnh’ một cái:

– Chuyện này là như thế nào?

– Như thế nào là như thế nào? _ Trác Nghiêm híp mắt thành hai đường chỉ nhỏ, khóe môi cong lên khiêu khích _ Cũng không phải chỉ mình tôi dính scandal nha, chẳng qua có người may mắn một chút, lừa gạt được dư luận thôi!

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset