Lúc Giang Thiến Nhi nghe giảng cực kỳ nghiêm túc, cho nên, đợi đến khi giáo sư nói tiết học kết thúc, cô mới quay đầu sang bên cạnh, thế nhưng không biết từ lúc nào người bên cạnh cô đã biến thành một người khác.
Giang Thiến Nhi há to miệng, “Anh, anh vào đây lúc nào?”
Lý Thanh Hàng nhàn nhạt cười, “Anh đang tưởng tượng lúc em nhìn thấy anh có phải rất vui vẻ hay không?”
Vui vẻ cái đầu anh, khổ não thì có.
Chỉ là Giang Thiến Nhi sẽ không nói ra những lời như vậy, cô nhàn nhạt cười, sau đó nói: “Thờ ơ.” Sau đó đứng dậy: “Tôi đến nhà ăn, tạm biệt!”
“Chờ chút, Giang Thiến Nhi, anh mời em ăn cơm.”
Giang Thiến Nhi quay đầu, ánh mắt bình tĩnh, “Cảm ơn, nhưng mà, buổi trưa tôi không có thói quen ra ngoài ăn cơm.”
Lời nói đơn giản nhưng đã hoàn toàn kéo giãn khoảng cách giữa cô và Lý Thanh Hàng.
Lý Thanh Hàng không hiểu, hôm trước cô còn nhìn anh nở nụ cười rực rỡ, nhưng mới qua một ngày, cô liền muốn tạo khoảng cách với anh, anh ngjĩ tới lời nói cô gái kia, “Tôi hoài nghi anh em họ có gian tình.”
“Vậy lúc nào thì em muốn ra ngoài aen cơm? Đi ăn cơm tối có được không?”
Bạn học bên cạnh lần lượt đi hết, mỗi người đều nhìn Lý Thanh Hàng bằng ánh mắt đồng tình.
Ở trường học Giang Thiến Nhi được bầu làm hoa khôi, nhưng chưa từng có ai dám hẹn riêng cô.
Có lời đồn nói, buổi trưa một người con trai vừa mớu hẹn Giang Thiến Nhi, buổi tối người đó liền bị người ta đánh một trận.
Giang Thiến Nhi vừa nói xong, ngoài cửa có vài người đi vào, khom lưng trước Giang Thiến Nhi.
“Giang tiểu thư, Giang tổng kêu Người xuống dưới.”
Giang Thiến Nhi quay đầu, “A Đức, sao anh lại tới đây, Giang Triết đang ở dưới sao?”
Giọng nói của cô đầy vui mừng, trên mặt là nụ cười sáng lạng, cô nhìn thoáng qua Lý Thanh Hàng, rồi vọt ra khỏi phòng học.
Lý Thanh Hàng xoay người, tay nắm chặt thành quả đấm.
Giang Thiến Nhi lao xuống khỏi cầu thang liền dừng lại, nơi đó có một người đàn ông đang đứng.
Một bộ âu phục màu vàng nhạt, khăn quàng cổ màu xám, anh đeo mắt kiếng từ lúc nào vậy? Sáng nay lúc rời đi cũng không thấy anh đeo. Nhưng anh đeo mắt kiếng nhìn có vẻ nho nhã hơn rất nhiều.
Người đàn ông có tác phong nhanh nhẹn đó, hấp dẫn vô số ánh mắt của các bạn học sinh nữ, có người còn lớn mật tiến lại gần.
Trong lòng Giang Thiến Nhi đau xót, cô hô to một tiếng, “Giang Triết.”, sau đó xông tới dính chặt vào người Giang Triết, giống như muốn tuyên bố, người đàn ông này là của cô.
Chương 91: Em muốn lấy cái gì ở trên người anh?
Giang Triết cười cưng chiều, “Không cần phải vội, em không tới đây, anh cũng sẽ luôn chờ em.”
“Không, bên cạnh anh nhiều sắc lang như vậy, nếu em không nhanh một chút, anh sẽ bị người khác đoạt đi.”
Khoé mắt, đuôi mày của Giang Triết đều là nụ cười, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác bản thân được coi trọng như vậy, nhưng không thể không thừa nhận cảm giác này thực sự quá tốt, làm cho anh cảm thấy lâng lâng.
Nếu như sớm biết anh đứng chỗ này mà có hiệu quả như vậy, anh đã sớm đến đây đứng rồi.
“Không sao? Ngộ nhỡ bị đoạt đi thì cũng chỉ là cái xác, lòng của anh luôn ở chỗ em.” Giang Triết chưa bao giờ cảm thấy tâm yạng tốt như vậy, anh thấp giọng nhạo báng.
“Hừ, anh được lắm, tâm thì có tác dụng gì?”
“Chẳng lẽ, thân thể của anh ở đây mới có tác dụng? Thiến Nhi thân ái, em muốn dùng cái gì đây, miệng của anh, môi của anh, hay là là chỗ khác?” Giang Triết ở bên tai Giang Thiến Nhi nói lời tâm tình nhẹ nhàng.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Giang Thiến Nhi hiện lên rạng mây đỏ.
“Anh, anh thật xấu, Giang Triết hư. Em ghét anh, em ghét anh.” Giang Thiến Nhi xoay người, đôi tay đánh lên người Giang Triết không ngừng.
Giang Triết cũng không né tránh, mặc cho quả đấm của Giang Thiến Nhi rơi trên người anh.
Dù sao sức lực của cô cũng không lớn, cô muốn đánh thì cứ để cho cô đánh.
Trên sân trường, mọi người đi qua đều nhìn một đôi nam nữ. Người đàn ông thì đẹp trai tuấn tú đến mức làm người ta thét chói tai, cô gái thì xihh đẹp mê người, đáng yêu giống như búp bê.
Rốt cuộc Giang Triết bắt lấy cánh tay Giang Thiến Nhi, “Thiến Nhi, đừng đánh, sẽ làm bản thân mệt mỏi.”
Vấn đề tại sao lại đánh Giang Triết đã bị quên sạch, trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói của Giang Triết.
Cho dù cô có tổn thương anh thì anh cũng không muốn cô bị tổn thương, người đàn ông như vậy làm người ta yêu sâu đậm.
“Nghe nói người đàn ông kia lại tới đây?”
Đến khi đã lên xe, Giang Triết mới nắm tay Giang Thiến Nhi, giống như không để ý nói.
Khi những thủ hạ kia nói lại tình huống Lý Thanh Hàng xuất hiện với anh, lúc đó anh đang họp, liền đẩy ghế đứng dậy.
Thật ra, hội nghị này là ngày hôm qua lùi sang, trên đường tới đây, Giang Triết nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ điên mất.
Giờ Giang Thiến Nhi mới hiểu tại sao Giang Triết lại xuất hiện ở dưới lầu của phòng học.