Đang lúc ấy thì, những người vệ sĩ kia vội vã chạy tới.
“Tiểu thư, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Rõ ràng vóc dáng mỗi người đàn ông đều cường tráng nhưng lúc này lại cúi đầu trước Giang Thiến.
Mấy giây trước người đàn ông còn vênh váo hống hách, bây giờ hoàn toàn trợn tròn mắt.
Sao chuyện lại biến thành như vậy, cô bé này mới nhìn yếu đuối như vậy, dáng vẻ giống như bơ vơ không nơi nương tựa đứng ở nơi đó, sao lập tức lại có nhiều người đàn ông như vậy.
Đầu tiên là cái người ưu tú tài giỏi, đó ưu tú tài tuấn, sau đó là lần này nhìn dáng dấp rõ ràng là thuộc hạ của cô bé kia.
Người đàn ông đã có chút run sợ trong lòng, không phải bản thân đã chọc vào người không nên chọc rồi chứ, cô bé này không phải là người cuả xã hội đen chứ.
Những người vệ sĩ kia đứng dậy, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông đối diện kia, trong mắt mỗi người đều là hung ác.
“Quên đi, đi về thôi.”
Giang Thiến muốn dàn xếp ổn thỏa.
“Không được.”
Lý Thanh Hàng lạnh lùng nói, trở về, chuyện cười, chọc người của Lý Thanh Hàng anh như vậy, sao có thể để anh ta đi dễ dàng như vậy.
Khi trong đầu Lý Thanh Hàng đột nhiên loé lên ý nghĩ như vậy, bản thân cũng không khỏi ngẩn người một chút.
Anh làm sao vậy?
Giang Thiến còn chưa mở miệng, những người vệ sĩ kia đã ra tay hung hăng đánh người đàn ông kia một cái tát.
Bảo vệ trong siêu thị vội vội vàng vàng chạy tới, vừa thấy tình huống vội vã chen lên.
Chỉ là không đợi nhân viên an ninhkia tới của, người đàn ông kia lại bị bị một cái tát, lần này là một người vệ sĩ khác ra tay.
“Các ngươi, các ngươi không thể đánh người.”
Người đàn ông biết là mình đã chọc vào nguwòi không nên dây vào, anh ta cà lăm nói
“Được.”
Lý Thanh Hàng trong trẻo lạnh lùng mở miệng, “Anh làm theo lơi tôi mới vừa nói, nếu không thì cái thứ hai? Nói cho anh biết, cái thứ hai đã coi là tiện nghi cho anh.”
Người đàn ông nhìn mấy người trước mắt mình, tay run rẩy từ từ đưa ra.
“Tôi có mắt không tròng.” “Ba” một cái.
“Không được, không đủ nặng.”
“Tôi không nên mắng vị tiểu thư này, trứng gà là do tôi cầm không chắc.”
Từng cái từng cái, người đàn ông kia đánh miệng của mình.
Lúc này Lý Thanh Hàng mới hài lòng, sau đó bắt được tay của Giang Thiến đi ra ngoài.
Mãi cho đến cửa, Giang Thiến vùng khỏi tay Lý Thanh Hàng.
“Giang Thiến . . . . . .”
“Đừng tưởng rằng anh giúp tôi, tôi sẽ cảm kích ann.”
Lý Thanh Hàng còn chưa kịp nói gì, đã bị Giang Thiến ngắt lời.
Lý Thanh hàng nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của cô không khỏi cười khổ.