Chương 24: Hồ Ly tinh?

Hồ Ly tinh?

Trong phòng, vẫn tiếp tục giao đấu. Quốc sư đại nhân nhìn Mộ lâu chủ càng đánh càng hăng, không khỏi nhíu nhíu mày, nháy mắt tăng công lực lên tới cực hạn, chồm tới trước mặt Mộ lâu chủ.

Mộ Lưu Ly nhìn sự cố này, nhịn không được nhíu mày, do dự một chút, rút tay sắp chụp tới ngực của Quốc sư đại nhân về.

“Phanh…” Mộ lâu chủ trực tiếp bị Quốc sư đại nhân áp đảo trên tháp trúc ngay bên cạnh bể.

Sau đó “Soạt…” một tiếng, Mộ Lưu Ly sửng sốt một chút, nháy mắt lại mới có phản ứng, sắc mặt âm trầm vô cùng, “Buông ra, Văn Nhân Dịch!” Hỗn đản, cư nhiên dám xé y phục của nàng.

Mộ lâu chủ bắt đầu hối hận vì mình quá nhân từ, lúc nãy nàng nên một chưởng chụp chết hắn mới đúng.

Từ lúc Văn Nhân Dịch bổ nhào vào nàng đã giữ chặt tay chân của nàng, để tránh việc nàng lại ra tay, nhanh nhẹn cởi xiêm y ướt sũng của nàng ra, Quốc sư đại nhân câu môi cười nói, “Nếu Mộ lâu chủ đau lòng bộ xiêm y này, Bổn toạ sẽ đền cho ngươi.”

Lúc này đây, Quốc sư đại nhân khó được quân tử một lần, cũng không nhìn loạn, trong lúc nói chuyện cũng đồng thời mở thuỵ y ra, hướng tới trên người Mộ lâu chủ.

Mộ Lưu Ly hiểu được ý đồ của hắn, đột nhiên an tĩnh lại, tuỳ ý để hắn giúp mình mặc thuỵ y rộng thùng thình, mới hừ lạnh nói, “Đã dính nước tắm của ngươi, Bản lâu chủ cũng không tính giữ lại.”

Khoé miệng Văn Nhân Dịch mở rộng một ít, cảm thấy bộ dáng như tiểu hài tử của Mộ lâu chủ rất khả ái, không khỏi cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, cảm giác thoả mãn tràn đầy trong lòng.

Quốc sư đại nhân vẫn có chừng mực, dù sao thời gian vẫn còn nhiều, không cần nóng nảy. Nếu không, doạ Mộ lâu chủ chạy thì chẳng phải là mất nhiều hơn được?

Mộ Lưu Ly tức giận trừng mắt với hắn một cái, nhưng lại không ra tay, chỉ lắc lắc tay áo rộng thùng thình, hừ lạnh, “Nếu Quốc sư đại nhân đã có sở liệu, vì sao lại không chuẩn bị một bộ nữ trang?”

Quốc sư đại nhân hợp tình hợp lí đáp lại một câu, “Bổn toạ không mặc nữ trang.” Ngụ ý, không có a.

Mộ Lưu Ly nhíu mày hỏi, “Có Tang Nhu cô nương ở đây, Quốc sư phủ chắc chắn là không tìm thấy nữ trang?”

Quốc sư đại nhân miễn cưỡng đáp, “Bổn toạ nghĩ Mộ lâu chủ không thích mặc y phục của người khác.”

“Vậy ngươi còn bắt Bản lâu chủ mặc y phục của ngươi?” Ý tứ là không muốn bỏ qua chuyện này.

“Làm sao giống nhau được?” Dứt lời, Quốc sư đại nhân kéo Mộ lâu chủ đứng dậy, nói, “Đi thôi, mang nàng đi nghỉ ngơi.” Thế này mới thuận tay chỉnh trang y phục, che đi dáng người mê hoặc của bản thân nhưng lại không dụ được Mộ lâu chủ.

Hiển nhiên, Quốc sư đại nhân cũng không định giải thích có cái gì không giống, Mộ Lưu Ly thấy hắn không nói gì, có chút mất hứng, nhìn vạt áo tha trên đất, khẽ nhíu mày.

Thân hình Quốc sư đại nhân rất cân đối, nhìn qua cũng không phải to lớn lắm nhưng y phục của hắn mặc trên người Mộ lâu chủ lại gây cho người ta cảm giác như tiểu hài tử mặc trộm y phục của đại nhân. Quốc sư đại nhân cảm thấy buồn cười, một tay bế nàng lên, mở miệng giải thích, “Người trong chỗ tối không ít.” Hình tượng này của Mộ lâu chủ, hắn cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy.

Mộ Lưu Ly giơ tay lên ôm cổ hắn, hơi hoài nghi nhìn hắn một cái, nàng dĩ nhiên biết người trong chỗ tối không ít, nhưng là vì sao nàng lại có cảm giác như bị tính kế? Quốc sư đại nhân bế nàng như vậy là vì để thuận tiện cho việc cởi thuỵ y của nàng ra hay chỉ là không muốn nàng phải tự đi?

Suy nghĩ một chút, Mộ lâu chủ không khỏi nhíu nhíu mày, Quốc sư đại nhân tựa hồ rất thích chiếm tiện nghi của nàng, nàng có phải nên hồi báo hay không?

Vẻ mặt của Quốc sư đại nhân vô cùng thản nhiên, chống lại tầm mắt hoài nghi của nàng, không hề cảm thấy chột dạ, ấn nàng vào trong ngực của mình, đem toàn bộ khuôn mặt của nàng dấu đi.

Văn Nhân Dịch trực tiếp ôm Mộ Lưu Ly đến gian phòng của chính mình, đã thấy một tiểu nha đầu đứng ngay cửa, hiển nhiên là đang chờ hắn.

Nhận ra đó là nha hoàn bên người Tang Nhu, Văn Nhân Dịch không khỏi nhíu mày, hỏi, “Chuyện gì?”

Tiểu nha đầu nhìn thấy hắn ôm một người trong lòng, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó, ánh mắt có chút không tốt lắm nhìn chăm chú vào Mộ Lưu Ly trong chốc lát, mới nhìn Văn Nhân Dịch nói, “Quốc sư đại nhân, vừa rồi hậu viện bị cháy, Tang Nhu cô nương có chút kinh hách.”

Lúc trước, Tang Nhu cô nương mới bị bệnh một lần, hai ngày nay lại rầu rĩ không vui, Quốc sư đại nhân cư nhiên cũng không quan tâm chút nào. Nếu không phải Tang Nhu cô nương ngăn cản, nàng ấy đã sớm tìm đến Quốc sư đại nhân.

Vừa mới nãy, hậu viện bị cháy, lửa lớn kinh người, tuy rằng Tang Nhu cô nương không bị thương nhưng cũng bị sợ hãi không nhẹ. Rốt cuộc, nàng ấy bất chấp tất cả đi tìm Quốc sư đại nhân, cho dù Tang Nhu cô nương đang giận dỗi với Quốc sư đại nhân. Phát sinh chuyện như vậy, Quốc sư đại nhân cũng nên an ủi cô nương một chút mới phải.

Nhưng khi nàng ấy đi tìm Quốc sư đại nhân lại bị ám vệ ngăn trở không cho phép tới gần nên mới chờ tại chỗ này. Hiện tại lại nhìn thấy Quốc sư đại nhân ôm một nữ nhân trở về, hơn nữa, y phục của hai người đều xốc xếch, nàng ấy rốt cuộc hiểu vì sao ám vệ không cho đến gần rồi.

Tang Nhu cô nương thiếu chút nữa bị thương, Quốc sư đại nhân lại đang vui vẻ với nữ nhân khác, trong lòng tiểu nha đầu không khỏi bất công thay Tang Nhu, ánh mắt nhìn Quốc sư đại nhân cũng mang theo một tia trách cứ.

Tuy nói nam tử ở Mặc Lạc quốc ba vợ bốn nàng hầu đều rất bình thường nhưng ở trong phủ Quốc sư chỉ có mỗi Tang Nhu. Trong mắt hạ nhân, tình cảm giữa Quốc sư đại nhân và Tang Nhu cô nương tốt lắm. Cho nên, nha hoàn này đột nhiên nhìn thấy Quốc sư đại nhân ôm nữ nhân khác, liền cảm thấy hắn cô phụ Tang Nhu, tự động xem Mộ lâu chủ là hồ ly tinh câu dẫn nam nhân.

Nhưng mà, một nha hoàn nhỏ nhoi cũng dám trách cứ chủ tử, mặc dù không nói ra nhưng thái độ lại rất bất mãn, có thể nhìn ra được nha hoàn này rất trung thành với Tang Nhu.

“Ta đã biết.” Thái độ của Quốc sư đại nhân vô cùng lãnh đạm, bỏ xuống ba chữ này, liền nhấc chân đi vào.

Tiểu nha đầu sửng sốt một chút, có chút không dám tin. Trong quá khứ, mỗi lần Tang Nhu cô nương có chuyện gì, Quốc sư đại nhân nhất định sẽ quan tâm, bây giờ nghe tin Tang Nhu cô nương bị kinh hách, thái độ sao lại lãnh đạm như thế?

Nhìn người trong lòng Quốc sư đại nhân, tức giận trong lòng tiểu nha đầu khó nén, quy củ cũng bỏ ra sau đầu, lập tức chắn trước mặt Quốc sư đại nhân, chỉ trích, “Quốc sư đại nhân, người làm sao có thể đối xử như vậy với Tang Nhu cô nương? Tang Nhu cô nương tốt như vậy, làm sao có thể kém con hồ ly tinh này?”

Ánh mắt Quốc sư đại nhân đột nhiên lạnh lùng, tiểu nha đầu sợ tới mức lui một bước về phía sau, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng cúi đầu nói, “Quốc sư đại nhân thứ tội.” Trong giọng nói còn mang theo một tia không phục.

Mộ lâu chủ nhô đầu ra khỏi lòng Quốc sư đại nhân, thấy cửa phòng ngay trước mắt, thật sự không muốn Quốc sư đại nhân hao phí thời gian vào việc này thêm nữa, thân thủ vỗ vỗ vai hắn, hờ hững nói, “Thả ta xuống dưới.”

Thanh âm dễ nghe truyền đến, tiểu nha đầu không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, liền sửng sốt trong nháy mắt. Nàng ấy nghĩ Tang Nhu cô nương đã rất đẹp đẽ rồi – người nhu nhược như vậy luôn làm cho người khác nhịn không được mà muốn bảo vệ nhưng bây giờ, nữ nhân trước mặt này còn đẹp hơn nhiều. Chỉ liếc mắt một cái, đã làm cho người khác hồn bay phách lạc, cả người nàng đều giống như lưu ly tinh xảo, tựa hồ chỉ cần đụng nhẹ một chút thì sẽ vỡ vậy. Rõ ràng không hề có một tia nhu nhược nào lại làm cho người ta hận không thể ôm nàng vào trong ngực, sợ gây ra một chút tổn thương cho nàng.

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Score 9
Status: Completed Author:

Thể loại: Trọng sinh, YY Nữ cường, Siêu Sạch, Siêu Sủng, Sắc, 1vs1, HE
Editor: Nhạc Dao (Dao Dao)

Nàng đã hao hết tâm tư trong kiếp trước, thầm nghĩ giúp phụ mẫu báo thù, vì muội muội duy nhất lót đường, nhưng lại đổi lấy muội muội oán hận thấu xương. Thân phận cao cao tại thượng, nhưng chỉ có nàng cùng vô tận cô tịch (cô đơn + tịch tĩnh).

Kiếp này nàng thầm nghĩ vì chính mình mà sống, tuỳ tâm sở dục (muốn gì làm nấy), tuỳ ý mà làm, nhưng mà ngoài ý muốn, vẫn là vận mệnh? Gặp gỡ người nọ, thế nhân đều nói hắn là đại gian thần, gian nịnh giả dối, tàn nhẫn âm hiểm, lại chỉ có hắn làm cho nàng tin câu nói kia, "Nhân sinh nhất thế, phù hoa nhược mộng, luôn luôn một người, thị ngươi như mạng." (Thời gian một đời người, hư hư thực thực, luôn có một người, xem ngươi như mạng)

Đối với Mộ Lưu Ly, Lâu chủ Lạc Tiên lâu.

Hoàng Thượng từng mở miệng vàng lời ngọc khen, "Mộ lâu chủ quả nhiên xứng với danh xưng Đệ Nhất Mỹ Nhân Mặc Lạc quốc ta!"

Quốc sư đại nhân lại mỉm cười nói, "Mộ lâu chủ từng nói Bổn toạ là yêu nghiệt ngàn năm, giờ nghĩ lại, trong lòng nàng, Bổn toạ mới là đẹp nhất."

Mọi người cười ngất, cùng nữ nhân so sánh loại sự tình này cũng chỉ có Quốc sư đại nhân mới.

Ver 2:

Kiếp trước nàng hao hết tâm tư, thầm nghĩ giúp phụ mẫu báo thù, vì muội muội duy nhất lót đường, nhưng lại đổi lấy muội muội oán hận thấu xương. Thân phận cao cao tại thượng, nhưng chỉ có nàng cùng vô tận cô tịch (cô đơn + tịch tĩnh).

Kiếp này nàng thầm nghĩ vì chính mình mà sống, tuỳ tâm sở dục (muốn gì làm nấy), tuỳ ý mà làm nhưng mà ngoài ý muốn, vẫn là vận mệnh? Gặp gỡ người nọ, thế nhân đều nói hắn là đại gian thần, gian nịnh giả dối, tàn nhẫn âm hiểm, duy chỉ có hắn làm cho nàng tin câu nói kia, "Nhân sinh nhất thế, phù hoa nhược mộng, luôn luôn một người, thị ngươi như mạng." (Thời gian một đời người, hư hư thực thực, luôn có một người, xem ngươi như mạng)

Đối với Mộ Lưu Ly, Lâu chủ Lạc Tiên.

Hoàng Thượng từng mở miệng vàng lời ngọc khen, "Mộ lâu chủ quả nhiên xứng với danh xưng Đệ Nhất Mỹ Nhân Mặc Lạc quốc ta!"

Quốc sư đại nhân lại mỉm cười nói, "Mộ lâu chủ từng nói Bổn toạ là yêu nghiệt ngàn năm, giờ nghĩ lại, trong lòng nàng, Bổn toạ mới là đẹp nhất."

Mọi người cười ngất, cùng nữ nhân so sánh loại sự tình này cũng chỉ có Quốc sư đại nhân mới làm được đi a!

Thái tử điện hạ từng nói, "Nữ nhân đó không có tâm."

Đối với lời này, Quốc sư đại nhân chỉ đánh giá bốn chữ, làm cho người khác không sao hiểu được ý ngài, "Vô tâm rất tốt!"

Sau đó hắn liền lấy bản thân mình chiếm lấy chỗ trống duy nhất đó, hoàn toàn không cho những người khác lưu lại chút vị trí nào!

Ngọc công tử lại nói, "Lưu ly xinh đẹp dễ vỡ, chỉ có người chân chính hiểu được điều này mới xứng đáng có được."

Đối với điều này, Quốc sư đại nhân cũng rất không đồng ý, " Nếu nữ nhân trong thiên hạ đều dễ vỡ, vậy thì nữ nhân nào cũng nhất định hoàn hảo với ngươi, tốt lắm!" Lời này được nói rất có ý tứ lưu lại tai hoạ ngàn năm.

Võ lâm Minh chủ cũng từng nói, "Mộ Lưu Ly quả không hổ danh là Lâu chủ Lạc Tiên lâu. Quả thật chính là chính tiên loại nhân (tiên nhân thật sự)!"

Quốc sư đại nhân cười nhạt, "Chính tiên? Chính tiên làm thế nào xứng đôi với Bổn toạ - gian thần như vậy?" Mọi chuyện đều là do nàng gây hoạ!

Mà Mộ Lưu Ly chính mình cũng từng nói, "Bản lâu chủ tuy không được coi là người tốt, nhưng mà có Quốc sư ở đây, Bản lâu chủ tối thiểu không phải là người xấu!"

Quốc sư đại nhân cười nói, "Có thể lấy mình ra gánh vác tiếng xấu, giúp cho Mộ lâu chủ có tiếng thơm, đó là vinh hạnh của Bổn toạ!"

{ Chính tà bất lưỡng lập } (Chính và tà không ở cùng với nhau)

"Quốc sư đại nhân, chính tà bất lưỡng lập (chính và tà không ở cùng với nhau)." Người nào đó lời nói chính nghĩa, cự tuyệt mỗ sắc lang.

Vì thế, không lâu sau...

"Phu nhân, hiện tại mọi người đều nói nàng là do yêu quái hoá thân, nàng không cần lại lo lắng chính tà chi phân (chính tà phân ra)."

"Thật đúng là đa tạ Quốc sư đại nhân đó." Người nào đó thật ra đang thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng. Lạc Tiên lâu của nàng là đứng đầu chính đạo, hiện tại nàng - Lâu chủ của Lạc Tiên lâu cư nhiên (đột nhiên) biến thành yêu quái hoá thân?!

Quốc sư đại nhân khoé miệng mỉm cười, thâm tình mà chân thành, "Vì phu nhân phân ưu (giải sầu), là chức trách của vi phu, phu nhân không cần khách khí."

{ 1vs1, trung trinh như một, không ngược }

Lời editor: Thật ra ta vừa mới đọc xong bộ này, cảm xúc vẫn còn đang cao trào nên định làm editor thử xem sao. Đây là lần đầu tiên ta edit truyện, nếu có sai sót gì xin quý vị chỉ giáo thêm *cúi đầu*.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset