Chương 249: Ngày cưới như mộng (8)

Ngày cưới như mộng (8)

Người này là Long Phi Ly.

Bóng dáng kia, hắn hơi nhíu mày, lập tức đi theo…….. Nhưng mà, nàng không phải bị phái Mộ Dung Lâm bắt đi sao? Tại sao xuất hiện trên con đường này?

Lúc này, nữ tử áo trắng nâng tay áo lau mồ hôi, một niềm vui mừng như điên thình lình ùa vào trong lòng.

Trên cổ tay trắng muốt là viên cẩm lý châu.

Ngày đó, hắn tự tay đeo lại giúp nàng.

Nghi ngờ làm sao thắng được nỗi băn khoăn nhớ mong mấy ngày qua, đã không còn băn khoăn hắn nhanh chóng tiến lên, ấn bả vai nữ tử, giọng nói có phần run rẩy, căng thẳng.

“Tiểu Thất.”

Nữ tử chấn động, chậm rãi quay người, Long Phi ly ngẩn ra, một dải lụa trắng che khuất gương mặt nàng.

Ánh mắt ấy, đúng là nàng!

Hắn làm sao có thể nhận nhầm được!

Nữ tử nhíu mày giống như con thỏ bị dọa cho sợ hãi, trong ánh mắt nét mi có vẻ sợ hãi cảnh giác.

Dùng sức đẩy hắn ra, nàng lập tức chạy lẫn vào trong đám đông.

“Tiểu Thất.”

Một thanh kiếm chặn ngang trước mặt hắn. Một nữ tử mặc quần áo màu hồng phấn chắn trước mặt hắn, lạnh lùng nói: ” Không muốn chết thì cút ngay đi.”

Nàng ta nói xong, ánh mắt tìm tòi thấy thân ảnh màu trắng đã hòa lẫn trong đám đông như nước, nàng giận dữ, nhìn Long Phi Ly nói: “Xui xẻo.”

Nữ tử áo hồng chính là Thanh Loan, Long Phi Ly không nhận nhầm, người khi nãy quả thật là Tuyền Cơ.

Sau khi từ trên núi về phủ, Khang Ninh gọi nàng cùng Bạch Chiến Phong tới tiệm châu ngọc lớn nhất của Phong gia để chọn một ít trang sức, tuy rằng Khang Ninh đã giúp Tuyền Cơ chọn trước không ít thứ nhưng vì sợ không hợp ý nàng, nên bảo Tuyền Cơ tự mình đi xem.

Tuyền Cơ vốn không để ý tới chuyện này nhưng vì Bạch Chiến Phong sốt ruột, muốn đem tất cả đồ tốt nhất cho nàng, nên dẫn nàng tới đây xem. Thanh Loan nài nỉ đòi theo, Nhan Thư Vọng lo lắng tính tình điêu ngoa cáu kỉnh của muội muội nên cũng theo tới.

Nhìn một hồi, thừa dịp Bạch Chiến Phong đang dặn dò chưởng quầy chút chuyện, Thanh Loan đột nhiên muốn nói đưa Tuyền Cơ đi mua một vài thứ rồi nhanh chóng kéo Tuyền Cơ đi, nàng ta đi rất gấp, mới ra khỏi cửa hàng đó liền bị đám đông chia cắt hai người, thực ra nàng ta định đến chỗ xe ngựa đã chuẩn bị sẵn ở gần đó, đưa Tuyền Cơ đi.

Nào biết, giữa đường lòi ra một nam tử, làm đảo lộn kế hoạch, chắc là Tuyền Cơ lại trở về tìm Bạch Chiến Phong rồi.

Phá hoại ‘chuyện tốt’ của nàng… Nàng phẫn nộ, đâm kiếm về phía Long Phi Ly, muốn cho hắn một bài học.

Mắt thấy Tuyền Cơ biến mất, Thanh Loan giận Long Phi Ly phá hỏng chuyện của mình, Long Phi Ly càng tức giận hơn nàng ta, hắn cũng không tránh, tay hướng về phía trước.

Không nghĩ tới đối phương có võ công, Thanh loan cười lạnh, chỉ như vậy đã muốn phá chiêu thức của nàng sao?

Trên tay nàng ra sức, đột nhiên cảm thấy một lực lượng lớn hóa giải toàn bộ sức lực của nàng, nàng chấn động, kiếm đã bị đối phương đoạt mất.

Lúc này, một giọng trách mắng vang lên: “Thanh Loan, muội lại gây chuyện gì đấy?”

Thanh Loan vừa thấy người tới là Nhan Thư Vọng, lập tức nói: ” Ca ca, người này khi dễ muội, giúp muội dạy dỗ hắn.”

Lúc này, đám người Long Tử Cẩm cũng tiến tới, Ngọc Trí bĩu môi nói: ” Sao lại có người phụ nữ xảo quyệt như thế?”

Thanh Loan giận dữ, Nhan Thư Vọng lại ôm quyền, chào Long Phi Ly nói: “Tiểu muội lỗ mãng không hiểu chuyện, mong công tử và các vị thứ lỗi.”

Vừa rồi trên đường đi tới hắn đã nhìn thấy rõ ràng là Thanh loan ra tay trước nên cũng không thiên vị.

Long Phi Ly thấy cử chỉ và lời nói của Nhan Thư Vọng, biết hắn là người có vai vế, hắn đến đây để tìm người, không muốn sinh ra nhiều chuyện, thấy ngữ khí hắn thành khẩn, nói: “Công tử khách khí.”

Long Phi Ly giơ tay lên, đưa trả bội kiếm của Thanh Loan lại cho hắn.

“Tạ công tử đã bỏ qua,” Nhan Thư Vọng cười, Long Phi Ly đánh giá hắn, hắn cũng thầm đánh giá thân phận Long Phi Ly, luận về võ công, hắn còn chưa nhìn ra được độ nông sâu của đối phương, nhưng khí thế như thế này chỉ sợ là rất ít người có được.

Hắn là người thoải mái hào sảng, thích kết giao bạn bè bèn cười nói: ” Câu cửa miệng chẳng nói, không đánh nhau không quen biết sao, ngày mai tại nhà anh em bà con của tại hạ có việc vui, nếu công tử không chê đồ ăn đơn sơ, mời chư vị bằng hữu tới Phong phủ uống ly rượu nhạt.”

“Cảm ơn ý tốt của công tử, nếu như từ chối thì quá bất kính rồi”. Ánh mắt Long Phi Ly khẽ động, cười đáp ứng.

“Đâu có, đâu có, công tử chỉ cần nói với người gác cổng là bằng hữu của Nhan mỗ thì có thể vào”. Nhan Thư Vọng thấy Long Phi LY sảng khoái thì rất vui mừng nói: “Tới lúc đó, Nhan mỗ ở trong phủ đợi đại giá của các vị.”

***************

Thấy Nhan Thư Vọng và Thanh Loan đi xa, Long Tử Cẩm nhíu mi nói: “Cửu ca, ngày mai chúng ta thật sự đi uống chén rượu mừng này sao?”

“Đúng vậy”, Long Phi Ly vuốt cằm, “Hắn nói là Phong gia, chắc là Phong gia mà chúng ta được nghe nhắc tới trên đường đi.”

Hạ Tang rùng mình ,” Phú hộ đứng thứ hai ở quận Yên Hà ư?”

“Oa, ăn cưới, ngắm tân nương tử, thật tốt quá, đi đường cứ nghe nói về Phong gia thế này thế kia, Phong công tử tốt như thế nào, hôn sự long trọng như thế nào, rồi còn nói thân phận tân nương tử huyền bí, không biết là giai nhân phương nào, Ngọc Trí nghĩ nhất định là một vị đại mỹ nhân tuyệt sắc.” Ngọc Trí vỗ tay cười to, lập tức nhớ lại điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng trở nên buồn rầu: “Vậy chúng ta không đi tìm tẩu tẩu nữa sao? Hay là Ngọc Trí không đi uống rượu đâu.”

Ánh Mắt Long Phi Ly khẽ nhìn về đám người, tìm, có thể nào không tìm chứ ? Hắn vì nàng mà tới! Việc này, hắn không muốn kinh động tới quan phủ địa phương, nếu có thể nhờ những phú gia nơi này hỗ trợ là tốt nhất, dù sao, họ quen thuộc tình hình nơi này nhất.

Nàng… đã đào thoát khỏi tay bọn người Mộ Dung Lâm, đang ẩn nấp trong quận này ư?

Hắn nhất định sẽ tìm ra nàng!

Đột nhiên, Ngọc Trí “A” một tiếng, chỉ xuống đất, hiếu kỳ hỏi :” Đây là cái gì?”

Thanh Phong tay mắt lanh lẹ, mũi kiếm lóe lên, khều thứ gì đó trên mặt đất vào trong tay, mọi người vừa nhìn qua, là một miếng ngọc bội hình tròn trắng tinh trong suốt.

“Trên ngọc bội có chữ viết.” Hạ Tang cười đọc lên: “Bạch… Chiến Phong?”

Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Status: Completed Author:

Kiếp trước: Tía Tô – Long Vương Long Hạo trong một lần dạo chơi ở thiên đình gặp Tía Tô, đem lòng mến nàng, nhưng Tía Tô đang giả dạng cung nữ trốn ra ngoài nên Long Hạo sau này gặp lại Tía Tô lại ko nhận ra nàng.

Tía Tô là con gái út của Ngọc Hoàng, vì lý do chính trị mà đem nàng gả cho Long Hạo làm vương hậu. Không nhận ra Tía Tô, ko hài lòng với cuộc hôn nhân chính trị, nên Long Hạo để mặc Tía Tô bị thiếp thất của mình khi dễ.

Tới khi binh biến, Tía Tô vì cứu Long Hạo và nữ nhân của Long Hạo mà chết, lúc này Long Hạo mới phát hiện người mình yêu thì ra là Tía Tô, nhưng đã muộn.

Thế giới hiện đại: Tiểu Thất trong một lần chạy trốn xuyên qua Tây Lương hoàng triều.

Tây Lương hoàng triều: Đoạn đầu của truyện thật ra không phải là khúc mở đầu nên gây nhiều khó hiểu, nhưng đây cũng là khúc ta thích nhất trong truyện.

Mọi người cứ hỏi anh có đem chị chém không? Tại sao lại chém ngang eo ác vậy? Thật ra chỉ cần Tiểu Thất lên tiếng cầu xin thì A Ly (ta thích tên này hơn) sẽ không bao giờ chém.

Thật ra, cho dù Tiểu Thất không có cầu xin, thì A Ly cũng không nỡ chém.

Mọi người đọc tiếp sẽ thấy, A Ly đem Tiểu Thất ra pháp trường chỉ vì nóng giận nhất thời, giam nàng vào ngục nhưng cũng cho người đem thuốc trị thương tốt nhất cho nàng (người này lại lén A Ly ko đem thuốc) nên mới làm Tiểu Thất suy yếu.

Đọc truyện mà thấy thương cho hai người này. Tiểu Thất yêu A Ly nhưng nghĩ A Ly yêu Như Ý sườn phi sau này của cung Tuyết Tùng đó). A Ly yêu Tiểu Thất nhưng không nhận ra, khi nhận ra thì ko biết diễn đạt.

Hai người cứ hiểu lầm đối phương ko yêu mình.
______________________________________

Chương 148 bị thiếu nội dung, mình sẽ bổ sung sau.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset